Tiểu Dương Mị Mị

Chương 2



☆ Được mỹ thiếu niên mang về nhà

Nhà thiếu niên là kiểu nhà bình thường, nhà ngói ba gian thên một cái sân, trong sân trồng rau dưa, đồ dùng bên trong nhà đơn giản, thu dọn thật sự sạch sẽ.

Trên người Tạ Khôn thấm nước, liền không đi vào, chỉ đứng ở cửa nhìn nhìn, hỏi: “Trong nhà không có người khác? Ba mẹ cậu đâu?”

“Bọn họ ra ngoài du lịch, anh mau vào.”

Tạ Khôn nghiêng đầu quan sát khuôn mặt sạch sẽ của cậu, thấy cậu đang giương mắt tha thiết nhìn mình, trong đôi mắt lộ ra sự đơn thuần, nhịn không được cảm khái: “Hỏi cái gì cậu trả lời cái đó, ngươi thật đúng là thành thật, đưa người xa lạ vào trong nhà, không sợ tôi là người xấu?”

Đối phương sửng sốt một chút, lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn, chắc chắn nói: “Tâm anh tốt, không phải người xấu.”

Tạ Khôn nhìn cậu cười cong đôi mắt, đầu óc lại tạm dừng nửa giây, lại nghe cậu nói: “Trong nhà cũng không có gì đáng giá, không sợ bị trộm.”

“… Người xấu không nhất định trộm đồ, không cướp tài sản cũng có thể cướp sắc.”

Tạ Khôn nói xong liền sửng sốt, nhìn thấy gương mặt mờ mịt của đối phương, bực bội xoa xoa trán, chống thắt lưng xoay người nhìn màn mưa bên ngoài: Mình bị thần kinh gì đây!

Thiếu niên lấy hộp thuốc trong nhà ra, lại cầm quần áo khăn mặt đi tới: “Trên người anh đều ước, muốn đi tắm hay không? Quần áo của tôi hơi nhỏ, đây là của baba tôi.. có lẽ, cũng có chút chật…”

Tạ Khôn không để ý nhiều, giơ tay cầm lấy khăn, đứng ở tại chỗ cởi sạch sẽ chỉ còn một cái quần lót, lấy khăn lung tung lau lau, cho đến khi không còn rõ nước mới nhấc chân đi vào.

Thiếu niên nhắm mắt theo đuôi, đem quần áo sạch sẽ đưa qua.

Tạ Khôn mặc áo, đang muốn cởi luôn quần lót, vừa nâng mắt liền phát hiện đối phương đang không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, không khỏi nhìn thôi ánh mắt của cậu tới phần bụng mình.

“Dáng người anh thật tốt!”

“Cám ơn! Cậu muốn xem tôi tiếp tục cởi?”

“A?” Thiếu niên sửng sốt một chút, ánh mắt dời xuống hai mươi cm, mới có phản ứng, trên mặt lập tức ửng hồng, vội vàng xoay người đi tìm trong hộp thuốc.

Tạ Khôn thay quần áo xong, thiếu niên cầm cồn, băng gạc chờ thay anh xử lý miệng vết thương, thấy vết thương của anh có chút kỳ quái, không khỏi sửng sốt một chút, nhưng mà không dám hỏi nhiều, chỉ vùi đầu làm việc.

Tạ Khôn nhìn động tác từ tốn của cậu, nhịn không được nâng mắt nhìn gương mặt ở cự li gần của cậu, ánh mắt dừng ở đôi lông mi thon dài giống như cây quạt, nhìn hai cây quạt nhẹ nhàng vỗ, không hiểu sao cảm thấy trong lòng giống như bị cào có chút ngứa, vội vàng dời tâm tư: “Cậu tên gì?”

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn anh cười một chút: “Tôi tên Vệ Văn, anh tên gì?”

Lông mày Tạ Khôn giật giật: “Ừm? Họ Ngụy sao? Ngụy trong Tào Ngụy?” (Tào Ngụy 曹魏 là một trong ba nước thời tam quốc)

“Không phải, Vệ trong bảo vệ, Văn trong văn học. Anh tên gì?” ( Vệ /卫/wèi—-Ngụy/魏/wèi)

“Ngụy…” Sắc mặt Tạ Khôn biến đổi, nhanh chóng sửa miệng, “Tạ Khôn.”

“Anh tên Ngụy Tạ Khôn? Viết như thế nào?”

“…” từ sau khi Tạ Khôn dấn thân vào tập đoàn phạm tội vẫn là lần đầu tiên nói lộ hết, buồn bực đến hận không thể nhổ sạch tóc, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt vô hại với người lẫn vật của Vệ Văn, nghiêm mặt nói, “Cậu nghe lầm, tôi họ Tạ, tên Khôn, Khôn trong Trần Khôn.”

“Ừm.” Vệ Văn gật gật đầu, mặt đầy chân thành ca ngợi, “Anh còn đẹp trai hơn Trần Khôn!”

“… Cám ơn.”

