Mục Dương Hậu không ở chỗ nào là không có mặt, khiến cho lòng nàng sợ hãi.
Nàng cảm thấy bản thân ở trong tay hắn như một con chim, lại giống như vị tôn hành giả vậy, bị đè ép dưới Ngũ Chỉ sởn của Phật Như Lai, giãy không được, chạy trốn không được, lại không biết ai mới là Đường Huyền Trang cứu nàng.
Có điều A Ân từ trước tới nay đều là người nghĩ thoáng, nếu không ở trong nhà nhiều năm như vậy sớm đã ngột ngạt tới phát bệnh rồi. Nàng kiềm chế tâm tình trong lòng mình xuống, chỉnh lại xiêm y, đuổi theo bước chân của Trần Đậu đi qua hành lang.
Ngôn Thâm trông coi ở ngoài phòng, lúc thấy A Ân thì tâm tư thiên hồi bách chuyển, cảnh tượng Hầu gia hôn nàng lúc trước đang rõ mồn một ở trước mắt, luôn cảm thấy A Ân là một cô nương không thể tưởng tượng nổi. Chỉ là cũng hiểu Hầu gia nhà mình để bụng, không làm khó nàng, hơi cúi đầu, nói: “Hầu gia ở bên trong.”
Nói rồi đẩy cửa ra, nghiêng người sang.
Trong phòng lộ ra ánh sáng, cửa sổ như cũ vẫn có thể thấy được ánh sáng, hi hi sơ sơ phản chiếu lên nần gạch xanh. Không phải là một mảng đen thui, nàng cũng hơi thở phào nhẹ nhõm. Nàng rũ mắt, thi lễ.
“Đứng lên đi, không cần đa lên.” Có tiếng lật sách vang lên. “Nàng ngồi đi, không cần gò bó thế.”
A Ân nghe vậy, đáp ‘vâng’ một tiếng mới chậm rãi giương mắt. Nhà trọ trong Hạch Điêu trấn không tồi, phòng hảo hạng có giá không thấp, bên trong cái gì cũng có.
Trên án thư làm bằng gỗ Lê màu vàng đặt một đống sổ sách cao bằng nửa cánh tay, xa hơn chút nữa còn có những thứ đồ linh tinh khác. A Ân không nhìn lên nữa, thu ánh mắt về, ngồi xuống cái bàn tròn cách thư án không xa, trong lòng có chút khẩn trương.
Đây cũng là lần đầu nàng gặp Mục Dương Hậu như vậy, không có vừa mở miệng ra là hăm họa người, lại càng không có lời nói lạnh nhạt, chỉ là không biết hắn muốn làm cái gì.
Hắn không mở miệng, nàng cũng không dám mở miệng trước, ánh mắt chỉ đánh giá bên trong phòng, nhìn hết hoa văn trên văn án rồi lại nhìn sang ly chén trên bàn tròn, sau khi mỗi vật đều nhìn tỉ mỉ qua một lần lại nhìn lên đồng hồ cát, cũng chỉ qua thời gian một chun trà.
Trầm Trường Đường rất an tĩnh, ngoại trừ tiếng lật trang nhè nhẹ hắn cũng không nói câu gì.
A Ân nhịn không được lại đưa mắt nhìn hắn.
Hắn hôm nay mặc một bộ cẩm bào xanh mực cổ tròn, bên ngoài là áo khoác mỏng, tay áo hẹp nhẹ vén lên, lộ ra một đoạn tay trôi chảy, tăng thêm vài phần tùy tính. A Ân lại dời điểm nhìn đi lên một chút, thầm nghĩ ông trời quả thực là thiên vị vị Hầu gia này quá, không chỉ ban cho quyền thế ngút trời mà còn tặng thêm một bề ngoài đẹp mắt nữa, những thứ tốt hắn đều chiếm hết cả.
Hắn vẫn cười, nói: “Nàng đây là muốn đánh cho vang, cứ như vậy mà muốn đuổi ta đi hả?”
