Không ai lên tiếng trả lời nàng. Nàng lại lại lên tiếng gọi, vẫn không có ai trả lời. Nàng không khỏi có chút lo sợ, ở đây không biết là ở đâu, chỉ có nàng lẻ loi một mình, xung quanh cũng không biết là có dã thú hay không. Nàng thở hổn hển.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
“Ở đây tối quá, không có gì cả, chi có ta và ngài. Nếu như huyền giáp vệ vẫn chưa tới, không quá hai ngày nữa chúng ta đều sẽ chết ở đây. Con người sau khi chết, bất luận là lúc còn sống thân phận có cao bao nhiêu, bề ngoài đẹp bao nhiêu cuối cùng cũng chỉ hóa thành một năm tro cốt.” Ngữ khí của nàng có sự tuyệt vọng nặng nề. Hắn nghe thấy mà kinh hãi.
“Chuyện mà đời này ta hối hận nhất chính là lúc ở chân núi gặp được ngài, ngài bá đạo lại ích kỷ, luôn tràn đầy dục vọng chinh phục. Đúng, ngài là Hầu gia cao cao tại thượng, mà ta chỉ là một bình dân hèn mọn nhỏ bé. Ở trong mắt ngài, ta chỉ là một món đồ chơi mà ngài muốn chinh phục, thậm chí không phải là một con người. Bởi vì ta không may, bởi vì ta không đốt cao hwng, cho nên mới trở thành giải dược của ngài. Mặc kệ là ta có nguyện ý hay không, ngài tùy ý khinh bạc ta, trêu đùa ta. Ngài khẳng định là đang suy nghĩ, ngài là Hầu gia, là thiên chi kiêu tử, có thể chọn trúng ta làm hầu bệnh, có thể quan tâm tới ta, hoàn toàn là phúc khí tu tám đời mới có được. Ta nếu không quỳ xuống tạ ân, ngài còn nghĩ ta không biết tốt xấu. Không phải! Trầm Trường Đường, ta nói cho ngài biết, ngài chọn trúng ta, quan tâm tới ta khiến ta ngày đêm thấp thỏm lo âu, là tất cả sự sợ hãi của hai mươi năm qua của ta, tất cả sự sỡ hãi của ta, sợ hãi không biết phải làm sao, đều là do ngài mang tới! Ta nếu có thể lựa chọn làm chủ, ta nhất định sẽ xem thường ngài!”
Nước mắt yên lặng chảy xuống.
Uỷ khuất và bất an nửa năm qua của nàng, vào thoài khắc này toàn bộ đều được phát tiết ra. Nàng sẽ chết, hắn cũng sẽ chết, nàng không cần phải sợ hãi nữa.
Người đã chết, không có thân phận, không có dòng dõi, bọn họ đều bình đẳng.
A Ân như người tỉnh từ trong mộng, rủ mi xuống, đi tới. Trầm Trường Đường cũng không nhìn nàng nữa, đi trước một bước. Nàng nhắm mắt đi sát theo sau hắn, A Phong giơ cây đuốc trong tay, vừa đi vừa nói chuyện, lời nói rất là hiền lành.
Qua lời của A Phong, hai người mới biết thì ra trong lúc vô tình họ đi lạc vào một cơ quan huyệt mộ của một quan viên tiền triều.
“…Hai người quả thực cũng không phải là người thứ nhất rơi vào đây, nửa năm trước cũng có người rơi vào, ở bên trong mất bốn ngày, may là phát hiện kịp nên mới được cứu ra. Có điều trong huyệt không có thứ gì, những thứ tốt sớm đã bị người ta lấy đi rồi. Nghe nói vị quan viên tiền triều này không phải là người bản xứ, là người Nam Cương. Hai người tuổi còn trẻ có lẽ không biết, ta đây cũng là nghe tổ phụ nói, mấy trăm năm trước có Nam Cương quốc, về sau không biết là vì sao mà bị diệt vong. Có điều những việc này không liên quan tới chúng ta, miễn là mùa màng tốt, thuế má nhẹ, còn lại ai làm hoàng đế cũng vậy thôi.”
Vợ của A Phong biết hai người bọn ta hai ngày chưa ăn cơm nên trước nấu một nồi cháo nhỏ. Chờ khi bọn ta húp xong, dạ dày ấm rồi mới làm một bàn thức ăn, lục tục mang lên…
A Ân lặng lẽ gắp đồ ăn, liếc cũng không dám liếc Trầm Trường Đường một cái.
