Ngay khi cánh cửa đóng kín lại, hắn nhìn thấy đám nữ đệ tử bắt đầu xúm lại vây kín, không còn một kẽ hở để hắn thoát ra ngoài được.
“Tiểu sư đệ, sư tỷ đến đây”. Đứng phía đối diện hắn, một nữ tử vang lên, vẻ mặt nàng nhìn hắn với vẻ đang rất hớn hở.
Cánh tay đưa lên nhằm nắm lấy một bên tay hắn giữ lại.
“Tiểu yêu tinh, tránh xa ta ra”. Càng lùi ra phía sau, ngay khi chạm vào cánh cửa hắn mới lên tiếng.
“He he he. Tiểu sư đệ à, ngươi chạy không thoát được”.
Địa cấp thần hành, Phi Tung Cửu Bộ, Thuấn Di!
Nhận thấy khả năng cao là không thể bình thường trốn thoát được nên hắn đang chuẩn bị một lần nữa thôi động thân pháp thoát ly khỏi nơi này.
“Nhanh, ngăn tiểu sư đệ lại”. Một bên, một người khác lên tiếng.
Nàng ta lúc trước đã gần như chạm tới hắn thì bị hắn thi triển thân pháp này thoát ly đi nên mới có phản ứng nhanh chóng như vậy.
Rất nhanh, một người khác đã nhanh hơn hắn một bước lao lên ngăn chặn hắn kịp thời.
Phi Tung Cửu Bộ này quả thật là bất phàm nhưng vẫn gặp phải một khuyết điểm đó chính là trong một thời gian ngắn phát động rồi mới có thể thi triển ra được, nên nhiều khi bị nắm bắt nên rất dễ ngăn chặn lại.
“Ahhhhhhhhhh.. Không. Tiểu gia ta anh tuấn sao lại bị các ngươi đám yêu tinh bắt lại được”. Hắn không cam chịu mà hét lớn.
Tương phản với mục đích lời nói của hắn, đám nữ tử kia lại không hề có một chút giao động, chỉ nhìn nhau một cái rồi nở ra một nụ cười.
Địa cấp trung phẩm thân pháp, Độn Thần Hành!
Phản ứng nhan nhạy, ngay khi bị nhận biết được thân pháp trước thất bại, hắn không có sử dụng lặp lại một lần nữa mà nhanh chóng thi triển ra một loại khác. Nếu như Hàn Ngữ Băng ở đây thì có thể cảm thấy loại thân pháp này có chút thân thuộc.
“Đó là loại gì thân pháp, thật là nhanh”.
Tốc độ của hắn đột ngột bạo tăng, tốc độ lúc này dường như đã gấp mấy lần tốc độ bình thường thậm chí nó còn bá đạo hơn ở chổ tùy biến, ngay lập tức có thể chuyển hướng hay né tránh một cách nhanh chóng.
Đám nữ đệ tử nhìn thấy vậy cũng không khỏi thốt lên.
Ánh mắt mọi người nhìn hắn với vẻ tràn đầy kinh ngạc, riêng loại thân pháp lần trước cũng đủ để bọn họ bài ngước mắt mà nhìn ngóng, thì giờ còn có thêm một loại thân pháp khác nữa, thậm chi so với cái trước còn bá đạo hơn thế nhiều.
Không ngần người quá lâu, nhanh chóng bọn họ chia nhau ra đuổi bắt.
Căn phóng ngày ngoài bày biện bàn ghế thì khoảng trống xung quanh cũng thật là rất lớn và có rất nhiều thứ được xem là chướng ngại vật, nhờ dó hắn có thể mượn nhờ để trốn tránh.
Nhìn thấy bọn họ đuổi tới xa xa mới bắt kịp mình, hắn vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại rồi nói với giọng điệu trêu chọc.
“Hắc hắc. Tiểu yêu tinh các ngươi mơ tưởng bắt được tiểu gia ta đây”.
Giọng điệu cùng dáng vẻ của hắn lúc này càng khiến cho bọn họ càng thêm sôi sục, ý nghỉ đuổi bắt được hắn ở trong đầu cũng được dâng lên cao một cách đáng kinh ngạc.
Oanh!
Nhưng hắn vừa nói chưa được bao lâu thì đột nhiên một thanh âm va chạm vang lên. Không ai khác đó chính là hắn, việc ngoái đầu nhìn ra sau khi đang chạy nên rất dễ dàng bị vấp phải.
Hắn xui xẻo tới mức giẫm phải vũng nước trơn trượt nên bị ngã xuống lộn tròn ra trước mấy vòng rồi nằm chỏng hai chân lên trời.
