“Tiểu sư tỷ, chuyện nói sau, ngươi phải an tâm tỉnh dưỡng thương thế”. Hắn ngăn lại không cho nàng đứng dậy rồi nói.
“Muốn đẩy hết lượng linh khí hỗn loạn này phải tốn kha khá thời gian, chí ít cũng phải một tháng hơn mới có thể đẩy hết toàn bộ ra ngoài”. Hàn Ngữ Băng có một chút thất thần, gương mặt nàng cũng vì thế mà xìu xuống.
“Thế thời gian này ta tạm thời ở đây, đợi ngươi hồi phục rồi tiếp tục tiến vào sâu bên trong”. Đế Nguyên Dương gật đầu.
“Tiểu sư đệ, ngươi đang tu luyện loại công pháp gì, ta như có cảm giác được ngươi khí tức lúc này không giống trước”. Hàn Ngữ Băng bất chợt chú ý đến cảnh giới của hắn rồi nói.
Hắn cũng không có trả lời ra mà tìm kiếm một cái khác vòng vo để nói ra.
“Chắc có lẽ do kỳ hỏa mang đến một khả năng nào đó thôi”. Vẻ mặt sáng ngời không giống như đang nói dối.
Tất nhiên!
Hắn làm sao có thể để lộ loại công pháp này ra ngoài được, một bộ công pháp mạnh mẽ tới mức đủ để lật thiên, thao thiên tụng ý, chỉ cần để lộ nó ra ngoài thì chắc chắn dấy lên một trận rung động cũng như tranh chấp.
Thập Nhị Thiên Công Đồ!
Hắn đánh giá cuốn đồ này cực kỳ cao, có thể so sánh với những bộ công pháp đỉnh cấp mà lúc trước tu luyện, nhưng cũng không có thể chắc chắn được, hắn ẩn ẩn cảm giác được nó còn bá đạo hơn thế nữa.
Đặc biệt hơn, cuốn công đồ cũng mang lại một cái khả năng cực kỳ tinh diệu. Có thể đưa linh hồn con người dung nhập vào bên trong để tu luyện, mặc dù không có nâng cao được cảnh giới nhưng lại tăng khả năng tham ngộ cũng như lĩnh hội lên nhiều lần.
Thậm chí nó còn ẩn chứa mười hai loại năng lượng hỗn độn cực kỳ khác nhau, và mỗi loại như vậy đại diện cho một thần đồ với thần thú hình vẽ bên trong.
Cũng nhân thời gian rảnh rổi này, hắn cũng muốn nâng cao khả năng tham ngộ hai cái công pháp vừa rồi thu đến. Kiếm pháp, côn pháp tuy tốt nhưng hắn chỉ lĩnh hội có hơn một phần ở bên trong đó mà thôi. Để thi triển được hết tòa bộ uy lực của nó thì xa xa mới có thể đạt đến.
Chỉ có tu luyện tới hóa cảnh mới chân chính chưởng khống công pháp với mười phần uy lực.
Một bên. Hàn Ngữ Băng lấy ra từ trong nhẫn trử vật của mình một lọ đan dược có tên là Hồi Nguyên Đan, một loại đan dược trung phẩm có trợ giúp tu luyện cũng như đào thải tạp chất ở bên trong cơ thể và gia tăng độ tinh khiết của linh hải.
Chỉ là trung phẩm đan dược nhưng giá trị của nó lại cực kỳ lớn. Vào thời điểm hiện tại, việc phục dụng đan dược này là cực kỳ hợp nhất đối với thương thế của nàng.
Mặc dù tổn thương đan điền là một cái nguy rất lớn nhưng cũng vì thế mang lại một cái khác hiệu quả. Người ta nói phá đi rồi lập lại thì khả năng ngưng đọng sẽ càng thuần túy cùng mạnh mẽ hơn nhiều. Và đúng với trường hợp của Hàn Ngữ Băng, có thể phá giải được thì chắc chắn đan điền của nàng sẽ có một tầng khác bá đạo hơn. Tuy không phải phá đi rồi lập nhưng cũng không thua kém nhau nhiều lắm.
