Ngôn Thâm đưa A Ân lên núi, lúc chỉ cách lương đình hơn mười bước thì mới nói: “Hầu gia ở phía trước.” Ngụ ý nói hắn sẽ không đi lên tiếp nữa.
Ngôn Thâm lại nói: “Hầu gia cao qúy, nếu đả thương Hầu gia, cẩn thân tính mạng cả nhà cô đấy.”
A Ân nghe vậy thì cảm thấy buồn cười.
Nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, man lực ông trời ban cho nhưng ở trước mặt Hầu gia nhà hắn lại dùng không được, tính mạng già trẻ lớn bé nhà nàng đều ở trong một ý niệm của vị Hầu gia kia, bây giờ ngược lại là kẻ xấu cáo trạng trước. Có điều Ngôn Thâm bảo vệ chủ nhân như vậy lại làm cho nàng có chút thiện cảm.
Đôi mắt làm yêu hoặc chúng sinh kia nếu sinh trên người nữ tử chắc chắn sẽ làm quân vương không còn tâm tư triều chính nữa, thế nhưng lại sinh ra trên người một lang quân, đôi mắt phượng dài hẹp như đám sương mù xa cách, mơ mơ ảo ảo, khiến người khác không thể đoán. Vừa rồi vội vàng ngẩng đầu, nhưng lại không sinh ra
“Phá…phá hủy nhân duyên dù sao cũng không phải là chuyện tốt.”
“Vậy sao?” Hắn kéo dài giọng nói, nói: “Nàng là muốn cả Lạc Kiều cũng đi theo hầu hạ nàng?”
A Ân thật sự là đoán không ra tâm tư của hắn, cắn răng nói: “A Ân ngu dốt, không hiểu ý của Hầu gia.”
“Nàng không muốn cùng bản Hầu đến Vĩnh Bình, không phải là vì vẫn luyến tiếc Tạ Thiểu Hoài ư. Con trai của một huyện lệnh nho nhỏ, bản hầu có thể giúp nàng đòi lại, còn về phần Lạc Kiều, lại tặng thêm cho nàng, nảng ở trong tay nàng ta đã chịu bao nhiêu ủy khuất, sẽ tùy nàng trả thù lại.”
A Ân kinh hãi.
Nàng không muốn đi Vĩnh Bình sao lại liên quan tới Tạ Thiểu Hoài!
Nhưng khẩu khí đùa giỡn dân thường như vậy của vị qúy nhân lại làm cho tâm can nàng sợ hãi, hôm nay nàng đối với hắn có điểm hữu dụng, nếu một ngày nào đó nàng trở nên vô dụng, nàng cũng sẽ bị tặng cho người khác như vậy chứ? Ở bên cạnh những người quyền quý này, đúng là gần vua như gần hổ.
Nàng sao có thể đi? Sáo dám đi?
Nàng qùy xuống, nói: “Đại ân của hầu gia, suốt đời này A Ân không dám quên, có điều A Ân không muốn đi Vĩnh Bình không liên quan tới Tạ lang và Lạc tam cô nương. A Ân sinh ra ở Cung Thành, lòng đã buộc chặt với quê hương, nên không muốn rời đi.”
Trầm Trường Đường đã biết A Ân thật sự không muốn cùng hắn đi Vĩnh Bình, hắn từ bé đã là thiên chi kiêu tử, chưa từng bị tiếp nhị liên tam cự tuyệt, nhất thời có chút tức giận.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, thật là không biết phân biệt.
Cũng vào lúc này, Ngôn Mặc vội chạy tới, nói nhỏ vài câu bên tai hắn.
Thấy A Ân há mồm, hắn lại nói: “Không cần nhiều lời, bản hầu hỏi nàng, nàng thật sự không muốn cùng bản hầu đi Vĩnh Bình ư? Bản hầu chỉ cần đáp án muốn hay không muốn, đừng giả dối.”
A Ân cũng không dám nói.
Vị quý nhân này tính tình thật là khó bề phân biệt, mời vừa rồi rõ ràng còn đang tức giận, bây giờ lại chợt bình tĩnh lại, nàng thật không đoán ra.
