Rõ ràng, ngay vừa rồi, hắn đang đứng ngay trước mắt cả hai nhưng lúc này, nàng ta như đang bị công kích tâm trí. Thủ đoạn đáng sợ như vậy mà chỉ có đẳng cấp thấp như vậy hay sao?
Dùng thiên phú thần thông công kích?!
Không thể nào!
Bởi vì trên người hắn không có một chút dao động khí tức như vậy cả, chỉ cần lộ ra một điểm cực kỳ nhỏ thôi cũng có thể cảm ứng được. Nhưng người này lại không hề có mà lại khiến cho một người Thức Nhân cảnh đỉnh phong thảm trọng như vậy.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”. Nam tử hai tay thít chặt lại rồi hỏi.
“Thì đó, là người mà các ngươi phải giết chết”. Đế Nguyên Quân trả lời.
Hắn nhắc nhở như vậy khiến cho hai người lúc này mới có thể để ý đến, trên người hắn mặc một bộ môn phục thuộc lớp đệ tử tinh anh, trên ngực thêu một chữ Tinh, đại biểu cho đệ tử Tinh Kiếm Tông. Nhưng từ trước đến giờ đâu có nghe thấy ai như vậy cả.
Mười hai tuổi, thức nhân cảnh tầng bốn!
Lại không có thiên phú!
Đùa nhau sao!
Lúc này, hai người như liên tưởng đến một ý nghĩ. “Đoạt xá trùng tu” hoặc là “Sử dụng bí pháp trở thành một đứa trẻ để tu luyện lại từ đầu”.
Đó là một lão quái vật!
Trên gương mặt hai người càng ngày càng khó coi hơn nữa. Mục tiêu nhắm tới lại chính là một lão quát vật đang trugnf tu lại. Thà đuổi theo nàng ta còn hơn là đối mặt với người này.
“Lão quái vật”. Một tên nam tử không kiềm chế được nên thốt lên.
Lời nói mặc dù nhỏ nhưng với cự ly gần như vậy hắn có thể nghe thấy được.
“Uy uy, các ngươi suy nghĩ cái gì. Tiểu gia ta anh tuấn như này lại bì các ngươi xem là lão quái vật hay sao”. Đế Nguyên Quân hai tay chống hông rồi lên tiếng.
“…”. Cả hai người trầm mặc.
“Thế rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”. Tên cầm đầu nuốt xuống nỗi sợ, tâm trí trầm tỉnh lại một chút rồi lên tiếng.
“Ta cũng chẳng muốn gì? Nhưng nếu như có thông tin gì hữu ích khiến ta vui vẻ là được”. Hắn không có suy nghĩ mà nói thẳng.
“Nếu không có thì… Ta nghĩ các ngươi nên biết hậu quả”. Ánh mắt ngây thơ của một đứa trẻ đột ngột sắc bén hơn cả lưỡi kiếm nhìn chằm chằm hai người.
Một cái cảm giác mát lạnh rợn người chạy dài từ lòng bàn chân cho tới trên đỉnh đầu.
“Chỉ cần có một cái thông tin nào mà ta cảm thấy thích thú nhất thì ta sẽ không giết các ngươi, cùng với đó ta sẽ tặng cho các ngươi một bộ kiếm pháp, nhưng cũng có điều kiện”. Đế Nguyên Quân ánh mắt nguy hiểm nhìn ba người rồi thản nhiên nói.
“Điều kiện gì?”.
“Làm tay trong cho ta, đơn giản phải không”.
Làm tay trong!
Cả hai nghe thấy như vậy nên trầm mặc một lúc, mặc dù ở trong tông cũng không được gọi là quá lâu chỉ tầm ba đến năm năm mà thôi nhưng muốn để ba người phản bội lại là một chuyện khác hẳn.
Nhớ đến, lúc trước cả ba vừa mới vào tông nhưng lại được rất nhiều sư huynh sư tỷ cùng các vị trưởng lão quan tâm, trợ giúp không phải chỉ một vài lần, tình cảm cũng vì thế mà tăng lên không hề thấp nhưng điều kiện mà hắn đưa ra có thể được sao?
“Ngươi chỉ là một tên Thức Nhân cảnh tứ tầng thì làm gì có thứ kiếm pháp gì lợi hại. Hoàng cấp hạ phẩm kiếm pháp sao?”. Tên nam tử cầm đầu cố nén rung động mà hỏi hắn.
“Ồ, có chính kiến, rất thông minh”. Đế Nguyên Quân hơi chút nhíu lại, không ngờ trong hoàn cảnh như vậy lại có thể giữ vửng được tâm trí của bản thân cũng như có ý định quyết đoán như vậy, mặc dù không nhiều nhưng ở một nơi như này cũng được xem là không gì hơn.