Sau khi nuốt xuống một viên đan dược, Hàn Ngữ Băng bắt đầu chìm vào trung luyện hóa. Thời gian nàng tỉnh dậy cũng không có nhanh như vậy.
Cùng lúc, hắn cũng không có chần chừ mà tiếp tục thôi động tấm công đồ rồi gửi mình vào trong đó mà tu luyện.
Tử Tịch Kiếm Pháp!
Trong đầu hắn, lúc này bắt đầu hiện lên thân ảnh tay nắm chặt chuôi kiếm rồi từ tốn thi triển kiếm thức.
Vô Phong, Tuyệt Ảnh, Thích Sát, Vô Nhân. Bốn chiêu kiếm thức đều bị hắn lướt qua một hồi rồi mới bắt đầu tiến vào sâu hơn tham ngộ ý cảnh ở bên trong.
Rồi sau đó. Hắn tiếp tục đưa ra bộ côn pháp kia thôi diễn một lần rồi chìm vào bên trong tham ngộ.
Thời gian cũng vì thế mà trôi qua một cách nhanh chóng!
Đã hơn một tháng kể từ lúc hai người ở bên trong sơn động này tu luyện!
Lúc này, toàn thân Hàn Ngữ Băng bắt đầu xuất hiện từng đầu linh hải chậm chờn bay lượn xung quanh cơ thể cùng những tầng sương mù mờ ảo bao quát lấy cơ thể nàng. Đồng thời, thiên địa lực lượng cũng vì thế mà bị nàng câu dẩn một phần nhỏ.
Việc này đại biểu cho thời gian này nàng đã thành công trong việc đào thải hỗn độn khí tức kia ra khỏi cơ thể, cũng đồng thời có một bước tiến.
Nàng đã đột phá một cái tiểu cảnh giới!
Thiên Địa Cảnh lục tầng!
Khí tức của nàng lúc này hoàn toàn bạo tăng, không chỉ đơn giản là đột phá một cái bình thường mà đan điền của nàng giống như bành trướng thêm một chút. Thực lực cũng vì thế mà tăng mạnh.
Nếu như lúc trước nàng gặp phải đâì Bạch Sát Hùng Sư tốn hơn trăm chiêu mới có thể giết chết được thì lúc này cao lắm nàng cũng chỉ cần dùng hai mươi kiếm hơn là đủ.
Cặp mắt đồ câu của nàng dần dần hé mở. Sau hơn một tháng thời gian, nàng thức tỉnh!
Nhận thấy cơ thể tràn đầy sức lực cùng vừa mới đột phá nên gương mặt nàng lúc này nở một nụ cười tươi trông rất vui vẻ.
“Tiểu sư đệ còn chưa thức tỉnh”. Ánh mắt nàng nhìn về phía hắn rồi lên tiếng.
Cảm giác được thân thể lúc này hơi cứng nên Hàn Ngữ Băng đưng dậy rồi đi ra phía bên ngoài sơn động. Tìm đến một địa phương gần đó cùng một chút hung thú ma luyện cũng như giúp nàng lấy lại độ mềm dẻo vốn có.
Lúc này!
Ở phía trong công đồ. Hắn đang ngồi xếp bằng tu luyện rồi đột ngột mở mắt.
“Một tháng thời gian chỉ có thể ngộ được năm phần thôi sao?”. Hắn thở nhẹ một hơi rồi nghĩ thầm.
Một tháng chỉ ngộ được năm phần!
Đùa gì chứ?!
Để người ngoài nghe thấy hắn nói như vậy thì chắc chắn hộc máu mà tức chết, thân tu luyện cả đời cùng ngộ qua rất nhiều loại công pháp nhưng vô pháp vô thiên trong một tháng có thể ngộ được hai loại công pháp khác biệt nhau đẩy lên năm phần.
Dù thế nhưng hắn đã khóa thiên phú!
Đúng là vậy nhưng để tham ngộ cũng không phải tùy thuộc vào thiên phú mà chính là năng lực của bản thân. Thiên phú chỉ chiếm một phần lớn mà thôi.
Chưa hết, hắn lần này tham ngộ cũng cực kỳ thuận tiện, mượn nhờ pháp tắc bên trong công đồ giúp bản thân nâng cao khả năng lên nhiều lần.
