Hạch Điêu trấn là tuyệt đối không thể mong đợi.
Nghĩ tới chuyện này, tim gan phèo phổi đầu Mã Đại Hạch đều đau! Không biết tiểu nha đầu kia từ đâu tới, lại phá hư kế sinh nhai của hắn! Hắn cũng không thể cho qua dễ dàng như vậy! Cho dù có chết cũng phải kéo chết chung!
Da mặt Mã Đại Hạch hơi nóng, “Nha đầu kia cực kỳ phô trương thanh thế! Yêu ngôn mê hoặc dân chúng!”
Lạc Kiều hơi vung cằm: “Một người ngay cả con khỉ cũng không thể khắc tốt được, thật không xứng nói chuyện cùng bản cô nương ta đây, lại càng không xứng đứng ở trước cửa Lạc phủ, làm ô uế cửa Lạc phủ nhà ta. Xe ngựa của Lạc Kiều ta không phải là con mèo, con chó ngươi có thể ngăn cản! Người đâu, đem hắn đi ném xuống hồ Hàm Quang.” Dừng lại, nàng cười nhạt nói: “Nếu tài nghệ không bằng người khác, thì tay cũng đừng cần nữa, tránh làm dơ bẩn hạch điêu.”
Lời nói vừa dứt thì có hai đạo bóng đen bắt Mã Đại Hạch, chặn lại cái miệng đang kêu la của hắn, kéo hắn rời đi không chút lưu tình.
Lúc Lạc Kiều bước vào phủ thì Lương thị Lạc phu nhân đang ở trong phòng chờ nàng. Nhìn bộ dạng hùng hủng hổ hổ của nhi nữ, Lương thị nhân tiện nói: “Một cô nương như con suốt ngày ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, sau này làm sao mà gả cho người tốt đây?”
Lạc Kiều nói: “Nương, con đây đâu có xuất đầu lộ diện? Trước kia đại huynh còn nói, phu nhân thừa tướng biết con rất có thiên phú, còn khen con đó. Đại huynh bây giờ là tâm phúc bên cạnh thừa tướng, sau này còn có ai dám nói con?”
Lương thị cũng không nỡ trahcs móc nhi nữ, chỉ nói: “Được rồi được rồi, không nói con nữa. Ăn tối chưa? Trong phòng bếp vẫn còn thức ăn ngon đấy, đều là những món con thích ăn.” Làm như nhớ tới gì đó, Lương thị hoan hỷ nói: “Hôm nay Tạ gia phu nhân đã tới đây.”
Lạc Kiều hỏi: “Huyện lệnh phu nhân ư?”
Lương thị nói: “Kiều Kiều, con đã mười sáu, cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi. Con út nhà Tạ gia cũng đến tuổi lấy vợ, mẫu thân đã gặp qua hắn, dáng dấp tuấn lãng, thái độ ôn hòa, nếu kết duyên cùng con thì xứng đôi vô cùng. Vả lại Tạ phu nhân cũng rất thích con, con gả đi có mẹ chồng thương con, địa vị cũng chắc chắn hơn nửa rồi. Cha con và ta đều vừa lòng hôn sự này, định sẽ chọn một ngày tốt liền quyết định.”
Lạc Kiều thích nam nhân bề ngoài là một lang quân, nghe thấy những lời này của mẫu thân thì trong lòng cũng có vài phần vui mừng.
Nàng đáp: “Hôn nhân là chuyện đại sự, nữ nhi xin nghe lời cha mẹ.”
Lương thị mặt mày rạng rỡ: “Ngoan, cha con hôm nay đã sai người đi thông báo cho đại huynh con, chờ tới ngày con thành thân sẽ trở về, nhất định sẽ cho con phong phong quang quang mà xuất giá. Ai nha, đồ cưới cũng nên bắt đầu chuẩn bị rồi, Kiều Kiều nhà chúng ta xuất giá chính là phải khiến cho mọi người ngưỡng mộ. Con mấy ngày tới cũng đừng chạy khắp nơi nữa, an tâm ở trong phủ đợi đi.”
“Mấy ngày tới con muốn đi Hạch Điêu trấn một chuyến.” Lạc Kiều hừ nhẹ nói: “Hạch Điêu trấn từ trước tới nay không có ai dám cùng con trành giành danh tiếng, danh tiếng của Lạc gia chúng ta cũng không thể dễ dàng để một nha đầu không biết gi phá hỏng. Hơn nữa có người con vừa gặp là trong lòng đã thấy khó chịu, con phải đi giáo huấn nàng ta một chút, để cho nàng ta biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, bản thân mạnh mẽ còn có người khác mạnh mẽ hơn.”
Trong nháy mắt, A Ân và Khương Tuyền đã ở Hạch Điêu trấn được ba ngày.
Trong ba ngày này, hai tỷ muội buổi sáng mới có thể đi dạo trong trấn một lát, phạm vi cũng bị giới hạn vẻn vẹn trong đường Trường Hưng. Không ít các chủ sạp chuyện của Mã Đại Hạch mà tâm sinh lòng cảnh giác đối với A Ân, có người bởi vì không biết rõ lai lịch của nàng nên cũng không dám ngăn cản nhiều, làm cho các chủ sạp bán hạch điêu trên phố Trường Hưng mấy hôm nay phải lo sợ.
Buổi chiều ngày thứ ba, hạch điêu ‘hầu nhi hiến đào’ của A Ân điêu khắc đã bán ra với giá hai trăm năm mươi đồng, đã nổi lên một trận sóng gió nhỏ ở trấn Hạch Điêu.
Ba mươi đồng, hai trăm năm mươi đồng, mức khác biệt này khiến cho nhiều người không ngừng thèm muốn.
Dần dần, đường Trường Hưng không thấy quầy hàng của A Ân, đều hiểu được Hạch Điêu trấn gần đây có một vị cô nương thần kỳ
Nhưng mà A Ân lúc này hơi phiền não, điều nàng cần cấp bách hiện nay là có nhiều người hơn biết ở đây có một cô nương hạch điêu kỹ giả, dựa vào truyền miệng của các chủ sạp thì không đủ xa. Nói cho cùng thì bày hạch điêu bán ở trên phố, trình độ không được gọi là cao siêu.
Buổi sáng ngày thứ tư, lúc A Ân đang ở trong phòng ăn điểm tâm thì Khương Tuyền vội vội vàng vàng chạy vào.
“Tỷ tỷ, không xong rồi!”
Gò má Khương Tuyền đỏ bừng, A Ân cầm khăn lên xoa xoa mồ hôi trên trán nàng, nói: “Đừng vội, có gì từ từ nói.”
Khương Tuyền hít hít hơi, nói: “Ngày đó chúng ta ở ngoài trấn có gặp được vị Lạc tam cô nương, đang ở dưới kia, chỉ đích danh tỷ tỷ muốn thi điêu hạch.”