Tiểu Dược Thê

Chương 51



“Có cần mua thêm gì nữa không?” Vừa quan sát xung quanh vừa hỏi.

A Ân cười nói: “Đã mua đủ rồi.”

Hắn tiếp: “Nếu có gì, cứ nói với ta. Nếu không tiện nói, có thể nói với tùy tùng của ta.” Hắn chỉ Giang Mãn, nói: “Hắn gọi là Giang Mãn.”

Giang Mãn đáp: “Mặc cô nương phân phó.”

“Sau này làm phiền lang quân nhiều rồi.” Nàng hạ thấp người thi lễ.

Giang Mãn liền vội vàng nói: “Cô nương khách khí rồi.” Đồng thời cũng thầm nghĩ, còn cần gì phải bày biện nữa chứ, thiếu đông gia đã đem chỗ ở tốt nhất của hạch điêu kỹ giả xếp cho nàng ở rồi. Ở đây thanh u an tĩnh, thích hợp cho việc điêu hạch vô cùng, hơn nữa lại còn đối diện với thanh mai trúc mã của thiếu đông gia là Lâm cô nương.

Thượng Quan Sĩ Tín lại nói: “Nguyên bối hẳn là đã nói với nàng rồi, sương phòng đối diện là đồ nhi của Lâm công, nàng tên một chữ Hà, đói nhân xử thế hiền lành dịu dàng, ta đã dặn dò nàng ấy, nàng mới đến nàng ấy sẽ chăm sóc nàng. Có thiếu thốn gì nhất định phải nói với ta.” Hơi dừng lại một chút, hắn liếc nàng một cái, còn chưa mở miệng nói tiếp A Ân lại cười nói: “Nếu có chuyện gì liên quan tới hạch điêu, cũng nhất định phải thương thảo với huynh.”

Hắn cũng cười: “A Ân đúng là tri kỷ của ta, ngay cả ta muốn nói gì cũng đều biết.”

Nàng trêu ghẹo hắn: “Ai chẳng biết thiếu đông gia không có hạch điêu thì không vui?” Làm như nhớ tới gì đó, mắt nàng sáng rực lên, nói với hắn: “Hôm qua lúc mới đến, ta có thấy tác phẩm tâm đắc của huynh làm năm cập quan, nghe nói có khoảng năm trăm tám mươi ba hạt đào, huynh làm sao mà nghĩ ra được vậy?  Khe hở giữa các hạt đào hoàn toàn khôn có, ta nhìn rất lâu, trong lòng ngưỡng mộ vô cùng.”

Nói đến đây, nàng vẫn không ngừng được mà kính nể hắn, lại khen ngợi hắn một trận.

Thượng Quan Sĩ Tín hiếm khi được khen đến mức đỏ mặt nhe vậy, nói: “Lúc ta đánh bóng, có dùng đất sét để đắp lại, vừa bóng vừa tăng thêm độ dính. Trong Hạch Học còn có một hạch điêu nữa cũng lớn như của ta, nàng nếu thích ta sẽ dẫn đi xem.”

Giang Mãn nặng nề ho khan mổ tiếng. ‘Thiếu đông gia, linh hồn nhỏ bé của người đâu? Ngay cả gia quy nhà mình cũng quên rồi!’

Thượng Quan Sĩ Tín lúc này mới tỉnh lại, nói: “Chờ khi nàng thành đồ nhi của Nguyên bá rồi, ta lại dẫn nàng đi.”

A Ân mỉm cười gật đầu.

Hắn nói thêm: “Nàng cứ chuẩn bị thật tốt đi, ta đã thấy hạch điêu của Lục cô nương, cũng không bằng nàng, nàng so với nàng ta có phần thắng lớn hơn. Ta đối với nàng rất có lòng tin, có điều nàng cũng đừng để áp lực quá, cho dù thực sự thua Lục cô nương, chúng ta ở đây vẫn còn một vị hạch điêu sư nhận đệ tử nữa.”

Nàng bày ra dáng vẻ tiếc nuối: “Nếu thua thật, thì không được xem hạch điêu trong Hạch Học.”

“Đến lúc đó nếu nàng muốn xem, ta sẽ yên lặng đưa nàng tới đó, nhất định sẽ không để nàng thất vọng!”

Hai người lại hàn huyên một lúc nữa Thượng Quan Sĩ Tín mới rời đi.

Giang Mãn cười nói: “Lần đầu tiên thấy thiếu động gia đối tốt với một cô nương như vậy.”

Hắn nói: “Đời người khó gặp được tri âm.”

