Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 67: Tự tin?



Hữu Hình Vô Nhận!

“Cái công pháp này cũng quả thật kỳ diệu?”.

“Hình như ta đã thấy ở đâu đó rồi”.

Ngồi quan sát ở bên ngoài, một vị Thánh cảnh lão giả hai hàng lông mày chợt nhíu lại mà suy nghĩ. Nhưng ngồi ở bên cạnh lại có một vị lão giả khác lên tiếng.

“Kỳ diệu là một phần nhưng ẩn bên trong đó lại có thứ gì đó rất khác biệt, có một phần thiên địa chi lực hiển hiện ở trong đó, mặc dù hơi mỏng yếu nhưng chỉ với một tên Ngưng Hải cảnh cũng có thể sử dụng”.

“Này, lão Ưu. Ngươi trông có vẻ rất thích thú với tiểu tử ở dưới kia?”. Trông thấy lão Ưu để ý, Mộ Lý An lên tiếng dò hỏi.

“Haha. Ta không chỉ thích thú thôi đâu, mà ta trông hắn rất là ưng ý nữa là đằng khác”. Ưu lão không dấu diếm mà nói thẳng.

“Ồ, đừng bảo là ngươi muốn thú nhận nhóc tiểu tử đó làm đệ tử?”. Mộ Lý An tiếp tục hỏi.

“Có thể xem là như vậy. Ta một thân lão giả suốt đời chỉ biết tu luyện, đánh giết mà không để tâm đến việc truyền thừa lại kiến thức thì cũng quá thật là đáng tiếc”. Lão Ưu gương mặt tươi tỉnh hẳn lên, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Đế Nguyên Quân.

“Hahaha. Lão Ưu, từ bao giờ mà ngươi biết để ý đến việc này đây? Ta cũng hơi bất ngờ”. Chợt, Mộ Lý An phá lên cười, rồi tiếp tục nói. “Nhưng đáng tiếc, ta cũng đang để ý đến hắn”.

“Vậy sao? Thế thì ta cũng muốn nhìn xem”. Lão Ưu ánh mắt trở nên sắc bén nhìn qua rồi lên tiếng. Giọng nói lão lúc này ẩn chứa một lượng uy áp mạnh mẽ đè ép đến.

Nhưng Mộ Lý An đâu phải là lão già bình thường, với uy áp của Thánh cảnh cường già đè nén nhưng sắc mặt lại không hề có một chút biến sắc mà lại nở một nụ cười nhẹ.

Lúc này, ở phía trên lôi đài!

Đế Nguyên Quân đối mặt với ba huynh đệ kia, Nam Thiên Vấn, Nham Vinh và một tên còn lại trông có vẻ ẩn giấu rất sâu. Rất nhanh liền để ý đến tên nam tử kia. Tuổi tác thì không thua hai người kia quá nhiều nhưng thực lực của hắn lại khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy hứng thú.

“Uy, các ngươi cũng thật quá vô sỉ”. Kìm xuống sự hứng thú, Đế Nguyên Quân lớn tiếng. “Một người nhỏ yếu như ta mà cũng chọn cách này để ức hiếp, ba người các ngươi đúng không để ý đến mặt mủi của GIA TỘC hay sao?”.

“Ngươi…”. Nam Thiên Vấn bị lời nói này làm cho càng thêm tức tối.

“Ta nói có sai đâu, không tin thì nhìn xuống đám người tộc nhân phía bên dưới kìa, xem họ có ai mà không tức giận đâu”. Nhanh tay chỉ về phía bên dưới, gương mặt Đế Nguyên Quân lại càng sáng lên vui vẻ.

Quả thật, đám người Nam Thiên thế gia đang quan chiến ai ai cũng chung một vẻ mặt, sắc mặt hơi tối nhìn lên phía bên trên lôi đài, và đặc sắc hơn chính là cha của Nam Thiên Vấn. Trông thấy người con mà mình tự hào bị một đứa trẻ mười hai tuổi vừa bị đánh vừa bị châm chọc càng khiến hắn thêm nóng giận. Nhưng thân là người ngoài nên không thể nào can thiệp được những chuyện đang ở trên lôi đài mà chỉ biết nuốt xuống cảm xúc mà thôi.

“Nam Thiên gia chủ, tiểu gia nói vậy có đúng không?”. Bắt gặp vẻ mặt đó, khiến Đế Nguyên Quân càng thêm khoái chí. “Thân là người cha mạnh mẽ uy nghiêm nhưng nay lại bị đứa con YẾU NHỚT này làm cho muối mặt”.

“Ta mà là cha thì chắc chắn sẽ lao lên xách hắn về nhà mà tét mông rồi”.

“Đúng là gia môn bất hạnh mà”.

