A Ân hơi trầm ngâm, đáp: “Muội muốn vào Hạch Học, tỷ có muốn cùng ta tới đó hay không?”
Sau khi vào Hạch Học, ở sảnh chính to lớn đều là người.
A Ân đây là lần đầu tiên nhìn thấy mười bảy vị hạch điêu kỹ giả của Hạch Học, nam nữ đều có, trong đó có Giang Dương nàng ặp đêm hôm qua đang ngồi ở ghế đầu tiên bên tay trái đang cúi đầu uống trà, năm ngón tay to lớn đều có một tầng vết chai, có thể nhìn ra được đây là đôi bàn tay quanh năm điêu hạch.
Ngồi bên trái hắn là một nam nhân mặt cẩm bào cổ tròn màu tím đen viền vàng, da trắng môi hồng, vừa nhìn liền biết là dặm phấn, nàng dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được hắn chính là Đặng Trung trong lời đồn.
Mà người ngồi ở vị trí chủ vị chính là Thượng Quan Nhân, đứng bên cạnh ông chính là Thượng Quan Sĩ Tín.
Nàng lập tức hiểu ra hạch điêu kỹ giả ở Hạch Học lại nảy sinh nghi ngờ.
Bởi vì trình độ ở bên ngoài hạch điêu Đại Tự sơn cao hơn so với Lục Lam rất nhiều.
Lâm Hà hỏi A Ân: “Cô có phải từ sớm đã nảy sinh lòng nghi ngờ?”
Nàng cười nói ‘Không có’. Đúng là không có thật, nếu không phải có Trầm Trường Đường gợi ý, nàng khẳng định đoán không ra Đặng Trung lại dám ra tay với Thượng Quan Nhân.
Lâm hà chỉ xem là nàng khiêm tốn, trong lòng đối với A Ân không khỏi vô cùng bội phục.
Nổi lòng nghi ngờ mà vẫn có thể điềm tĩnh như vậy, nghĩa ra cách làm chặt chẽ như vậy, mà không phải lf đi tranh cãi kịch liệt, ở phương diện này, Lâm Hà chỉ có thể thừa nhận bản thân không bằng A Ân. Thế nhưng thừa nhận chuyện này còn sảng khoái hơn là thừa nhận bản thân kém Lục Lam nhiều.
A Ân có thể trở thành hạch điêu kỹ giả ths mười tám, Nguyên Hồng cực kỳ vui vẻ, chuẩn bị riêng cho nàng một bữa tiệc nho nhỏ.
Nguyên Bối có đến biên cương, bị sặc một thân mùi dê quay về, từ nay về sau mỗi lần ăn dê đều muốn nôn. Hắn nôn vài lần, chỉ cảm thấy mùi dê vẫn còn ở trong răng, rùng mình một cái, lập tức đi súc miệng
Lâm Hà nhích tới gần A Ân thêm một chút, hỏi: “Cô làm đồ tặng ai? Là lang quân của cô ư?” Thấy A Ân ngập ngừng, nàng liền khẳng định: “A, ta biết rồi, nhất định là cho lang quân rồi.”
Nàng lại xích gần lại A Ân một chút, hai người cách nhau chỉ bằng một ngón tay.
Nàng nói bên tai A Ân: “Là người trong lòng đúng không?”
Nàng nặng nề ho khan, đáp: “Không phải! Chỉ là hắn giúp ta, cho nên muốn tặng chút đồ để cảm ơn. Hắn không thích hạch điêu, cũng không thiếu vàng bạc châu báu.”
Lâm Hà vừa nghe thấy lời này liền không khỏi buông tiếng thở dài, thầm nghĩ rằng vốn tưởng chỉ có bản thân đơn phương, không ngờ Tử Diệp cũng đơn phương. Như nhớ tới cái gì, nàng lại nghĩ nàng là một cô nương tốt như vậy bày trước mặt hắn mà hắn không thèm liếc mắt! Đáng đời hắn đơn phương tương tư! (Hắn ở đây là TQST)