Giang Mãn lại nói: “Đem tri âm cưới về nhà, không phải là tốt hơn sao? Đông gia và phu nhân cứ luôn nhắc tới chuyện hôn sự của ngài, nếu ngài nguyện ý cưới vợ, phu nhân sợ là cao hứng đến nỗi mỗi ngày đều đi miếu bái tạ thần đó. Trước đây phu nhân đối với việc chọn thiếu phu nhân cực kỳ kén chọn, đừng nói là cô nương ở Tuy Châu, ngay cả quý nữ Vĩnh Bình cũng chọn tới chọn lui. Hiện tại phu nhân ai cũng không kén, chỉ cần ngài nguyện ý cưới, thì dù là hạch điêu thành tinh hay là một nữ yêu phu nhân khẳng định sẽ mắt cũng không thèm liếc liền vui mừng hớn hở đồngy s.”

Thượng Quan Sĩ Tín liếc hắn một cái, nói: “Còn ba hoa nữa ta cho người cưới trước.”

Giang Mãn nhất thời im bặt.

Hắn lại nói: “Tri âm là một nương tốt, không thể đường đột như thế, vả lại nàng đối với ta không có tâm tư.”

Một câu ‘tâm tư’ cuối cùng! Giang Mãn đã bắt được manh mối, lập tức nói: “Thiếu đông gia ngài làm sao mà biết Ân cô nương đối với ngài không có tình ý? Ta thấy Ân cô nương nhắc tới hạch điêu của ngài thì hai mắt sáng lên, sùng bá không cần nói cũng biết. Một cô nương đối với ngài có sự sùng bái, lại thêm phần tình cảm, liền thành tình yêu nam nữ.”

Giang Mãn tiếp tục dựt giây: “Thiếu đông gia ngài nghĩ mà xem, nếu ngài cưới Ân cô nương, phu thê hòa hòa mỹ mỹ, sáng sớm điêu hạch, chiều điêu hạch, tối điêu hạch, nói chuyện phiếm, đàm hạch điêu, ngắm hoa ngắm trăng lại ngắm hạch điêu, ngày qua ngày năm qua năm, chẳng phải là rất mỹ mãn ư? Qua một thời gian nữa, còn có thể cùng nhau sinh một đứa bé, bất luận là nam hay nữ, từ nhỏ liền dạy nó điêu hạch, sau khi lớn lên nhất định sẽ là một hạch điêu kỳ tài. Như thế, vừa thỏa mãn được phu nhân, vừa tròn tâm tư của thiếu đông gia, chẳng phải là vẹn cả đôi đường ư?”

Trong lòng hắn bắt đầu rung động.

Giang Mãn lại hỏi: “Thiếu đông gia thấy thế nào?”

Hắn lắc đầu.

Giang Mãn đại ngốc, hỏi: “Không…Tốt ư?”

Hắn lại có mối lo khác.

Giang Mãn hắn không biết, mà việc này hắn cũng không chắc chắn, chỉ là suy đoán mà thôi. Ngày đó ở đại hội đấu hạch, trong lời nói của Mục Dương hầu, tựa hồ như có ý chiếm hữu. Nếu ngày đó ở nhà trọ Thiên Lăng không gặp Mục Dương hầu, hắn nhất định là đầu óc mơ hồ, nhưng hết laanfn ày tới lần khác lại gặp. Mục Dương hầu người đó, không bao giờ làm chuyện gì dư thừa cả, càng đối với hạch điêu là không có hứng thú.

Hiện tại hắn cảm thấy hứng thú, là vì cái gì?

Sĩ Tín hắn nghĩ tới A Ân.

Giang Mãn sốt ruột, nói: “Thiếu đông gia! Ngài đừng do dự nữa. Thích thì tiên hạ thủ vi cường nha, ta nghe nói Ân cô nương lúc trước cùng với Tạ gia tiểu lang có hôn ước, nhưng sau này lại hủy, hiện tại không có hôn ước, nam chưa cưới nữa chưa gả, ngài cũng nói là đời người khó gặp được tri kỷ, nếu tri kỷ là thê tử của ngài, thiếu đông gia ngài liền lập tức có thể tử tri kỷ hạch điêu.”

Năm chữ ‘Tiên hạ thủ vi cường’ lấp lánh sáng lên.

Thượng Quan Sĩ Tín hiếm khi từ miệng Giang Mãn nghe được lời có đạo lý như vậy, hắn thấp giọng nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Mục Dương hầu ngài đã trở về Vĩnh Bình, hiện tại hắn là lâu đài nước, tại sao không thể ra tay trước được trăng?

Lục Lam đấu hạch với A Ân, năm vị hạch điêu sư của Thượng Quan gia làm trọng tài. Vốn người ra đề nên là Nguyên Hồng, nhưng hiện tại phóng mắt nhìn ra toàn bộ quan lại trên dưới mọi người đều biết Nguyên Hồng muốn nhận vị Ân thị làm đồ đệ, nếu để ông ra đề, bên phía Lục Lam nhất định sẽ khó tránh khỏi cảm thấy bất công. Năm vị hạch điêu sư và Nguyên Hồng nghĩ tới nghĩ lui, quyết định để người đấu hạch tự ra đề. Hai người bọn họ đều tự mình ra đè cho đối phương.