Trầm Trường Đường nheo mắt lại, trong lòng biết rõ là nàng không muốn, cũng không ép nàng nữa, gọi tiểu đồng tới pha trà.
Trầm Trường Đường nhẹ ngửi hương trà, chậm rãi nói: “Bản hầu cũng không ép buộc, nếu nàng không muốn, bản hầu liền không tìm nàng nữa.”
Trong lòng A Ân vui vẻ, mang ơn mà nói: “Hầu gia lòng dạ khoan dung, không so đo với A Ân, A Ân cảm kích vô cùng, sau này A Ân nhất định…”
Trầm Trường Đường cắt ngang.
“Có điều,” Dừng lại, lại đem tim gan A Ân treo ở cuống họng, “Bỏ Trương ông, Qúy ông đi, sau này không được nghĩ tới nữa. Trần Đậu, đưa Ân cô nương về.”
Nghĩ đến trong lòng Hầu gia cũng rất buồn bực, dược nam dược nữ trong Hầu phủ có người nào là không cam tâm tình nguyện? Dựa vào chỗ dựa vững chắc trên người Hầu gia, cách mỗi hai tháng chịu ăn roi, vinh hoa phú quý liền hưởng không hết. Vậy mà ở Cung Thành lại gặp phải nha đầu quật cường cố chấp không thông, vì muốn tránh được Hầu gia ngay cả cách gả cho ông già cũng nghĩ ra được. Nếu truyền tới Vĩnh Bình, thật đúng là chuyện cười.
A Ân về đến nhà thì vẫn cảm thấy hai chân bồng bềnh, như đột nhiên được trời cao chiếu cố vậy.
Vị Hầu gia kia còn nói sau này sẽ không tìm nàng nữa!
Lời nói này so với những lời khen ngợi nàng được nghe trong hai mươi năm qua còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần, những lời dỗ ngon dỗ ngọt thường ngày của Tạ lang cũng không đủ để khiến nàng vui mừng như vậy, nhưng hôm nay câu nói này của Mục Dương Hậu lại khiến cho nàng vui mừng tới mức triền chi trên áo cũng nở hoa.
Khương Tuyền đón A Ân trở về, thấy tỷ tỷ vui như vậy cũng yên lòng hơn.
“Tỷ tỷ, sao lại vui vẻ như vậy?”
A Ân léo Khương Tuyền vào nhà, thấp giọng nói: “ Đi về rồi sẽ nói với muội.”
Dọc đường đi lại vừa vặn gặp được nhị di nương và Ân Nguyệt. Nhị di nương sau khi nhìn khắp A Ân một lượt, thấy ánh mắt nàng khác thường nên cũng không dám khinh suất. Mỗi lúc gặp nàng, đều nhân lúc không có ai mới hung hăng trừng mắt nàng vài lần.
Lần này gặp A Ân từ bên ngoài trở về, thấy mặt mũi nàng vui vẻ thì không nhịn được mà nói mát.
“Hôm nay là đại hôn của Tạ gia tiểu lang, nghe nói là rất uy phong, ngay cả vương gia ở Vĩnh Bình cũng tới dự lễ. Đáng tiếc là có vài người ngay cả thiếp cũng không được làm.”
Tâm tình hôm nay của A Ân vô cùng tốt, không để ý tới sự khiêu khích của nhị di nương, chỉ nhàn nhạt nói: “Không phiền nhị di nương quan tâm.”
Khương Tuyền lại cảm thấy buồn cười, nhị di nương sau khi bị phạt đóng cửa suy ngẫm thì đầu óc cũng không tỉnh táo nữa, rõ ràng là Hầu gia ở Vĩnh Bình, ở đâu ra mà vương gia.
Lời còn chưa dứt đã bị nhị di nương nắm lấy ngón tay, nàng nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy Ân Tu Văn mới thở phào nhẹ nhõm, thầm trợn mắt trừng Khương Tuyền một cái, lại nói: “Đừng tưởng rắng ngươi có lão gia nâng đỡ, lão gia gần đây không có ở nhà đâu!”