“…”. Cả hai nghe hắn nói vậy mà không nói lên lời.
“Muốn thử ta sao? Được thôi”.
“Ta nói ngươi thân chỉ có tam phẩm thiên phú “Tinh Hỏa Chủng”, cái loại thiên phú này chỉ có thể tồn tại bằng việc thiêu đốt chân khí cơ thể để chuyển hóa năng lượng để duy trì nên ngươi toàn thân hằng năm bị hao hụt một lượng lớn khí lực đi, cũng vì thế mà thực lực không tịnh tiến quá nhiều”. Đế Nguyên Quân chỉ tay về phía nam tử cầm đầu rồi lên tiếng.
Từng chữ hắn nói ra giống như rót nước vào trong tai vậy, chỉ có tiến vào rồi lưu giữ ở trong đó, hắn ta nghe thấy vậy nên thân thể đột nhiên run lên. Quá kinh khủng!
Đó chính là bí mật lớn nhất mà hắn giữ lại. Hắn có tên là Hạc Nguyên Minh, xuất thân mặc dù thấp kém nhưng may mắn có thể vượt qua vòng khảo hạch của Bắc Minh Kiếm Các từ năm năm trước. Lúc đó hắn chỉ mới có mười tám tuổi, thực lực củng đã đạt tới Thức Nhân Cảnh đỉnh phong, nhưng cho tới hiện tại, hắn đã hơn hai mươi ba tuổi thực lực cũng chỉ đạt tới Ngưng Hải cảnh tứ tầng mà thôi.
Thực lực tăng tiến quá mức chậm chạp, bởi vậy mà tiếng nói của hắn lại không có bao nhiêu là trọng lượng. Từ sớm, những người cùng thi tuyển một lượt với hắn giờ đa số đều đã là đệ tử nội môn tinh anh nhất, rất có khả năng đến cuối năm này sẽ trở thành đệ tử tinh anh.
Nhưng hắn hiện tại vẫn lẹt phẹt nằm ở dưới tầng thấp nhất một trong, tưởng chừng như thực lực cực kỳ mạnh mẽ nhưng không, đó chỉ giống như vỏ bọc bên ngoài của hắn thôi. Thực lực chân chính không còn giữ lại được đỉnh phong đâu.
“À còn ngươi thì cũng chẳng có gì phải nhìn cả, cũng là tam phẩm thần thông nhưng chung quy là bàng cấp mà thôi, còn xa xa mới có thể với tới được đẳng giới cùng cấp kia”.
Tiếp đến, hắn chỉ tay đến một tên còn lại rồi lên tiếng.
“Hay là nói, thiên phú của ngươi không toàn vẹn, hay bị lấy đi mất một vài phần”.
Quá đúng!
Người này đã từng tranh đoạt một loại linh dược trân quý cùng đệ tử tông môn khác ở trong một trận thỉnh hội nhưng không may bị kẻ gian ám toán. May mắn đan điền không tổn thương như thiên phú thần thông cũng vì thế mà bị hao hụt đi một chút ít.
“Còn nữ tử này cũng chẳng có gì để nói, đạo tâm, nhân phẩm, thực lực, tính cách, thiên phú, không có một cái nào nổi trội cả, chỉ được cái miệng là nhanh nhạy mà thôi. Không xứng đáng nhắc đến”. Cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn vè phía nữ tử với giọng điệu chán ghét.
“Thế nào. Ta nói như vậy là được rồi chứ gì?”.
“…”. Hai người lúc này như đang mộng nên không có đáp lại.
“Được, ta đồng ý”. Hạc Nguyên Minh suy nghĩ một lúc lâu rồi mới lên tiếng đồng ý.
“Ta cũng vậy”. Tên nam tử còn lại cũng đồng ý.
“Đã như vậy, có thể nói cho ta biết chuyện gần đây có chuyện gì thú vị”.
“Các ngươi có lý do gì cần phải giết hết đệ tử Tinh Kiếm Tông?”.
“Không giám dấu, không đến thời gian một tháng, tại bên trong Nam Hoang Sơn Mạch có một loại linh dược trân quý đạt đến điểm thành thục. Là một cây Địa Cấp cực phẩm Mộc Đăng Quả”.
“Phẩm chất của nó cực kỳ đáng quy nhưng không có đơn giản như vậy, nó giống như một cái phao cứu sinh hay là cái mạng thứ hai. Chỉ cần đầu não, quả tim không bị xuyên thủng mà toàn thân thương thế nặng tới mức nào cũng có thể chửa khỏi được. Là một loại linh dược trị thương cấp cao nhất”.
“Chính vì thế mà trong tông phái ra đệ tử truy tìm nó nhằm đưa về để một vị trưởng lão chữa trị”.
