Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 144: Vực sâu bí mật



Oanh oanh!

Thanh âm đao kiếm cùng những tiếng động lớn vang lên. Đế Nguyên Quân từ từ tiến lại gần rồi nhảy lên một mỏm đá cao nhô ra nhin xuống.

Phía bên dưới!

Một nhóm hơn hai mươi người đang kịch liệt chống đỡ lại một đầu lục cấp hung thú. Dưới ánh mắt nhạy bén của mình, Đế Nguyên Quân có thể dễ dàng nhìn thấu được toàn bộ cảnh giới của bọn họ.

Đứng ở vị trí tiên phong, một vị lão giả với mái tóc trắng đen đan xen, gương mặt cam khổ. Trên thân khoác một bộ trang phục trông cực kỳ cổ lão. Khí tức trên người lão toát ra chính là uy áp của một vị Hóa cảnh cường giả. Nhưng khí tức trên người lão vẫn còn mang một chút hơi hường của linh hãi, điều này chứng tỏ lão vừa mới đột phá cảnh giới không lâu nên vẫn chưa thể củng cố được.

Đứng thấp hơn một chút, bốn vị trung niên nhân sắc mặt lo lắng nhìn về đầu hung thú. Những người này vẫn yếu hơn vị lão giả ở phía trước và chỉ có cảnh giới đạt tới Tinh Cực cảnh mà thôi. Nhưng mật độ của linh hải lại được cô đọng đến cực điểm.

Đứng thấp hơn nữa là nhóm mười tám người lo lắng đứng lấp ló ở phía sau cùng, trên gương mặt họ hiện lên vẻ sợ hãi vô cùng. Những người trông vẫn còn rất nhỏ tuổi, người thấp nhất cũng là mười tám mười chín tuổi, còn người cao nhất cũng chỉ có hai mươi tư tuổi mà thôi. Khí tức của họ hầu như đều đạt tới Thiên Địa cảnh. Nếu như đem ra so với Dược Liên Anh thì họ phải mạnh hơn không chỉ một hai phần thôi đâu.

Nhưng với số lượng người đông đảo như vậy nhưng đứng trước mặt đàu hung thú lục cấp đỉnh phong lại chỉ có thể chống đỡ một cách khổ cực mà thôi.

Quan sát họ một lúc lâu!

Trận chiến càng kéo dài về sau, sức chống trả của họ ngày càng yếu đi, đối mặt với một kích của nó cũng khó lòng mà chống đỡ được.

Duy chỉ có vị lão giả đứng đầu còn có khả năng chống trả được thêm một lúc nữa, còn những người khác đã không thể chịu đựng được nữa. Người thì bị trọng thương nằm lăn lóc trên nền đất, người thì bị một kích của nó chấn diệt, chết không thấy xác.

Nhìn thấy cảnh này, Đế Nguyên Quân chợt nhớ đến đầu hung thú trong cấm địa kia, nó cũng là lục cấp đỉnh phong hung thú từng một kích đánh nát cánh tay trái, nhanh chóng. Trên gương mặt hiện lên vẻ có chút không vui.

“Nhanh chóng đưa tiểu thư rời khỏi đây?”. Lão hủ bị một kích đánh lùi rồi lớn tiếng quát. “Ta không thể cầm chân nó lâu hơn được nữa đâu”.

“Phong lão?”. Vụ Linh Nhi không cam lòng đáp. “Ta không muốn”.

“Tiểu thư, đây là nhiệm vụ của gia tộc”. Phong lão gương mặt chắc chắn nói. “Có thể phục hung gia tộc được hay không thì phải nhờ tiểu thư”.

“Cái mạng già này của lão hủ có mất thì cũng đáng”.

“Nhưng….”. Vụ Linh Nhi chảy xuống hai hàng nước mắt.

“Đưa tiểu thư đi nhanh”.

Nói xong, Phong lão điên cuồng thúc dục lượng chân nguyên còn lại trong cơ thể rồi lao lên. Nếu như lão không phải vừa chống đỡ vừa bảo vệ những người kia thì đâu có bị thương tích nặng nề đến như vậy đâu. Với cảnh giới hiện tại thì chắc chắn không thể đánh lại nhưng để đào thoát thì có thể nắm chắc được vài phần.

Hiện tại, trên người mang không biết bao nhiêu là thương tích và lượng chân nguyên hao hụt gần như sắp hết toàn bộ.