Vệ Văn xử lý xong miệng vết thương cho anh, từ tốn cất hộp thuốc, lại cầm hắn quần áo anh bỏ vào chậu, ngâm bột giặt tính giúp anh giặt quần áo, Tạ Khôn có chút lúng túng, một tay giữ lấy tay cậu: “Cái kia, tôi tự giặt.”

“Không có việc gì, anh là khách mà!” Vệ Văn giơ tay từ tốn khuấy khuấy chậu quần áo, rửa tay xong lại đứng dậy rót nước cho anh, còn cầm một máy tính bảng nhét vào trong tay anh, “Nếu anh nhàm chán thì chơi cái này đi, bên trong có vài trò chơi.”

Tạ Khôn cầm máy tính bảng, sắc mặt đờ đẫn.

Vì sao có loại cảm giác mình trở thành tiểu bằng hữu, đang được một đại bằng hữu dỗ dành?

Vệ Văn giặt quần áo đem phơi xong, nhìn thấy đã giữa trưa, lại vo gạo rửa đồ ăn nấu cơm, Tạ Khôn cầm máy tính bản đi vào phòng bếp cùng cậu, phát hiện hắn động tác của cậu luôn từ tốn, thế nhưng rất có ý tứ, liền nhịn không được nhìn cậu vội trên vội dưới, một bên hỏi: “Cậu biết dùng máy tính bản để mua sắm không?”

“Biết.” Dáng vẻ Vệ Văn rất giống trạch nam, “Quần áo của tôi đều mua ở Taobao!”

Tạ Khôn không nói gì nhìn cậu một cái: “Trong máy tính bảng có các loại tin tức về tài khoản của cậu, cậu cứ như vậy tùy tiện đưa đồ cho một người xa lạ chơi? Ngày nào mất tiền cũng không biết.” Nói xong nhìn cậu vẫn từ tốn như cũ, nhịn không được lại nói, “Nấu ăn? Muốn tôi giúp không?” “Không cần, tôi có thể.” Vệ Văn nhìn anh cười cười, “Đã nói anh không phải người xấu mà, nếu không tôi sẽ không đem máy tính bản cho anh dùng.”

“Cậu có hỏa nhãn kim tinh liếc mắt một cái có thể nhìn ra sao? Người khác là tốt là xấu đều viết ở trên mặt cho cậu phân biệt?” Tạ Khôn cảm thấy mình cũng thật là nhàm chán, có lẽ nhìn đứa nhỏ này rất đơn thuần, liền nhịn không được muốn dạy cho cậu một khóa giáo dục tư tưởng.

Vệ Văn cười cười: “Dù sao tôi chính là cảm thấy anh là người tốt.”

Tạ Khôn bất đắc dĩ thở dài, ngồi ở bên cạnh bàn chống cằm, nhìn chằm chằm miếng urgo trên mặt cậu, im lặng một lát sau khinh thường cười cười: “Tự tôi còn phân không rõ tốt xấu thiện ác của mình, cậu biết cái gì.”

Vệ Văn đang vội xào rau, nghe anh nói xong thoáng nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy khóe môi nhẹ nhàng cong lên của anh, có lẽ là lần đầu tiên thấy anh cười, thế mà nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Tạ Khôn thấy cậu nhìn mình đăm đăm, nhướng nhướng mi: “Làm sao vậy?”

“A… Không có gì.” Vệ Văn vội vàng quay đầu nhìn chằm chằm nồi, trên mặt trắng nõn rất rõ ràng hiện lên một tầng hồng nhạt, Tạ Khôn nhìn mà trong lòng lại có dấu hiệu ngứa.

Vệ Văn rất nhiệt tình chiêu đãi Tạ Khôn ăn bữa cơm, Tạ Khôn mượn di động cậu gọi điện thoại cho Trịnh Minh Nghĩa, sau đó vẫn ở nhà Vệ Văn, mãi cho đến khi quần áo khô ráo mới đi, trước khi đi lưu số điện thoại của mình vào di động Vệ Văn, lại gọi vào di động của mình, nói: “Hôm nay cám ơn, có cái gì cần hỗ trợ liền gọi điện thoại cho tôi.”

“Ừ.” Vệ Văn gật gật đầu, “Tôi phải cảm ơn anh mới đúng, nếu không có lẽ hôm nay tôi không về được.”

Tạ Khôn nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, thế mà không hiểu sao có chút luyến tiếc rời đi, nhịn không được nâng tay xoa xoa trên đỉnh đầu cậu: “Đi.”

Vệ Văn lại gật gật đầu: “Ừ.”

Tạ Khôn thu tay, lúc xoay người vô thức chà xát ngón tay, hận không thể gõ gõ đầu làm cho mình tỉnh táo một chút: mẹ kiếp! Tóc cũng mềm như vậy! Sao cũng mềm như vậy!

Tạ Khôn trở lại sơn trang, lại ở đó đợi hai ngày, theo Trịnh Nghĩa Minh điều tra ra người mật báo cho kẻ thù hắn, trước mặt lão hồ ly này tự mình động thủ cắt một lỗ tai của người kia, lại đem người kia tra tấn đến chết đi sống lại mới từ bỏ.