Nghe đến lời này, chân mày A Ân cau lại.
Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần khi phụ thân vắng nhà thì nếu không phải là chìm đắm trong ôn nhu hương thì cũng là làm những chuyện hạ tam lạn ở bên ngoài. Khi tổ phụ còn sống, phụ thân còn thu liễm một chút, sau khi tổ phụ qua đời thì không còn ai quản thì càng thêm không kiêng nể gì. Gần đây cũng là bởi vì nạp thêm tam di nương, mới yên phận một chút.
A Ân nhìn Ân Nguyệt, nhẹ nói: “Nhị di nương cũng hồ đồ rồi.”
Nàng dừng lại, nổi lên một nụ cười lạnh, vẻ dịu dàng thùy mị ngày thường bỗng thêm một tia lạnh lùng, khiến nhị di nương có chút kinh hãi.
“Nhị di nương chớ nói mát, lúc này cười ta, muộn chút nữa sẽ không biwwts là khóc ở đâu đâu. Ta là con vợ cả, hôn sự cũng phải trợ giúp cho tiền đồ của Hạo ca nhi, chớ nói…” Nàng kéo dài giọng nói, từ từ đưa mắt nhìn Ân Nguyệt, ý vịt thâm trường nói: “Nguyệt nhi qua vài năm nữa cũng có thể gả đi rồi.”
Dứt lời, liền xoay người rời đi.
Mặt trời chiều ngả về tây, đem bóng của nàng kéo dài. Nhị di nương ngây ngốc đứng tại chỗ, nụ cười lạnh bên môi A Ân trước khi rời đi vẫn trôi nổi trong đầu nàng, chậm chạp không tản đi. Cho đến khi Ân Nguyệt kéo kéo bàn tay nàng, gọi ‘mẫu thân’ nàng mới hồi thần.
Vỗ gáy một cái, nhị di nương tự lẩm bẩm.
“Kỳ quái, nha đầu quais gở kia từ khi nào mà có khí thế như vậy?”
Ân Nguyệt không nghe rõ, hỏi: “Nương, người đang nói gì vậy?”
Nhị di nương nói: “Nguyệt nhi, chúng ta nên vì mình mà tính toán một chút.”
A Ân cầm gương xoi, cô nương trong gương mi mày cong cong, khuôn mặt như hoa sen, ngược lại nhìn không ra có khí thế gì. Khương Tuyền học theo bộ dạng lúc trước của nàng, miệng lệch đến buồn cười, một bên nín cười một bên học theo nàng nói: “Nguyệt nhi qua vài năm nữa cũng có thể gả đi rồi.”
A Ân bật cười: “Muội mà có khí thế như vậy mà đứng trước mặt nhị di nương nói chuyện, nàng có thể làm muội phát rồ rồi.”
Khương Tuyền nghiêm trang nói: “Tỷ tỷ! Ta nói thật! Mới vừa rồi thật sự là rất có khí thế nha. Không tin tự tỷ soi gương rồi câu lên nụ cười lạnh mà xem, vừa rồi thật sự là đã hù dọa ta mà, luôn cảm thấy tỷ tỷ thay đổi rồi.”
A Ân nhìn vào gương, nghĩ tới nhị di nương, khóe miệng lại câu lên một cái, ánh mắt cùng dần lạnh lùng đi.
Khương Tuyền ngồi ở trước bàn vuông thêu khăn, thêu hồi lâu, mới nhớ tới vừa rồi bị nhị di nương làm gián đoạn, nàng đã quên mất hỏi chuyện chính, vội vàng buông khăn xuống, hỏi: “Tỷ tỷ, còn chưa nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì mà tỷ cao hứng như vậy đâu?”
A Ân buông chiếc gương xuống, lại điểm ngọc đèn, đặt ở trên bàn.
“Đừng tiết kiệm tiền dầu mà hại mắt, may vá rất hao tổn nhãn lực.” Nàng ngồi xuống, cười nói: “Hôm nay quả thực đã phát sinh chuyện rất đáng cao hứng, vị qúy nhân đó nói sau này sẽ không tới tìm ta nữa.”
