Lâm Hà vừa ngẩng đầu lên nhìn liền bị dọa đến run rẩy, thực sự là cũng sợ quá mà khóc. Trên cái bẫy lộ ra một đoàn người, chỉ mặc áo đen, đeo mặt nạ, chỉ để lộ ra đôi mắt hung ác tàn bạo, so với rắn độc còn âm lãnh hơn.
Lâm Hà sợ tới mức đứng không vững, đưa tay nắm lấy cánh tay A Ân.
Vừa kéo, nàng liền ngây người.
A Ân một chút cũng không sợ, rõ ràng là bên trên là tên hắc y nhân khí thế tàn bạo nhưng nàng vẫn tỉnh táo như cũ, sắc mặt chưa từng thay đổi, cao giọng hỏi: “Các hạ là phụng chỉ của ai vậy? Nếu chỉ là vì tiền tài, ta có thể ra giá gấp bội.”
A Ân trấn định như vậy liền khiến Lâm Hà cũng dần tỉnh táo lại, nói: “Gấp hai mươi lần!”
Thế nhưng tên hắc y nhân vẫn bất vi sở động, lạnh nhạt nói: “Muốn trách thì trách người đắc tội với người không thể đắc tội.”
Lời này vừa nói ra, A Ân lập tức đã hiểu.
Lâm Hà chẳng qua là mồi nhử, để nàng đơn độc xuất hiện.
Nhìn mũi tên trên lưng hắc y nhân, nàng lại nói: “Người chủ của các muốn tìm là ta. Thượng Quan gia thiếu đông gia lát nữa sẽ trở lại, đến lúc đó các vị chưa chắc có thể thoát thân. Vị cô nương bên cạnh này cũng không oán không thù với các vị, cũng chưa thấy mặt các vị, để ta đi với các người, thả nàng ấy đi.”
Con người của tên hắc ý nhân thâm sâu, lại nói: “Người đến đây.”
Ngụ ý là muốn tha cho Lâm Hà.
Lúc này, hắc y nhân thả dây thừng xuống. A Ân nháy mắt với Lâm Hà, bắt lấy dây thừng. Tên hắc y nhân kéo dây thừng lên, dây thừng chậm rãi đi lên, A Ân hô: “Chậm một chút chậm một chút, ta chưa bắt được.”
Lời còn chưa dứt, A Ân nặng nề mà té xuống, cái mông cũng suýt té thành hai nửa.
Nàng nói: “Các vị lang quân, ta chỉ là một cô gái yếu ớt, lại chưa từng luyện qua võ công, các người lại kéo nhanh như vậy, tay ta không nắm chắc được.” Nàng dừng lại, lại nói: “Nếu không thì như này, ta chói chặt hông mình, các vị kéo tôi lên.”
Hắc y nhân không nhịn được liền nói: “Nhanh một chút.”
Nàng nói với Lâm Hà: “Muội leo lên trước, đợi lát nữa lại kéo tỷ lên. Hắn đã hôn mê, tỷ đừng sợ.” Thấy Lâm Hà hoa dung thất sắc nàng lại nhớ tới A Tuyền, thanh âm không khỏi dịu dàng thêm vài phần, “Chờ chúng ta lên rồi, Tử Diệp cũng sắp quay lại. Dây mây cách chỗ này không xa.”
Dứt lời, nàng lại ngửa cổ nhìn lên, mép đất cũng không phải là trơn tuột không thể leo lên, khi nàng nhảy xuống là đạp lên những khối đá nhô ra mà xuống. Tuy rằng lúc xuống hai chân chấn đến tê dại, nhưng dầu gì cũng không phải là không thể leo lên.
Nàng mở sợ dây trên người hắc y nhân, cột trên người mình, sau đó tìm một chỗ để dẫm châm lên.
“…Lúc thi đấu ta nhất định sẽ không nhường.”
Lâm Hà nghiêng đầu đi nơi khác, không tự nhiên mà nói.
…Thực là khiến cho người ta chán ghét không thôi a.
A Ân sau khi gian nan bò lên, sau lưng bỗng run lên, vừa nghiêng đầu liền đồng loạt có tám tên hắc y nhân, dùng ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm con mồi gầy yếu là nàng. Tên cầm đầu nói: “Ông chủ nói ngươi có vài phần bản lĩnh, quả thực là không sai.”