Dưới ánh mắt của Đế Nguyên Quân, lão giả này chỉ có thể chống đở được không đến mười lần công kích của đầu hung thú kia.

Nhưng để có thể bảo vệ vị tiểu thư kia, lão đã phải cố hết sức để kéo dài được càng nhiều thời gian càng tốt.

Nhìn thấy đám người đang cố gắng đưa Vụ Linh Nhi rời đi, đầu hung thú bắt đầu chuyển hướng. Dường như mục tiêu của nó chính là người nữ tử kia chứ không phải những người khác.

Cơ thể cao gần hai mươi mét, nó sừng sứng đứng đó. Cái đầu quay ngang qua nhìn thoe hướng những người đang rời đi. Thình lình, khóe miệng lớn của nó từ từ mở lớn. Ẩn chứa ở trong đó, một dòng năng lượng đen đặc dần dần bốc lên rồi hình thành một quả cầu năng lượng cực mạnh.

Nó mạnh tới mức mà khiến hắc khí ở xung quanh điên cuồng bạo động, thậm chí đại địa cũng vì nó mà rung lên kịch liệt.

Phiu!

Chợt, quả cầu năng lượng kia bắn ra một tia công kích hướng về phía Vụ Linh Nhi thì đúng lúc này, Phong lão gồng mình lao lên.

“Đừng hòng”.

Chỉ thấy, lão trực tiếp đứng ra ngăn chặn. Từ trên người lão, một dòng chân nguyên mạnh mẽ đánh ra đang dần dần bao bọc cơ thể tạo thành một màn chắn bảo vệ ở bên ngoài.

Rầm!

Ngay khi tia năng lượng bắn tới, một tiếng nổ lớn vang lên. Cùng với đó là mặt đất dần hiện lên những vệt nứt lan tràn. Từ trong đám bụi đất bốc lên, một bóng dáng người yếu ớt đị đánh văng ra ngoài.

Nhìn thấy Phong lão nằm la liệt ở trên nền đất, đầu hung thú bắt đầu di chuyển. Nó không hề để ý đến lão cho dù có cố gắng chống đỡ.

“Khụ khụ”. Phong lão khi tức yếu đuối gắng gượng đứng dậy. “Ta vẫn chưa chết nên ngươi đừng hòng rời đi”.

Cho đến lúc cuối cùng, dưới nhiệm vụ của được giao cho. Lão vẫn kiên quyết đứng dậy chống đỡ cho dù có bị giết chết đi chăng nữa.

Đang lúc chuẩn bị rời đi, Đế Nguyên Quân nhìn thấy cảnh tượng này nên cảm giác có chút đồng cảm. Một người có thể vì nghĩa quên thân như lão là điều đáng được hắn khen thưởng.

“Haizzz”. Đế Nguyên Quân thở dài một hơi. “Một con người thật đáng thương”.

Đầu hung thú thình lình đứng lại, ánh mắt nó nhìn chằm Phong lão như kiểu vừa được tha nay lại tự tìm con đường chết.

“Đúng rồi”. Phong lão một tay ôm ngực, một tay cố gắng chống người ngồi dậy. Gương mặt trắng ngắt nở một nụ cười nhẹ.

Chỉ trong nháy mắt, Đế Nguyên Quân đã nhìn thấy một chút tinh quang ở trong mắt lão.

Đầu hung thú từ từ tiến lại gần, nó đang định đưa chân lên đánh một kích kết liễu. Nhưng đúng vào lúc này, Phong lão sử dụng lượng chân nguyên còn lại lao lên. Thành công tiếp cận.

“Tộc ta trường tồn”. Giây phút cuối cùng, khí tức trên người lão bừng bừng bốc lên. Lão lớn tiếng quát một tiếng, ngay sau đó, ánh mắt liền trở nên tối đen vô hồn.

Bùm!

Bỗng, một tiếng nổ lớn rung trời vang lên. Đế Nguyên Quân nhanh thúc dục chân nguyên bao bọc bảo vệ cơ thể.

“Đáng tiếc”. Thánh thoát khỏi vụ nổ, Đế Nguyên Quân nhanh chóng rời đi, đuổi theo nhóm người Vụ Linh Nhi. “Kết quả vẫn không hề thay đổi”.

Rống!

Đế Nguyên Quân rời đi chưa được một khắc, đầu hung thú từ bên trong bụi mù bước ra. Nó ngẩng cao đầu rồi rống lớn một tiếng.