Hắn tu luyện ở tinh thần không gian này cũng vì thế mà cực kỳ thuận lợi. Ngộ được năm phần công pháp đối với hắn hiện tại đã có tác dụng cực kỳ lớn.
Bây giờ có gặp phải nhị cấp hung thú hắn cũng có thể chống đỡ, thậm chí giết được nó cũng không phải điều không thể. Nếu như gặp tam cấp hung thú thì hơi phiền phức một chút. Nhưng để thương tổn đến hắn thảm trọng thì chắc chắn là không thể, bởi vì thân pháp hắn đủ để so sánh cùng tứ cấp hung thú rồi. Hiện tại, hắn thậm chí còn vượt xa một chút.
“Không biết tiểu sư tỷ đã thành công hay chưa. Cũng nên trở ra”.
Phía bên ngoài!
Thân thể hắn bị một tầng linh khí mỏng bao bọc toàn bộ thân thể như không muốn dời xa.
Cặp mắt băng lãnh thình lình mở ra, cũng vì thế mà linh khí như bị kích động mà tán loạn tản đi.
Ánh mắt hắn nhìn về phía vị trí mà Hàn Ngữ Băng ngồi lúc trước nhưng không thấy bóng dáng đâu, hắn suy nghĩ một chút rồi đi ra bên ngoài.
Oanh oanh!
Ngay khi đi ra bên ngoài sơn động, hắn nghe thấy một loạt thanh âm va chạm vang lên.
Phía đo không xa đang có hai luồng năng lượng cực kỳ mạnh phát ra.
Tam cấp hung thú!
Thiên Địa cảnh lục tầng!
Không cần phải đoán, hắn biết được người kia rốt cuộc là ai. Hàn Ngữ Băng.
Hắn cũng không có tức tốc chạy đến giúp đỡ mà cứ từ từ đi đến, thân thể nhỏ bé dựa vào một thân cây gần đó rồi dương mắt nhìn đến.
Kinh ngạc!
Ánh mắt hắn đột nhiên mở lớn, nhìn chằm chằm về phía bóng lưng Hàn Ngữ Băng đầy ngốc trệ.
Hắn không có ngờ được là chỉ trong thời gian một tháng này nhưng thực lực của nàng đã xa xa mạnh mẽ hơn trước nhiều.
Mặc dù cảnh giới chỉ tăng lên một tầng nhưng toàn thân khí tức mà như thế cường hãn. Ánh mắt hắn nhìn không lầm thì luồng khí tức này có một chút dính líu đến hỗn độn thức hải của hắn.
Cũng vì thế mà hắn nở lấy một nụ cười!
“Không hổ là thất phẩm thiên kiêu. Băng Phách Tâm Nguyên thiên phú bản nguyên cũng thật là tốt”.
Ánh mắt thâm thúy hắn quét qua một lượt rồi lên tiếng đánh giá.
Thất phẩm thiên kiêu!
Một cái tam cấp tông môn lại có đến hai người có thiên phú cao như vậy. Ngoài Lý Hinh Nhi cùng Hàn Ngữ Băng thì không có ai còn có ai khác. Mặc dù nàng tiến vào Tinh Kiếm Tông đã mấy năm rồi nhưng không có để lộ ra thiên phú của bản thân.
Đây là nàng đang giấu diếm!
Nhưng đối diện với ánh mắt của hắn thì không khác gì đang nhìn vào tờ giấy có đầy chữ viết ở bên trên.
Và sau cùng, hắn cảm nhận được trong cơ thể Hàn Ngữ Băng, viên Băng Phách Tâm Nguyên kia cũng chưa có sáng chói đến cực điểm, điều này cũng đại biểu thực lực của nàng còn chưa tung ra hết. Và nàng cũng chưa từng sử dụng đến thiên phú thần thông.
Cái này đối với Hàn Ngữ Băng là một trong những bí mật và cũng là con át chủ bài một trong.
Hắn cũng không vì thế mà bóc lột ra bí mật của nàng mà ẩn ẩn nhìn từ phía xa.
“Thật là mạnh hung thú”. Hàn Ngữ Băng khóe miệng không có kiềm chế được mà thốt lên.