Khương Tuyền nói: “Thật sự là rất đáng để cao hứng! Thật tốt quá!” Đồng thời trong lòng cũng toe toét. Tỷ tỷ qủa thực là rất cao hứng, ngay cả đi hỏi hầu gia lí do từ chối hạch điêu đều đã quên rồi. Nàng cũng không bóc trần, cười đến khóe mắt cong thành hình trăng non, nói: “Đợi sau này khi tỷ đến Thục Châu, càng không có nỗi lo về sau nữa.”
Khương Tuyền vừa nói, A Ân liền buông tiếng thở dài: “Thục Châu cũng không đi được.”
“Vậy Tương Châu?”
“Tương Châu cũng không đi được, ngày mai muội tới nói với Phạm tiểu lang một tiếng, cứ nói chợt có biến cố, không thể đi Thục Châu nữa.”
Khương Tuyền cũng không muốn tỷ tỷ như hoa như ngọc của mình gả cho một ông lão một cước bước vào quan tài (ý là sắp đi), bởi vậy cũng không có cảm giác tiếc nuối, trái lại còn vui vẻ. Làm như nghĩ đến chuyện gì, lại nói: “…Lão gia và phu nhân…”
A Ân nói: “ Chuyện này cũng không e sợ, luôn có biệp pháp.” Mục Dương Hậu mới là đại họa, hôm nay ngoài chuyện của Mục Dương Hậu ra, những chuyện còn lại cũng đơn giản hơn nhiều.
Khương Tuyền cũng cao hứng.
“Đêm nay ta thêu khăn, sau khi đủ tiền phụ cấp thì kiếm chút tiền riêng, hạch điêu muội cũng có thể điêu khắc một chút, mặc dù điêu khắc không bằng tỷ tỷ nhưng nếu bày trong sạp hàng của Phạm tiểu lang cũng có thể kiếm được chút tiền. Ta và tỷ cũng nhau kiếm tiền riêng!”
A Ân mỉm cười gật đầu.
Ban đêm hai tỷ muội đốt hai ngọc đèn, ngồi cùng một chiếc bàn, người một câu, ta một câu, liên tục nói cười, ngược lại cũng rất ấm áp.
Sáng sớm ngày kế, Khương Tuyền trước sai người truyền lời lại cho Phạm Hảo Hạch, sau đó mới ôm bọc khăn thêu hoa văn khác nhau tới cửa hàng hoa trù. Đại chưởng qũy của cửa hàng hoa trù rất thích tài thêu của Khương Tuyền, hoa văn do nàng thêu đặc biệt tinh tế, rất hợp ý của đại chưởng qùy.
Sở dĩ thường xuyên qua lại, mỗi khi Khương Tuyền thêu ra được mẫu thêu mới sẽ tới tìm ông.
Nếu cửa hàng hoa trù không ưng, nàng mới chọn cửa hàng khác.
Khương Tuyền hỏi: “Tiểu lang sao lại ở đây? Huynh có nhận được lời nhắn của ta không?”
Phảm Hảo Hạch hỏi lại: “Lời nhắn gì cơ?”
Khương Tuyền nói: “Sáng nay ta sai người tới Hạch Điêu trấn đưa tin cho huynh, tỷ tỷ của ta có biến cố, không thể đi Thục Châu nữa, thời gian này làm phiền huynh.” Nàng nhớ tới lời tỷ tỷ, lại lấy ra mười đồng tiền đưa cho Phạm Hảo Hạch.
Phạm Hảo Hạch không nhận, chỉ nói: “Sáng sớm nay ta đã tới Cung Thành, nên không gặp được người đưa tin. Ta tới là để nói cho hai người biết một tin tốt, hạch điêu lúc trước cô đưa ta tất cả đều bán hết sạch rồi! Ta tới là để đưa tiền.”
Thương nghiệp ở Giang Nam phồn thịnh, là nơi tụ hội của phú thương, là một vùng đất giàu có.