Nói xong, gương mặt Đế Nguyên Quân làm ra vẻ đồng cảm, sắc mặt hơi chùng xuống nhưng khóe miệng lại nhếch lên như đang khiêu khích.

Phừng!

Trong vô thức, gia chủ Nam Thiên thế gia đột nhiên tung ra một phần uy áp đè nén xuống như đang muốn hướng về phía Đế Nguyên Quân mà chấn chết.

“Nam Thiên gia chủ. Ngươi đây là đang muốn làm gì?”. Đột nhiên, ở bên cạnh truyền đến một thanh âm khiến hắn bừng tỉnh.

“À… Đa tạ”.

“Đó, Nam Thiên Vấn ngươi thấy không?”.

“Lão cha đang muốn xách ngươi về kìa”.

“Ta liều mạng với ngươi”. Bị châm chọc, Nam Thiên Vấn bị cơn giận che mắt mà quát lớn.

Khí tức trên người lại một lần nữa được đẩy ra rồi lao về phía trước. Nhưng đang chuẩn bị lao lên thì bị một cánh tay níu lại. “Đợi đã, đừng để miệng lưỡi làm cho tức giận”.

“Ồ”.

“…”.

“Uy, thân là thiên kiêu Nam Thiên gia tộc mà phải chịu sự can ngăn từ người ngoài. Tiểu gia ta thấy ngươi cũng thật quá yếu đuối”.

“Hừ, một tên nhóc miệng lưỡi”. Nam tử bí ẩn kia hừ lạnh một tiếng rồi lên tiếng.

“Ây za. Miệng lưỡi của ta sao? Hay ngươi đang ganh tị?”. Đế Nguyên Quân khịt mũi một cái rồi nhìn về phía nam tử kia.

“Đừng để miệng lưởi mà phân tâm, hắn cũng chỉ có một chút thực lực mà thôi. Mặc dù hắn hơi tà môn nhưng chỉ cần nắm bắt được thì mọi chuyện sẽ dễ dàng”. Bỏ mặc lời nói của Đế Nguyên Quân, nam tử quay qua nói với Nam Thiên Vấn.

“Này… này… Cái tên bí bí ẩn ẩn bào ai tà môn? Tiểu gia là người ngay thẳng, ta tà môn ở điểm nào”.

“Nói đúng hơn thì tên Nam Thiên thiên kiêu kia yếu hơn, ý ngươi là vậy phải không?”. Chợt Đế Nguyên Quân cười gằn một tiếng.

“Ngươi…”. Nam Thiên Vấn giật thốt.

“Không cần phải nóng giận”.

“Miệng lưỡi sắc bén nhưng thực lực lại thấp yếu. Để ta cho ngươi biết như thế nào gọi là thiên kiêu”. Nam tử chợt đưa tay lên chặn trước mặt Nham Vinh cùng Nam Thiên Vấn, rồi bưới lên vài bước chân tự tin nói.

“Ồ”. Đế Nguyên Quân ánh mắt nổi lên vẻ thích thú cùng khóe miệng hơi cong lên.

“Ta đ….”.

Đế Nguyên Quân vừa nói chưa dứt câu, nam tử thần bí liền lao lên áp sát một cách nhanh chóng. Hai tay thít lại thành trảo với bên ngoài là một tầng mỏng chân nguyên bao bọc. Mỗi một nơi mà chân nguyên đi qua, không khí giống như bị cắt đứt đi một phần. Cảm giác sắc bén, thanh mỏng khiến người qua phải cảm thấy lạnh sống lưng.

Tốc độ cực nhanh, khoảng cách năm mét trong chớp mắt đã chạm đến, nam tử hướng trảo vung mạnh về phía trước nhằm vào lồng ngực.

Cặp mắt Đế Nguyên Quân chợt lóe lên, hai con ngươi liên tục có từng chuyển động rất trầm ổn nhưng tốc độ quan sát và phán đoán lại nhanh vô cùng.

‘Cái gì?’. Nam tử trong đầu đột nhiên thốt lên.

“Úi chà chà… Ngươi sao lại hấp tấp đến vậy? Như thế không tốt đâu”. Phản xạ nhanh chóng, thân hình nhỏ nhắn cúi xuống tránh né, cùng lúc đó Đế Nguyên Quân thích thú nói.

“Vừa tránh được một lần công kích đơn giản thôi”. Nam tử ban đầu hơi bất ngờ.

“Ngươi nói ta tự tin, ta không phủ nhận. Nhưng ngươi cũng tự tin vào bản thân không kém, nhưng vẫn thua tiểu gia ta đây”. Đế Nguyên Quân đáp.

“Vậy để xem”.

Không đợi Đế Nguyên Quân kịp phản ứng, nam tử đột nhiên tấn công nhanh từ trên cao xuống nhằm vào đỉnh đầu.