Trên khóe miệng ẩn ẩn có một dòng máu đỏ tươi chảy ra, nang đã thụ thương, nhưng gương mặt không có biểu hiện một chút nào đau đớn hay cật lực cả nên chắc chắn không đáng lo ngại.
Đối diện với Đại Địa Ma Giác (tê giác), một đầu tam cấp hung thú với cự lực cùng sức phòng ngự biến cực kỳ biến thái của mình, nên nó không hề kiêng dè việc đối đầu cùng Hàn Ngữ Băng.
Cho tới hiện tại, nó cũng chưa từng rơi xuống hạ phong mà liên tục bức lùi nàng.
Cái ngọc giác phía trên sống mũi sắc nhọn giống như một thanh trường mâu to lớn hướng về phía ngực nàng đâm tới.
“Xì, thật là khó chơi”. Hàn Ngữ Băng cũng không khỏi xui xẻo mà thốt lên.
Lúc trước, nàng đang cùng một đầu khác tam cấp hung thú giao đấu, đến lúc giảo sát được nó thì đột nhiên đầu Đại Địa Ma Giác này lao tới đánh lén, mặc dù nàng nhận biết được nhưng tốc độ nó rất nhanh nên không tài nào ngăn chặn được toàn bộ.
Cũng vì thế mà nạng đã thụ thương từ trước rồi!
Mặc dù yếu thế là vậy, nhưng trong con ngươi của nàng không hề có một chút rung động, thậm chí gương mặt cugnx không có quá nhiều biểu hiện mà có hơi chút bất ngờ về thực lực đầu hung thú này mà thôi.
Huyền cấp thượng phẩm kiếm pháp, Tinh Quyết, Độc Một Kiếm!
Hàn Ngữ Băng ta nắm chặt chuôi kiếm, hai chân dẫm mạnh xuống nền đất rồi lao nhanh về phía trước. Tốc độ nàng lúc này cực kỳ nhanh, vừa chợp mắt một cái đã tiếp vận một bên mạn sườn Đại Địa Ma Giác mà chém xuống một kiếm.
Lưỡi kiếm lúc này cường hãn tới mức mà cắt xuyên vào lớp da thịt, thậm chí còn cắt đứt một vài khúc xương sườn ở bên trong.
Rống!
Đại Địa Ma Giác rống lên một tiếng đau đớn!
Miệng vết thương kia cũng cực kỳ dữ dằn, một bên sườn máu tươi chảy xuống tung tóe, ẩn ẩn nhìn thấy một phần bộ phận phía bên trong.
Lúc này, đầu hung thú mới cảm nhận được một cái cực kỳ nguy hiểm. Hàn Ngữ Băng lúc này so với lúc nảy yếu kém lại khác hoàn toàn.
Huyền cấp thượng phẩm kiếm pháp, Hàn Băng Kiếm, Một Tấc Ba!.
Không để nó có thời gian nghĩ ngơi, Hàn Ngữ Băng tiếp tục phát động một cái công kích khác hướng về phía một bên sườn vết thương ki chém xuống nữa một kiếm.
Đại Địa Ma Giác cảm nhận được toàn thân sống lưng cực kỳ lạnh lẽo, cùng cảm giác nguy cơ đột ngột tiến đến rất gần.
Rống!
Nó rống lên một tiếng rồi nhanh chóng quay người tránh né nhưng làm sao còn kịp nữa.
Lưỡi kiếm một lần nữa chém xuống, cắt phía bên trên nội tạng trong lồng ngực kia, mặc dù không sâu tới quả tim nhưng như vậy cũng đả quá đủ rồi.
Răng răng!
Thanh âm đông kết vang lên!
Ngay miệng vết thương kia đang không ngừng chảy máu thì đột nhiên bị một tầng hàn băng bao phủ rồi đông kết một cách cực kỳ nhanh chóng.
“Chết đi. Bạo”. Hàn Ngữ Băng thu kiếm vào trong vỏ rồi quát lớn.
Rống!
Cuối cùng, nó rống than lên một tiếng, toàn thân nó chao đảo mà nhìn về phía Hàn Ngữ Băng không cam lòng nhưng kết quá không thể nào khác được.