Phương bá đi tới sảnh chính, nhưng không đi vào từ cửa chính mà tiến vào từ cửa lầu thiên tương thông với cửa chính. Cửa chính thiên các chỉ cách nhau một tấm rèm, Thượng Quan Sĩ Tín nhẹ gật đầu với Phương bá, Phương bá mới thu thần sắc, vén rèm đi vào.
Vốn là Phương bá dự định trực tiếp tới hòn giả sơn gặp A Ân, nhng tiểu chủ nhân cảm thấy hứng thú, ngồi ở trên đình mặc dù có thể nhìn thấy không sót thứ gì trong hòn giả sơn nhưng thủy chung vẫn không nghe thấy gì. Ở đây chỉ cách một tấm rèm thuận tiện cho việc nghe.
Chưa đi đước mấy bước, Phương bá liền nhìn thấy cô nương đang ngồi trên ghế đứng dậy, hành lễ của hậu bối với lão.
Phương bá hí mắt quan sát A Ân, đầu tiên là ánh mắt của lão rơi trên tay A Ân, mười ngón tay tinh tế, không giống như đôi tay chuyên cầm đao, sau đó mới nhìn đến khuôn mặt nàng. Phương bá nhìn người chỉ nhìn tay, mặt mũi thì chỉ nhìn thoáng qua rồi lại thu hồi tầm mắt về, nói: “Quy tắc lão phu đã định sẽ không thay đổi, hai cnah giờ, không ít đi một phân cũng không nhiều hơn một giây một khắc, một canh giờ đã qua, thời gian còn lại của ngươi cũng không nhiều nữa.”
A Ân đáp lại không chút hoang mang: “Trong lòng A Ân có thắc mắc, mong Phương bá giải đáp.”
Phương bá nói: “Ngươi tới đây giải nan đề của lão phu, bây giờ ngược lại là tới hỏi lão phu.”
“Thắc mắc chưa giải, A Ân không cách nào điêu hạch, mong Phương bá thứ lỗi.”
Phương bá cũng không phải là người thích gây khó dễ, khoát tay nói: “Ngươi hỏi đi.”
A Ân trước ‘Tạ ơn.” Sau mới nói: “Phương bá có biết câu nói không bột đó gột nên hồ?” Thấy Phương bá gật đầu, A Ân lại lộ ra thần sắc khổ sở, nói: “Phương bá nếu biết, tại sao lại ra đề khó như vậy?”
Phương bá sờ râu trừng mắt: “Một tiểu nữ oa như ngươi vậy mà dám nói xấu lão phu? Lão phu đường đường chính chính ra đề, người tới đường đường chính chính khiêu chiến, Tỏa đao Trùy đao hạt đâò đều có, sao lại nói là làm khó? Ngươi thật là người đâu tiên phá lệ, không phá giải được nan đề liền muốn dựa vào miệng lưỡi mà đạt được sao? Như vậy là đầu cơ trục lợi, uổng cho ngươi là một hạch điêu kỹ giả!”
A Ân cũng không nóng giận, chậm rãi nói: “Phương bá chớ vội, trước hết nghe ta nói đã.”
“Số lần A Ân đến Hạch Điêu trấn cũng chỉ được đếm trên đầu ngón tay, vẫn là từ Phạm gia tiểu lang mà biết đến danh tiếng của Phương bá nhà Thượng Quan, nhưng thủy chung vẫn không thể đến bái kiến Phương bá. Hôm nay A Ân vì nan đề mà tới, lúc sắp xếp hạch điêu mới chợt nhớ tới chưa từng ra mắt Phương bá…”
Phương bá từ từ bình tĩnh trở lại, nói: “Chưa ra mắt thì sao?”
A Ân nói: “Cho nên A Ân mới nói không bột đố gột nên hồ, A Ân chưa từng thấy qua Phương bá, thì làm sao mới khắc ra dáng dấp của Phương bá đây?”
Phương bá lập tức rùng mình, ánh mắt cũng có thay đổi.
A Ân thấy thế liền biết mình đã đoán đúng, lại cười tủm tỉm nói: “Bây giờ đã xem được ngũ quan thần thái của Phương bá, trong lòng đã có hình dung, thời gian không còn nhiều nữa, A Ân xin được cáo lui trước.” Một bước, hai bước, ba bước…
“Chậm đã.”
A Ân xoay người, hỏi: “Chẳng hay Phương bá có gì chỉ giáo?”
Phương bá hỏi lại: “Ngươi là làm sao mà biết?”
Lúc nàng cầm hạch điêu lên đã suy nghĩ, hạt đào với phần bụng thô dày, khi cầm chiếm khoảng gần một nửa lòng bàn tay. Cỡ hạch điêu như vậy theo lúc thường mà nói thì chính là điêu khắc người, không phải là nửa thân mà là toàn thân, sở dĩ những người tới đây khiêu chiến đều chọn mười tám vị La Hán, hay là phật Di Lặc, hay là bát tiên, những thứ này đều là những hạch điêu thần tiên thường thấy trong ngày thường nhất.
Thế nhưng những thứ này đều không phải là thứ mà Phương bá muốn.
Như vậy Phương bá muốn cái gì?
A Ân nói: “ Lúc tới đây ta có nghe Phạm gia tiểu lang nói Phương bá nói nan đề này không phải là mới đưa ra gần đây, nhiều năm trước cũng từng thử thách những người khác, đáng tiếc là cũng không thu hoạch được gì nên đành gác lại cho đến đại hội thi đấu hạch gần đây Phương bá mới lại đưa ra. Cho nên A Ân liền nghĩ Phương bá thử thách như vậy, sợ không phải là đang khảo nghiệm bản lĩnh điêu hạch của hạch điêu kỹ giả, cũng không phải khảo nghiệm nhữn lực của hạch điêu kỹ giả,” dừng lại, nàng lại nói tiếp: “Thứ cho A Ân cả gan phỏng đoán, Phương bá thực ra chính là đang đợi người?”
Bất luận là nàng điêu thế nào, cũng không ra hạch điêu Phương bá muốn.
Điều Phương bá muốn không phải là hạch điêu, mà chính là tình cảm đặc biệt.
“Vậy mà lại bị một tiểu nữ oa nhìn ra…” Phương bá lẩm bẩm nói.
A Ân đáp: “Ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nếu có gì đắc tội mong Phương bá lượng thứ.” Nàng khom người thi lễ, lại nói: “Thời gian không còn nhiều nữa, A Ân xin được cáo lui trước…”
“Không cần.” Phương bá nói: “ Ngươi đã nhìn ra suy nghĩ của lão phu, coi như là đã hồi phục lại hạch điêu của ta. Lại nói, ngươi điêu cũng không ra thần vận của người đó, hà tất phải uổng công vô ích. Bảo tử, đem giấy mời tới đây,” liếc nhìn A Ân một cái, “Giao cho cô nương dũng cảm, thận trọng lại thông mình này.”