Một vị Hóa cảnh trực tiếp bạo thể ở cự ly gần như vậy nhưng mà nó vẫn có thể sống sót được, thật sự kinh khủng. Mặc dù nó không chết, nhưng mà không thể tránh khỏi.

Cùng cảnh giới bạo thể mà không chết đi, Đế Nguyên Quân ánh mắt không thể tin được nhìn lại.

Nhưng rất nhanh, hắn liền cảm giác được sự nguy hiểm, không biết từ lúc nào. Đầu hung thú kia đã bắt đầu để ý đến hắn, ánh mắt đen ngòm tràn đầy sát ý.

Đế Nguyên Quân cảm nhận được toàn thân cảm giác rờn rợn nên không chần chừ nữa mà quay người rời đi, hướng về phía đám người kia mà lao đi với vận tốc nhanh nhất.

Với tốc độ hiện tại, Đế Nguyên Quân có thể chắc chắn rằng, đầu hung thú kia hiện đang bị thương nặng nên không thể nào đuổi kịp được. Và ở trong một nơi chứa nhiều hắc khí như thế này thì thần thức thăm dò sẽ không thể nhanh nhạy được như bên ngoài được.

Di chuyển được gần ba mươi phút!

Đế Nguyên Quân cảm nhận được phía trước không xa có những dòng khí tức sinh mệnh truyền đến.

Dừng lại ở trên cao, Đế Nguyên Quân nhìn xuống đám người phía bên dưới với ánh mắt tò mò. Tiến vào một nơi hung hiểm có thể khiến Thần Phủ cảnh một khi đã vào thì thập tử nhất sinh nhưng vẫn dẫn theo người tiến vào.

Ở một nơi mà hắc khí đang không ngừng ăn mòn tất cả mọi thứ nhưng trông họ không hề tổn hại đến một sợi lông tóc, đại biểu trong tay họ đang nắm giữ ít nhất một kiện chí bảo nào đó có thể ngăn cản được những dòng hắc khí này.

Nhưng cái gọi là chí bảo đó ở trong mắt Đế Nguyên Quân lại không hề có một chút nào đáng để hắn đánh chú ý mà hắn đang muốn tìm hiểu một chút tin tức ở nơi này.

“Làm sao bây giờ”. Một tên đệ tử sắc mặt sợ hãi lên tiếng. “Phong lão chết rồi?”.

“Chúng ta không thể nào rời khỏi nơi này được”.

“Đầu hung thú kia chắc chắn sẽ tiếp tục tìm đến đây”.

“Ta chắc chắn sẽ bị nó giết chết”.

“…”.

“Được rồi”. Vụ Linh Nhi cắn răng quát. “Bình tỉnh lại đi”.

“Bây giờ ta càng lo sợ thì cái chết sẽ càng đến nhanh hơn”.

Mặc dù nàng nói ra như vậy nhưng thực chất, trong lòng nàng đã là vô tận sóng dữ. Cái chết của Phong lão đã khiến nàng cảm giác như muốn sụp đổ. Từ khi còn nhỏ, Phong lão đã ở bên cạnh lo cho nàng đến từng điểm. Trong mắt Vụ Linh Nhi, đó là một người khó lòng mà thay thế được.

Nhưng đối mặt với vận mệnh của gia tộc, nàng không thể nào làm khác được. Lúc này cần phải gồng mình đứng dậy nếu không sẽ khiến nàng ân hận suốt đời. Và cũng chỉ để tìm ra một đoạn sinh cơ.

“Ta chỉ cần tìm được bí mật ở nơi này là có thể an toàn trở ra”. Để chấn an tất cả mọi người. Vụ Linh Nhi khóe miệng run run nói.

“Nhưng đó là một cái không hề tồn tại”.

“Suốt thời giai mấy trăm vạn năm nay chưa có ai tìm đến được nó”.

“Đó chỉ là một cái truyền thuyết thôi”.

“…”. Vụ Linh Nhi trầm mặc, nàng củng đã tin tưởng như vậy nhưng vận mệnh gia tộc hiện đang đè nặng lên vai và chỉ có thứ được xem là truyền thuyết này mới có thể khiến gia tộc nàng vực dậy được.

Cả đám người đang lo lắng nhìn nhau thì đúng vào lúc này. Đế Nguyên Quân từ trên vách núi từ từ hạ xuống.

“Ai?”. Một tên đệ tử nghe thấy một tiếng bước chân tiến lại gần, lớn tiếng quát.

- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.