“Nghe đồn vị hầu gia kia bên người luôn mang theo roi Ẩm Huyết, hỉ nộ vô thường, bởi vì có bệnh lạ nên không gần nữ sắc. Mặc dù vậy nhưng thánh thượng vẫn vì hắn mà chuận bị hôn sự, một là Ngọc Thành công chúa, hai là đích ấu nữ của Lý thị Thanh Châu, ba là biểu muội của hắn Nguyệt Minh Huyền Chủ. Nếu không có dòng dõi, phía sau không có gia tộc lớn như vậy chống đỡ, nhất định sẽ là một cái roi dính máy nguy hiểm.”
Nàng chợt dừng bước, ngón tay chỉ về phương xa.
“Thì ra là ở đây có thể nhìn thấy rừng trúc của Phổ Hoa tự,” nàng cười cười, nói: “Ngày đó Lâm sư tỷ có nói với Tử Diệp là ta bị ngã?”
“Ừ, có nhắc tới.”
“Ngày đó huynh đi kiếm cây mây, ta cũng chuẩn bị đi gọi vài người tới thì vừa vặn nhìn thấy một con rắn cạp nong xuất hiện trước mặt Lâm tỷ. Tỷ ấy sợ tới nỗi hoa dung thất sắc, trong nháy mắt ta không chút do dự liền nhảy xuống nắm con rắn quăng đi.”
Nàng liễm mi lại cười, nói: “Huynh có lẽ không biết ta sinh ra sức lực đã không giống với người bình thường, thứ các cô nương bình thường sợ nhưng ta không sợ, những thứ các cô nương bình thường ưu thích ta đều không am hiểu. Ngày đó sau khi cứu Lâm tỷ, ở dưới bây ta lại suy nghĩ một cô nương như ta lại được huynh chiếu cố xót thương, còn có sở thích yêu hạch điêu cùng huynh, chắc là kiếp trước đã đốt cao hương.”
Hắn hơi nghiêng đầu liền có thể thấy được cần cổ trắng nõn thon dài của nàng, nhỏ nhắn như vậy, ánh trăng chiếu xuống, đùa ngịch trên đầu vai nàng, từng chút từng chút lan ra, cho đến vành tai xinh xắn mượt mà.
Nàng cực ít khi mang hoa tai, cũng rất ít khi mặc những bộ trang phục lộng lẫy, luôn mặc những chiếc váy nhẹ nhàng giản dị, cũng không giống như A Hà hay những cô nương khác khi rảnh rỗi đều đến những cửa hàng bán yên chi thủy phấn, nàng chỉ thích hạch điêu, thà rằng tay đầy vụn hạt cũng lười sơn móng tay.
Nàng là một người si mê hạch điêu.
Một cô nương như vậy giống như ông trời đặc biệt gửi tới cho hắn, từ dung mạo tới dáng dấp đến ngôn ngữ cử chỉ, thậm chí là sở thích, giống như từ nội tâm hắn đi ra vậy.
Hắn nói: “Thời gian không còn sớm nữa, huynh chỉ tiễn muội tới đây thôi. Phía trước có xe ngựa của huynh chờ, sẽ trực tiếp đưa muội về thành. Muội là tri âm của huynh, huynh cũng là tri âm của muội, luôn nói rằng tri âm có thần giao cách cảm, suy nghĩ trong lòng muội, huynh hiểu.”
A Ân động môi, làm như còn muốn nói gì đó, nhưng hắn chỉ lên trăng sáng trên đầu, nói: “Muội xem, đêm nay trăng sáng như vậy, cũng không thấy nửa điểm mây đen.”
Thượng Quan Sĩ Tín nhìn theo bóng lưng A Ân rời đi, dừng chân một lát. Cho đến khi Giang Mãn tới hắn mới động đậy thân thể cứng ngắc.
“Thiếu gia, Lâm cô nương đã điêu khắc xong, chỉ còn lại ba người nữa. Lão gia nói chắc đến hừng đông mới có thể xuống nui, lão gia để nô tài tới nói với thiếu gia trên núi không vội, có lão gia tự mình tọa trấn, thiếu gia có thể đưa giai nhân về, tiện đường ngắm trăng ngắm hoa ngắm con dâu…”
Trêu chọc Thượng Quan Sĩ Tín, Giang Mãn một chữ cũng không sót mà truyền đạt.
Không ngờ lại thấy thiếu gia cười khổ một tiếng.
Giang Mãn khô khan nuốt cái ực.
Hắn nói thẳng: “Ngươi trở lại nói với phụ thân ta, hôm nay con trai ngài chỉ có thể ngắm trăng ngắm hoa, còn giấu ở hạch điêu.” Lời A Ân nói, hắn sao có thể không hiểu, há lại không rõ sao?