“Ai zô. Cái đầu, cái mông của tiểu gia”. Hắn nằm vất vưởi trên nền đất than vãn.
“Hì hì, giờ thì tiểu sư đệ làm sao chạy thoát được đây”.
Hắn nằm ngửa, mắt nhìn lên cao thì đột nhiên nghe thấy thanh âm ở phía trước truyền tới.
Lúc này, đứng trước mặt hắn đã bị vây lại kín hết toàn bộ, khóe miệng lúc này vểnh lên một chút rồi co giật liên hồi.
“Không. Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh”. Hắn không kiềm chế được mà hét lớn.
“Ta đến đây”. Một nữ tử đứng ngay cạnh lao đến, hai tay giữ chặt cái đầu nhỏ gọn của mình ngăn không cho quay lắc. Rồi cặp môi hồng hào của nàng chu lên.
Hắn toàn thân vùng vẩy nhưng hoàn toàn không thể thoát ra được, nhìn thấy mà toàn thân phát run lên, cảm giác sống lưng càng ngày càng lạnh.
Chụt chụt!
Nàng ta hôn lên một bên má của hắn một lúc lâu rồi mới trở ra, trên gương mặt trắng hồng của hắn lúc này xuất hiện một vệt son đỏ hồng in hình lên bên trên.
“Đến lượt ta”.
“Không. Đến ta”.
Xung quanh, đám đệ tử khác cũng vì thế mà rột cả lên. Bọn họ tranh nhau lên trước.
Cuối cùng, người xui xẻo nhất vẫn là hắn!
Một lúc lâu sau!
“Các ngươi đợi đó, tiểu gia rồi sẽ trả thù”. Bị đám nữ đệ tử vùi dập một lúc lâu, lúc này hắn mới có thể toàn thân đi ra được bên ngoài. Một tay hắn đưa lên xoa xoa lấy một bên má rồi nói.
Gương mặt anh tuấn của hắn lúc này hoàn toàn bị dấu son che phủ hết toàn bộ và có chút hơi sung lên. Bộ áo quần bên ngoài bị bọn họ xé rách thành từng đường dài ở bên trên trở nên te tua một cách tội nghiệp. Cảm giác bị một đám người đè xuống rồi thơm má tới tấp khiến hắn khó mà hô hấp được.
“Gương mặt anh tuấn của tiểu gia”. Hắn lấy từ trong túi ra một cái khăn nhỏ đưa lên lau chùi trên gương mặt.
“Đám tiểu yêu tinh các ngươi đợi đó, lão tử có ngày sẽ xử lý các ngươi”.
Mặc dù hắn đã đi xa rồi nhưng tiếng nói vẫn vang vọng tới lọt vào tai đám nữ tử kia.
“Tiểu sư đệ đến đi, sư tỷ đang chờ”.
Hắn đang hầm hực đi ra phía bên ngoài thì một giọng nói yểu điệu thanh cao vọng ra. Nghe thấy lời nói này bỗng nhiên thân thể hắn rùng mình một cái. Bước chân của hắn cũng vì thế mà không có dừng lại mà một mực chạy nhanh đi, không dám ngoái đầu nhìn lại.
Men theo con đường cũ nơi mà hắn từ trong rừng rậm đi ra, hắn lúc này lại đang ghi nhớ hết con đường để tìm vào một nơi yên tỉnh để bắt đầu tu luyện.
Với thực lực hắn hiện tại thì việc đột phá Thức Nhân Cảnh cũng không được gói khó khăn, mượn được sự hiểu biết về lần đột phá phía trước nên giờ hắn đã biết cách để bản thân mình sử dụng.
Đi ra ngoài một lúc lâu, hắn đi đến một nơi thật sâu vào bên trong, nơi này mặc dù dưới sự quản lý của Tinh Kiếm Tông nhưng chắc chắn vẫn có một vài đầu yêu thú cấp thấp đang lần trốn ở đâu đó.
Với thực lực hiện tại của hắn thì lúc này gặp phải tứ cấp hung thú thì cơ hội chạy thoát quả thật không cao nhưng vẫn có thể toàn mệnh mà chạy đi ra được.
Cho tới khi hắn nhìn thấy một cái cây cổ thụ có hình dáng cực kỳ đặc biệt thì hắn mới dừng lại. Thân cây to lớn chia ra thành ba nhánh khác nhau và ở phía trung tâm dường như có một cái bệ ngồi tương đối bằng phẳng và ba nhánh cây lớn kia hướng lên cao rồi cuộn vào nhau trông rất kỳ lạ.