Phương thức đấu hạch như vậy quả thực là mới mẻ độc đáo.

A Ân cũng thấy thú vị, liền ở lại trong phòng vắt trán suy nghĩ. Hai ngày vừa qua, nàng cũng rất ít khi ra ngoài, Khương Tuyền sợ quấy rầy đến nàng nên luôn đi bộ trong phủ Thượng Quan gia, nói chuyện với thị tỳ, sai vặt và trù nương trong phòng bếp.

Đến ngày thứ ba, nàng vẫn tiếp tục không rời khỏi phòng.

Khương Tuyền chuẩn bị cơm trưa mang vào cho nàng, sắc mặt nặng nề. A Ân thấy vậy liền gác lại cái giũa trong tay, hỏi: “Sao vậỵ? Có ai trêu chọc muội ư?”

Khương Tuyền nén tâm tư xuống, nahnh chóng giương mắt nhìn nàng, lại cúi đầu, hỏi: “Tỷ tỷ đã nghĩ ra đề thì chưa?”

“Đã có ý tưởng.” A Ân cho là muội muội lo lắng, lại nói: “Kỳ thực là dù cho Lục Lam ra đề gì cũng không quan trọng, chúng ta là thi đấu hạch, đấu hạch điêu. Nàng cũng không thể ngay trước mặt các vị quan gia mà làm khó ta được.”

Thấy muội muộ vẫn trầm mặc, nàng cũng tiếp tục yên lặng, lại đột nhiên: “Ta ra ngoài một lúc.”

Khương Tuyền vội vàng ngẩng đầu, kéo tay A Ân ra ngoài.

“Đừng…”

A Ân ngồi xuống, hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì ư?”

Khương Tuyền đáp: “Mấy ngày nay tỷ ở trong phòng, Lục Lam kia đều ra ngoài, há miệng ra là nói lời giả dối, lừa mọi người tới nỗi mê muội.”

Nàng cười đáp: “Đây là có chuyện gì? Chúng ta tới đây là để học điêu hạch, lại không phải tới để đi lừa người.”

Khương Tuyền gấp gáp: “Không! Mọi người bây giờ nhắc tới Lục Lam đều là khen không dứt miệng, nói Lục cô nương tốt như thế này như thế nọ, vừa nhắc tới tỷ tỷ, mọi người đều thầm nói tỷ không có bản lĩnh thật sự, còn…Còn nói tỷ tỷ là đầu cơ trục lợi…” Nàng cắn răng: “Dựa vào thiếu đông gia mới được Nguyên Công xem trọng.”

Nàng nhíu mày.

Khương Tuyền lại nói: “Bọn họ không nói trước mặt, nhưng sau lưng đều cho rằng tỷ tỷ là như vậy. Hôm nay muội vô ý nghe được, vì nóng giận nên đã cùng một thị tỳ cãi vã. Nhưng…Nhưng mà không cãi thắng người ta…” Nàng hít hít mũi, nói: “Tỷ tỷ rõ ràng là dựa vào năng lực của bản thân mới tới được Tuy Châu. Ở đại hội đấu hạch đoạt được giải, quang minh chính đại được Nguyên công xem trọng. Bây giờ bọn họ cư nhiên nói tỷ tỷ ở đại hội đấu hạch nói không chừng đều là nhờ phúc của thiếu đông gia, nhờ mặt mũi của thiếu đông gia.”

A Ân nghe vậy liền đi ra ngoài dạo một vòng, ánh mắt của mọi người chung quanh nhìn nàng quả thực có chút cổ quái, họ không dám ở trước mặt chỉ trỏ, có điều ánh mắt xác thực là rất khó chịu.

Khi nàng trở lại sân viện của mình thì gặp được Lâm Hà ở sương phòng đối diện.

Nàng đang nghĩ muốn chào hỏi thì Lâm Hà ôn hòa liếc nhìn nàng một cái, xoay người liền trở về phòng, cùng với chuyện dễ ở trong miệng Thượng Quan Sĩ Tín hoàn toàn khác nhau.

Vừa đóng cửa, Khương Tuyền liền nói: Tỷ tỷ, Lâm cô nương nhất định là đã hiểu lầm tỷ.”

A Ân vỗ tay nàng, nói: “Đừng nóng vội.”

“Có thể không vội sao! Tỷ vừa đến, còn chưa được trở thành đồ nhi của Nguyên Công, mọi người lại ở sau lưng thuyết tam đạo tứ, về sau sao còn ở Thượng Quan gia mà điêu hạch?”

Nàng nói: “ Ta đã đoán được ai là người giật dây, vô duyên vô cớ hắt nước bẩn lên người ta, ta cũng rất tức giận.”

Người không phạm nàng, nàng bất phạm người. Nếu người phạm nàng, nàng sẽ không ngồi yên chờ chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.