Cảm nhận được dòng khí lạnh ngắt từ trên cao đổ dồn xuống, Đế Nguyên Quân nhanh chân nhảy lùi ra sau vài mét tiếp tục tránh né. Nhưng tên kia nào có cho hắn được thời gian rảnh, nhận thấy công kích vô hiệu. Nam tử kia tiếp tục chuyển hướng, hai chân phát lực lao nhanh về phía trước.

“Tốc độ ngươi nhanh thật đó, so với tên YẾU NHƯỢC nhà Nam Thiên kia cũng mạnh hơn không ít”. Vừa tránh né, Đế Nguyên Quân vừa nói. “Ngươi thật sự muốn ra mặt thay hắn ta?”.

“Thế nào. Sợ ta hay sao?”. Nam tử kia nở một nụ cười khinh thường đáp. “Ban đầu miệng lưỡi lắm, giờ lại xu nịnh ta”.

“Hahaha. Ngươi đang ảo tưởng à?”. Chợt, Đế Nguyên Quân phá lên cười. “Ngươi lại tự tin quá rồi”.

“Ý ta là ngươi có chút thực lực nhưng lại bị loại sớm quá nên hơi tiếc một chút”.

“Ý ngươi là gì?”. Nam tử vừa đáp nhưng những vuốt trảo không hề có dấu hiệu dừng lại.

“Ngươi giấu diếm rất kỹ. Không phải sao?”. Đế Nguyên Quân không giấu diếm mà trực tiếp nói thẳng. “Không biết ngươi với tên thiên kiêu nhà họ Ngô kia ai mới là người chiến thắng?”.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”. Nam tử nghe thấy vậy liền giật mình một cái, vuốt trảo cũng vì thế mà đột nhiên chững lại một nhịp.

Đế Nguyên Quân không trả lời mà nhanh chóng xoay người vòng ra sau lưng hắn. Một quyền cùng với hỗn đột chân khí dần dần đổ dồn ra ngoài, bao bọc năm tay nhỏ rồi đánh mạnh về phía trước.

Không kịp phòng bị, nam tử bị một quyền mạnh đánh vào chính giữa cột sống. Cơ thể đột nhiên rung mạnh, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi rồi bị đánh bay về phía trước.

Nam tử mải mê tấn công mà không hề để ý đến xung quanh, hắn không biết từ lúc nào mà cả hai người đã ra sát vạch ngoài của lôi đài, rồi cho đến khi bị một quyền đánh trúng mới chợt nhớ.

“Hà huynh…”. Ở phía xa truyền đến một thanh âm lo lắng. Nham Vinh cùng Nam Thiên Vấn thấy vậy liền hét lớn.

Rầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, từ trong lớp khói bụi, nam tử kia nhanh chóng bật dậy. Lau đi phần máu còn lại ở trên khóe miệng rồi chuẩn bị nhảy lên thì bị một người phía bên dưới ngăn lại.

“Bị rơi khỏi lôi đài, coi như đã bị loại và không thể tiếp tục”.

“Hắc hắc. Vẻ tự tin của ngươi đâu rồi?”. Ở trên cao, Đế Nguyên Quân hả hê cười nói. “Ta chỉ nói đại một câu thôi cũng khiến ngươi mất cảnh giác. Quả đúng là THIÊN KIÊU, thật khiến tiểu gia ta mở mang tầm mắt”.

“Ngươi…”.

Không để ý đến nam tử kia, Đế Nguyên Quân nói xong liền quay người dung nhập vào bên trong đám người hỗn loạn.

“Hà Thanh huynh có bị làm sao không?”. Nam Thiên Vấn nhìn thấy Đế Nguyên Quân rời đi liền tiến lại gần.

“Ta không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi”. Hà Thanh thân hình đứng thẳng gật đầu.

“Không sao là tốt rồi”.

“Do ta quá chủ quan, không phải vì phân tâm thì sao hắn có thể loại bỏ ta dễ dàng như vậy?”. Hà Thanh trên gương mặt hơi tối lại một chút, nắm tay thít chặt lại, ánh mắt nhìn về phía phương hướng mà Đế Nguyên Quân rời đi.

“Bọn ta sẽ thay huynh loại bỏ hắn”. Nam Thiên Vấn thấy biểu cảm Hà Thanh như vậy liền nói với giọng điệu một cách chắc chắn.

“Cẩn thận một chút, hắn ta không đơn giản”. Hà Thanh lắc đầu.

“Lần sau ta không chủ quan, kết hợp với Nham Vinh. Ta tin chắc có thể thay huynh loại bỏ hắn”.

“Được rồi”. Hà Thanh thở dài một hơi. “Ngươi quay lại đi, ta đi ra ngoài tỉnh dưởng một chút”.

“…”. Nam Thiên Vấn gật đầu.

- --

Ps: Dạo này ta bận quá các đh à. Hiu hiu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.