A Ân nói: “Giang Nam mặc dù giàu có nhưng hai trăm lượng bạc qủa thực là một số bạc lớn. Có số tiền này, cũng có thể tìm ra một tinh điêu tế trách tiếng tăm, sao lại tìm đến ta?”
Phạm Hảo Hạch nói: “Chuyện này A Ân cô nương có thể yên tâm, lúc đầu nghe được thì ta cũng cảm thấy nghi ngờ đối phương là tên lừa đảo, nhưng hỏi kỹ càng thì đối phương lại nói toàn bộ quá trình đấu hạch ngày đó của A Ân cô nương và Lạc Kiều cô nương hắn đều nhìn rõ, cảm thấy tốc độ của A Ân cô nương thực nhanh, mà hắn lại cần gấp chuỗi tượng La Hán hạch điêu lần tràng hạt này, với cả những mặt hàng bày bán trên phố lại không hợp ý hắn, cho nên lần này mới tìm đến cô nương, nói rằng nếu cô nương đồng ý nhận vụ mua bán này thì sẽ đặt cọc trước cho cô hai mươi lượng bạc, đợi khi chuỗi tượng thứ nhất hoàn thành, nếu hắn vẫn cảm thấy hài lòng thì sẽ lại để cô điêu khắc chín chuỗi còn lại. Có điều, đối phương cần gấp, hy vọng mười chuỗi tượng La Hán phải hoàn thành xong trong vòng hai mươi ngày.”
Dừng lại, Phạm Hảo Hạch lại nói tiếp: “Đối phương rất có thành ý, trước tiên đưa cho cô hai mươi lượng đặt cọc, ra tay rất là hào phóng. Buôn bán, lo lắng nhất không phải là không trả tiền hay sao? Tiền đã đưa, nhất định không phải là phường lừa gạt.”
Lại thấy người nọ mặc một bộ cẩm bào màu xanh cổ tròn, mắt sáng mày rậm, hơi gật gật đầu với A Ân, vẻ mặt ôn hòa nói: “Nô bộc nhà ta đã mạo phạm cô nương, là do tại hạ không biết dạy dỗ. Còn không mau tạ tội với Ân cô nương?”
Lang quân ra lệnh, tên nô bộc lúc này mới hành lễ.
Thần sắc A Ân lúc này mới hòa hoãn đi, nói: “Chẳng biết Lạc đại nhân tìm dân nữ là có chuyện gì?”
Lạc Nguyên nở một nụ cười: “Xá muội nói A Ân cô nương thông minh, thanh khiết, hôm nay vừa gặp quả thực là danh bất hư truyền. Ta cũng không mặc quan phục, Ân cô nương cứ gọi ta một tiếng Lạc lang là được.”
…Lạc lang?
A Ân nói: “Quan dân khác biệt, A Ân không dám qúa phận.”
“Ân cô nương đừng khách khí, nói như thế nào đi nữa thì cô nương vẫn là ân nhân cứu mạng của xá muội nhà ta, cũng là ân nhân của Lạc gia ta, có thể gánh được một tiếng ‘Lạc lang’ này. Hôm nay ta là đặc biệt tới cảm tạ cô. Nhờ có Ân cô nương ra tay, xá muội nhà ta mới có thể tránh được nguy hiểm về tính mạng, đại ân đại đức của cô nương Lạc gia ta ghi nhớ kỹ trong lòng. Tại hạ cũng theo lời của xá muội mới biết Ân cô nương là hạch điêu kỹ giả, hạch điêu tự tay cô khắc ra đều rất đẹp, Lục đao tuyệt hoạt lại càng làm kinh diễm chúng nhân…” Hắn đưa ra một tấm thiệp mời, màu nền đen thui vô cùng hiếm thấy, “Tại hạ may mắn được Vương Tương khen ngợi mới có được ngày hôm nay, hạch điêu kỹ giả lại không phân biệt nam nữ, người có năng lực tự có chỗ đững. Vì để cho càng nhiều hạch điêu kỹ giả xuất sắc hơn, ta đã chuẩn bị một đại hội thi đấu hạch điêu ở Cung Thành, thời gian vào ngày mồng một tháng sáu.”