Sau đó, Tạ Khôn giống như người nhàn rỗi bơi vài vòng, lại luyện tập thể thao, cùng Trịnh Nghĩa Minh uống trà chơi mạt chược, cho đến đêm dài người yên lặng mới lộ ra cảm xúc chân thật, một mình chạy đến đỉnh núi ngồi nửa đêm, cho đến khi trời sáng khi mới phát hiện mình ngồi đối diện hướng nhà Vệ Văn, trong đầu lập tức xuất hiện hình bóng Vệ Văn từ tốn nấu cơm, nhịn không được cười cười, sau đó vẻ mặt như thường xuống núi.

Kỳ nghỉ chấm dứt, Tạ Khôn cùng thủ hạ cùng Trịnh Nghĩa Minh rời đi, trước khi đi đứng một bên nhìn Trịnh Nghĩa Minh cùng ông chủ sơn trang nói chuyện, chuyển ánh mắt nhìn thấy trên con đường có bóng dáng màu trắng quen thuộc, vậy mà là Vệ Văn.

Trực giác Vệ Văn tương đối nhạy cảm, lập tức quay đầu nhìn qua, hai mắt lập tức sáng ngời, nhìn về phía anh nở nụ cười sáng lạng.

Tạ Khôn không hy vọng cậu bị người của Trịnh Nghĩa Minh nhìn thấy, đang muốn làm bộ như không nhìn thấy cậu, lại đột nhiên nhìn thấy cậu biến sắc, tiếp theo liền nghe một tiếng chó sủa hùng hậu.

Một con Hắc Bối phiêu phì thể tráng không biết từ chỗ nào vọt ra, có lẽ là làm đứt dây thừng, chủ nhân đi phía sau nó, một người một chó thẳng tắp chạy về phía Vệ Văn.

Trên mặt Vệ Văn không còn chút máu, sợ đến nỗi xoay người bỏ chạy.

Tạ Khôn trong lòng căng thẳng, lập tức không nghĩ được nhiều, vội vàng chạy theo, anh nhìn chằm chằm bóng dáng Vệ Văn, có lẽ là do mình ngủ không đủ nên có chút hoa mắt, thế mà cảm thấy bóng lưng kia có chút chớp nhoáng, hư hư thật thật, đang muốn nhìn rõ ràng hơn, chỉ thấy cậu chạy vào trong một bụi hoa, hình như bị vấp một chút, ngã mạnh.

Con Hắc Bối phía sau kích động đuổi theo, đang muốn nhảy dựng lên phóng vào bụi hoa, đột nhiên cổ căng thẳng, bị chủ nhân nó bắt được dây thừng đúng lúc níu lại.

Tạ Khôn nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đuổi qua.

Chủ nhân Hắc Bối thấy Tạ Khôn chạy về phía Vệ Văn ngã, vội vàng nhìn anh cười xin lỗi: “Ngại quá, dây thừng cột không chặt.”

Tạ Khôn khoát tay với hắn: “Không có việc gì là tốt rồi.” Nói xong vượt qua bụi hoa cao nửa người.

“Vệ Văn?” Tạ Khôn nhìn trái nhìn phải, ngoài ý muốn phát hiện không thấy người, không khỏi nhíu nhíu mày.

Con Hắc Bối kia còn muốn chui vào trong bụi hoa, bị chủ nhân nó giữ chặt, chủ nhân lo lắng nói: “Đứa nhỏ vừa rồi không có việc gì đi?”

“Có lẽ là không có việc gì.” Tạ Khôn quay đầu nhìn Hắc Bối, đi qua hướng mà nó muốn tới, vừa đi vừa gọi, “Vệ Văn! Chó được kéo lại, cậu đi ra.”

Không có ai đáp lại.

Tạ Khôn chau mày, đang muốn đổi phương hướng, tai đột nhiên nghe được tiếng vang rất nhỏ, cúi đầu nhìn nhìn, đẩy bụi cỏ dưới chân ra, rõ ràng thấy một đống bông ở đằng kia.

Bông chậm quá ngẩng đầu lên…

Ồ không đúng, không phải bông.

Tạ Khôn cùng nó đối diện ba giây, mặt không chút thay đổi mở miệng: “Yo, lại gặp mặt.”

Lông mi Tiểu Dương phẩy phẩy, đi đến bên chân anh, vất vả ngẩng đầu nhìn anh.

Tuy Tạ Khôn không rõ sao ở hai nơi cách nhau xa như vậy cũng có thể gặp con dê này, nhưng nói cách khách quan, con dê này thực sự rất đáng yêu, vì thế nhịn không được cúi người sờ sờ đầu nó, lại đứng lên xoa thắt lưng thở dài, cầm di động chuẩn bị gọi điện thoại cho Vệ Văn.

“Tạ Khôn! Làm gì đó? Còn không đi?”

Tạ Khôn quay đầu, thấy Trịnh Nghĩa Minh cho người đến giục mình, nghĩ nghĩ, có lẽ Vệ Văn sẽ không có chuyện gì, vội vàng trả lời: “Đến đây!” Nói xong cất di động xoay người rời đi.

————————-

Trần Khôn: Hắc Bối:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.