Hắn nhìn thấy thứ lạ như vậy nên hai mắt dần dần sáng lên.
“Mượn ngươi cây cổ thụ này làm ghế ngồi để ta đột phá”. Hắn ngắm nghía một lúc rồi lên tiếng.
Ngồi xếp bằng phía bên trên, hai tay thả lỏng đặt phía trước đan điền, toàn thân dần dần xuất hiện từng tầng linh khí bao trùm. Toàn thân hắn lúc này giống như một cái máy hút linh khí một dạng, từng lỗ chân lông dần dẩn giãn nở bắt đầu hút linh khí thành từng dòng tiến vào bên trong cơ thể rồi tập trung ở phía bên dưới đan điền.
“Như thế này vẫn chưa đủ?”. Nhận thấy linh khí tiến vào còn chưa kịp đủ để đan điền hắn cảm thấy bành trướng cùng dấu hiệu đột phá nên khóe miệng lẩm nhẩm.
Một lần nữa, thôi động toàn thân lực lượng rồi cảm ứng lấy từng dòng linh khí bên ngoài rồi dần dần câu dẩn.
Dần dần, toàn thân hắn như một cái lỗ đen không đáy, toàn bộ linh khí xung quanh bị rút đi một cách nhanh chóng. Chưa tới một canh giờ liền cảm nhận được linh khí đang dần dần hao hụt một cách nhanh chóng.
Cảm nhận linh khí tiến nhập vào trong cơ thể nhưng giống như hạt nước rơi vào trong chậu vậy, như thế thì rất lâu hắn mới có thể đột phá được.
“Nếu giờ mà có cây linh dược cao cấp thì khả năng đột phá của ta sẽ nhanh hơn”.
Mặc dù bản thân đã tu luyện qua một lần giờ tu luyện lại càng khiến đan điền hắn càng ngày càng mở rộng, không giống như đột phá lần trước.
Luyện Nhân cảnh đỉnh phong, chỉ còn cách Thức Nhân cảnh một bước nhỏ nữa thôi nhưng lúc này hắn đã vướng phải một tầng bình chướng ngăn chặn. Cảm giác giống như chỉ là linh khí đơn thuần không có thuận lợi giúp hắn được. Cần nhất lúc này là đan dược cùng linh dược có phẩm cấp cao thì may ra còn dễ dàng.
Mặc dù biết là khả năng để đột phá là tương đối lâu nhưng thời gian đối với hắn lúc này cực kỳ dư giả bởi vì hắn chẳng cần làm thứ gì cả ngoài việc vui chơi cùng tu luyện mà thôi.
Thời gian cứ như vậy trôi qua!
Một tuần sau!
“Tiểu sư đệ. Ngươi đi đâu rồi”.
“Tiểu sư đệ”.
“…”.
Thời gian hắn bế quan này càng khiến cho khắp nơi trong Vấn Phong Các một mực lo lắng. Thanh âm từng tiếng gọi vang lên.
Vấn Phong Các là một trong lục đại danh các của tông môn, đứng đầu mỗi các là một vị trưởng lão. Và người đứng đầu Vấn Phong Các là Mộ Tinh Trúc trưởng lão, để vào được một trong mười danh các thì thực lực của họ cũng phải được yêu cầu cực kỳ cao cũng như thiên phú của từng người.
Một vị đệ tử trong danh các chí ít thực lực phải cao hơn mấy thành so với một người đệ tử bình thường, để được gia nhậ thì phải vượt qua được một bài khảo hạch của vị trưởng lão đó đặt ra, nếu như có thể thông quan trong thời gian quy định thì khả năng cao là có thể thành công. Nhưng xác suất cũng tương đối là thấp vì có rất nhiều người tranh giành vị trí.
Đặc biệt hơn đó chính là được vị trưởng lão để ý đến rồi mời gọi đến giống như Đế Nguyên Quân là một tường hợp hi hữu ít xảy ra nhất.
Trái với vẻ thanh nhã nhộn nhịp tiếng kiếm va chạm thì nay tại nơi này liên tục là những thanh âm lo âu đang tìm kiếm.
“Thế nào, có từng nhìn thấy”.
Một người đệ tử khác lên tiếng.
Nhưng nhận lại câu trả lời là những cái lắc đầu.
“Không biết một tuần qua tiểu sư đệ đã đi đâu?”. Hàn Ngữ Băng lo lắng lên tiếng.
Mặc dù nàng cùng hắn vừa mới gặp nhau một lần thôi nhưng thiện cảm của hắn để lại trong mắt nàng là rất lớn.
- --
Ps: like chương đi mà, like đi, nhớ like đi nha...