“Hầu gia thân thể đáng giá ngàn vàng, chân đạp vạn dặm non sông, miệng nếm trăm vị ngon của lạ, chỗ ngồi núi vàng núi bạc, A Ân chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không được thấy sơn hà cẩm tú bên ngoài, hiến không ra trân bảo hợp ý của Hầu gia.”
Thân thể nàng gầy yếu như vậy, đơn bạc như vậy, mi mắt khẽ run, lông mày rung rung, tựa như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn nàng đi mất.
“Chờ tin tức của Phạm tiểu lang, ở chỗ Phương bá của Thượng Quan gia có một đề khó, ta cũng cảm thấy có hứng thú, hôm nào đi xem.”
Cũng là lúc này, dinh thự nơi giao nhau của phố Nam và phố Bắc lần lượt lên đèn, trong phòng sáng trưng giống như ban ngày.
Trong phòng truyền ra một thanh âm của vị lang quân trẻ tuổi.
“Ta lần này quay lại có mang theo tới lang trung trong nhà. Bệnh mắt của Phương bá có khá lên nhiều chưa? Phụ thân cực kỳ nhớ mong Phương bá, khi ta tới Cung Thành phụ thân còn thiên đinh vạn chúc, dặn ta nhất định phải đem đơn thuốc tới, đều là Minh Mục Lương Phương mấy năm nay phụ thân thu thập xung quanh.
Phương bá cười nói: “Lão thân tuổi tác đã cao, mắt tự nhiên là không tốt nữa, là hai vị chủ nhân có lòng.”
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Hạch Điêu trấn người đến người đi, quản thuê dù sao cũng hao tổn tâm tư, Phương bá vì sao không cùng ta quay về Tuy Châu an dưỡng? Trong nhà người nhiều, người có thể tiếp quản Hạch Điêu trấn cũng có khối người, Phương bá cũng không cần cực khổ.”
“Ta không để ý chuyện này, ta ở chỗ này không khổ cực, nhìn người ta đấu hạch, thanh nhàn đến vô cùng. Lại nói trong dinh thự này còn có năm, sáu nô bộc, còn có bảo tử giúp đỡ, ta ở chỗ này chính là hưởng phúc.” Phương bá cười ha ha nói.
Thượng Quan Sĩ Tín thở dài: “Phương bá đã kiên quyết, vậy ta cũng đành thôi, chỉ thỉnh Phương bá nhất định phải bảo trọng thân thể.” Tiếng nói vừa dứt, hắn lại cười ôn hòa, chuyển chủ đề: “Nghe nói đã hơn non nửa tháng, Hạch Điêu trấn vẫn không có người giải được nan đề của Phương bá?”
Nhắc tới hạch điêu, tròng mắt vẩn đục của Phương bá lại sáng lên không ít.
“Nan đề của lão thân há có thể lại dễ dàng được giải ra? Đại thể Hạch Điêu trấn đều là đổi nghề giữa chừng, tiêu chuẩn so ra còn kém Tuy Châu. Ta cũng không trông cậy vào ai có thể giải ra.” Dừng lại, hắn lại nói: “Mấy tháng trước ở Hạch Điêu trấn thật ra là có một người thú vị, cùng thi đấu với cô nương nhà Lạc gia, đề thi chính là mười tám vị La Hán lần tràng hạt, bắt đầu vị La Hán thứ nhất, bản vẽ cũng không cần, trực tiếp hạ Lục đao, mắt mũi miệng tai, chỉ một đao không hơn.”
Thượng Quan Sĩ Tín cười nói: “Hiếm khi thấy Phương bá khen người.”
Phương bá đáp: “Trước đây ta cũng khen tiểu chủ nhân không ít, Thượng Quan gia duy chỉ có chủ nhân là có thiên phú cao nhất, đáng tiếc chí của người lại không hướng về Vĩnh Bình.”
“Sĩ Tín bất tài, không có dã tâm thăng quan gia tước, chỉ cầu hỏi ‘Hạch’ không hổ thẹn.”