Sau khi trở về nàng liền mở tấm thiệp mời ra,
Qủa thật là thiếp mời thi đấu hạch điêu, bên trong còn biết nội quy cặn kẽ của đại hội, người thắng sẽ được nhận năm mươi lượng bạc trắng.
Khương Tuyền hỏi: “Tỷ tỷ muốn tham gia không? Mồng một tháng sáu còn cách nửa tháng nữa. Có điều tỷ nói như vậy, Lạc đại nhân đúng là người tốt, không kiêu căng, hống hách như muội muội của hắn chút nào, có vẻ là một người khiêm tốn nhỉ.”
Hai ngày sau, A Ân đã điêu khắc xong chuỗi La Hán đầu tiên, để Phạm Hảo Hạch giao cho vị phú thương Giang Nam kia. Vị phú thương kia rất hài lòng, lập tức lại đưa thêm một nửa số tiền nữa, để A Ân hoàn thành chín chuỗi hạch điêu La Hán còn lại.
A Ân rất tốn công tốn sức nên hoàn thành trước thời hạn môt ngày.
Nàng đánh bóng, mài dũa xong thì cẩn thận kiểm tra lại, sau khi xác định không có một chút tỳ vết nào mới đặt vào trong hộp, chuẩn bị ngày mai đưa qua cho Phạm Hảo Hạch. Nàng ngáp một hơi, bên ngoài an tĩnh, đen như mực, ve đang kêu đến là vui vẻ, liếc mắt nhìn lại đồng hồ cát, vậy mà đã qua giờ Tý rồi.
Khi nàng trở về giường, phát hiện Khương Tuyền vẫn chưa ngủ, đang tựa trên vách tường thêu khăn, bên cạnh để một ngọn đèn dầu.
Không bao lâu sau, nàng trông thấy A Tuyền tiến vào cửa hàng, chưa twois một khắc ssau nàng lại như một con chim vui vẻ đi từ cửa hàng ra.
A Ân yên lặng ngòi nửa giờ, khi dòng người tiến vào cửa hàng Hòa Trù cũng ít đi, nàng mới rời khỏi quán trà.
Nàng đi vào cửa hàng.
Nàng chậm rãi nhìn vải vóc được bày biện trong cửa hàng, chậm rai lướt qua. Cửa hàng Hoa Trù chủng loại đa dạng, từ vải vóc cơ bản cho tới quần áo hoàn chỉnh, ngay cả khăn tay, bít tất cũng đều có.
Xem một lúc lâu, cũng có tên nô bộc đi tới.
“Cô nương muốn mua cái gì?”
A Ân hỏi: “Ở đây các người có bán khăn không?”
Tên nô bộc trả lời: “Có có, kiểu dáng khăn tay ở đây chúng tôi có rất nhiều, cô nương muốn mua loại nào?”
A Ân nói: “Muốn nền trắng hoa vàng, đường thêu tunh xảo một chút.”
Ten nô bộc đáp: “Cô nương đây không phải là đang nói giỡn sao? Khăn thêu đơn giản như vậy không phải bản thân cô ở nhà cũng có thể thêu được sao? Không bằng cô nương nhìn xem những khăn thêu khác ở cửa hàng chúng ta xem, gấm Tô Châu, Thục Châu đều có, cũng có đường may vô cùng tinh tế.”
A Ân lắc đầu, xoay người đi ra khỏi cửa hàng Hoa Trù.
Nảng ngẩng đầu nhìn trời, nhìn xuyên qua màng che mỏng, mặt trời vẫn chói mắt như vậy, nhưng tâm lại từng chút từng chút đang run rẩy.
Ngày này hai tháng trước, nàng được mời đến nhà trọ Thiên Lăng, vì hầu bệnh cho Mục Dương Hậu.
Hắn nói nếu nàng không muốn, liền không hề tới tìm nàng nữa, nhưng hôm nay lại là ép nàng tự tới tận nhà.