Hạc Nguyên Minh không giấu diếm mà nói ra hết toàn bộ.
“Ồ, cái này cũng thật hữu ích”. Đế Nguyên Dương lần đầu tiên mí mắt rung động nhiều đến như vậy, Mộc Đăng Quả chắc chắn phải thuộc về hắn.
“Còn nữa, lúc trước ta từng ra ngoài làm nhiệm vụ cùng một vị sư huynh vào sâu bên trong trung tâm nơi sâu nhất phát hiện một đầm linh thủy có phẩm chất cực kỳ cao, linh khí của nó phát ra cực kỳ nồng đậm, ta nghe nói đó chính là một đầu địa mạch một phần nhỏ thoát ra”.
“Nhưng khó là bị một đầu ngũ cấp hung thú trấn giữ, nên lúc trước ta không dám vọng động. Chỉ có trở về tông môn thông báo một tiếng mà thôi, còn hiện tại không biết đã có ai đến đó hay chưa”.
Tên nam tử còn lại cũng lên tiếng.
Lúc này, hắn đang cười!
Thu hoạch lần này cũng thật là lớn, hắn đã nắm được hai đầu thông tin quá mức vừa ý. Quá phù hợp với việc tu luyện của hắn bây giờ.
“Không tệ, hai cái tin tức này cũng xem là tạm được. Đợi đến khi ta thu được hai cái này thì sẽ tìm đến các ngươi. Chỉ cần đúng như các ngươi nói thì ta sẽ không keo kiệt”. Đế Nguyên Quân nói một cách thản nhiên.
“Đúng rồi, nữ tử này cũng không cần phải giữ lại”.
Sau cùng, hắn nhanh chóng quay về phía nữ tử đang ngồi gục cúi đầu nhìn xuống đất như người mất hồn kia. Một tay đưa lên đặt ngay trên đỉnh đầu rồi đẩy bắn một thứ gì đó giống như một sợi lông tơ đỏ sắc dung nhạp vào bên trong da thịt.
Bị sợi tơ thâm nhập nhưng nàng ta lại không có bất kỳ phản ứng.
“Bạo”.
Hắn quay người, rồi đột nhiên quát lên một tiếng.
Phốc!
Đồng thời, não hải cũng vì thế mà nổ tung, máu me chảy ra tung tóe, cơ thể không đầu phun lên một cột máu cao bắn ra như mưa, thân thể vô lực từ từ rơi xuống đất.
Nữ tử kia. Chết!
Cả hai người lúc này trên mặt tràn đầy sợ hãi, sợi tơ vừa rồi trông cực kỳ mảnh nhưng lại mang lại cho họ một cái cảm giác khó mà nói được lên lời. Chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng đủ để toàn thân nổi gai ốc rồi.
Chưa hết, cảnh tượng cuối cùng nàng ta lại khiến cả hai sợ đến đỉnh điểm. Một đứa trẻ con mười hai tuổi sao có thể nhẩn tâm như vậy, làm sao giết người nhưng lại không có một chút biểu hiện gì trên mặt. Vẻ mặt hời hợt đến cực điểm như đang xem thường mọi thứ.
“Như thế cũng không được, đã thế hai người các ngươi cũng phải chịu một chút tổn thương nến không trở về sẽ bị nghi ngờ. Như vậy không tốt với ta cho lắm”. Ngay vừa giết chết nữ tử kia, thanh âm thản nhiên nhưng tràn đầy lạnh lẽo của hắn vang lên.
Cả hai người nghe thấy vậy nên toàn thân ngẩn ra, đang muốn phản kháng lại nhưng không kịp, ngay lúc vừa định đưa tay rút kiếm ra thì đột nhiên cảm nhận được sau lưng mình có một tràng nóng ẩm nhớp nhớp. Rồi dần dần có một cái cảm giác đau rát khó tả phía sau mang lại.
Sắc mặt cả hai lúc này khó coi tới cực điểm!
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!
Tốc độ kia là như thế nào!
“Hai người các ngươi quay về, một kiếm này chính là Tinh Kiếm Tông mà ra nên không để lại nghi ngờ”.
Thân ảnh hắn lúc này đã hoàn toàn biến mất, cùng lúc đó, không biết từ đâu vang đến một giọng nói ngay trong đầu hai người.
Quá đáng sợ!
Đây là lần đầu tiên cả hai gặp hoàn cảnh như vậy. Đối mặt với các vị trưởng lão cũng không thể hơn cái này được. Cảm giác như vừa từ tử môn quan đi ra vậy.
Cả hai nhìn nhau rồi nở một nụ cười cực kỳ đắng chát. Rồi mới rời đi.