Sau khi ăn xong, phụ nhân cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng chúng ta là một đôi phu thê, liền chuẩn bị cho hai chúng ta một gian phòng.
Trầm Trường Đường cũng không nói gì khác, đi thẳng vào phòng, để lại mình nàng bên ngoài. Phụ nhân cho rằng chúng ta cãi nhai liền nhẹ nhàng nói: “Gia hòa vạn sự hưng, vợ chồng hai người cùng chung hoạn nạn, có chuyện gì mà không thể giải quyết được sao?”
Hai người vừa rời đi, chỉ còn A Ân vẫn chần chừ đứng bên ngoài.
Nhà nông dân không có cửa, chỉ có một tấm mành che bằng vải bố màu lam đậm. Nàng lúc nầy thật sự gặp phải bài toán khó rồi, nếu như tổ phụ vẫn còn sống, nàng nhất định sẽ thỉnh giáo tổ phụ, vốn tưởng rằng sẽ chết, kết quả lại không chết, lại còn đắc tội phải người ta thì nên làm gì bây giờ?
Cho tới khi nhìn đã thuộc hết hoa văn trên tấm mành che rồi nàng mới vén rèm lên đi vào.
Trong phòng đơn sơ, không có bàn, chỉ có chiếc giường trải chiếu trúc bên trên. Đơn sơ như vậy, nhưng cũng bởi vì Mục Dương Hậu ngồi trên đó mà trở nên thật đẹp đẽ, cao quý. Hắn ngồi trên chiếu trúc, mặt lạnh nhìn nàng.
Việc đã đến nước này, lời nói ra như bát nước hắt đi, không thể thù hồi lại.
Hắn cười lạnh: “Sáng nay kêu tên bản Hầu không phải là rất lưu loát sao?” Nàng đành nuốt xuống, hắn lại nói: “Từ giờ trở đi không được bản Hầu cho phép thì không được mở miệng.”
Đã hai đêm không được nghỉ ngơi tốt, lúc này hắn cũng mệt mỏi, nằm xuống nhắm mắt lại. Nhưng mặc dù thế khuôn mặt hắn vẫn sa sầm.
A Ân đứng ở trong góc nhỏ không biết phải làm sao. Sau một lúc đứng cũng mệt liền híp mắt ngủ gật, đầu không ngừng gật gù. Vào hạ, muỗi cũng nhiều, thỉnh thoảng lại có con muỗi bay tới, bay vù vù bên tai.
Nàng ngủ gật cũng không nỡ, mơ màng vung tay lên, cũng là xua đi luôn cơn buồn ngủ.
Vừa mở mắt liền thấy hắn không biết từ lúc nào đã ngồi dậy, đang dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng, nhất thời cơn buồn ngủ còn sót lại cũng bay đi hết. Nàng lập tức cúi đầu, không nhìn thẳng hắn.
Bên kia giường vang lên tiếng y phục chạm vào nhau, không lâu sau một đôi đôi dày đen viền bạc dừng ở trước mắt nàng, đỉnh đầu vang lên tiếng hít thở không nặng không nhẹ.
Hai người yên lặng trong chốc lát.
Đôi dày đen viền bạc bỗng di chuyển sang bên trái, nhưng trong chớp mắt hắn lại như cơn gió biến mất khỏi tầm nhìn của nàng,.
Hắn vừa đi khỏi, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa tay, vặn vặn vai, thư gian gân cốt.
Chờ lâu cũng không thấy hắn trở về, nàng lại mệt mỏi ngồi xổm xuống ngủ gật. Có lẽ là thực sự mệt mỏi, lúc này muỗi kêu gào bên tai nàng cũng không tỉnh lại. Khi nàng thực sự tỉnh dậy thì đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Lần này Mục Dương Hậu cũng đưa Trần Đậu đi rồi, có lẽ là đã buông tha nàng. Hắn là một người cao ngạo như vậy, sau khi bị nàng nhục mạ như thế khẳng định trong lòng đã giận tới cực điểm, cưỡng cầu nàng nữa chính là tổn hại đến tôn nghiêm của một vị Hầu gia. Có điều hắn không phạt nàng, lại buông tha nhẹ nhàng như vậy, ngược lại có chút ngoài dự đoán.
Gios hè thổi tới, thổi bay mành trên cửa sổ, nhìn ra sơn cảnh đang thụt lùi về phía sau, trong lòng nàng lại nổi lên tâm tình phức tạp.
Người đi rồi, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có chút phiền muộn.
Không biết khi Trầm Trường Đường ôm nàng ngồi trên giường có hận đến mức muốn bóp chết nàng không.