“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, bắt đầu đi”. Lão giả chợt lên tiếng.
“Ngươi…”.Ngô Tuyền tức giận. “Chịu chết đi”.
Ngay khi vừa bắt đầu, Ngô Tuyền khí tức hùng hổ lao lên, tay phải nắm chặt chuôi kiếm chém mạnh về phía trước. Lưỡi kiếm lướt đi trong không khí toát ra một dòng kiếm khí sắc bén mãnh liệt như muốn cắt đi mọi thứ. Và trong ánh mắt dấy lên sát ý.
“Cần gì phải nóng lòng như vậy đâu?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân lách người nhẹ qua một bên rồi nói với dọng điệu châm chọc. “Hay là muốn nhanh về bú ti mẹ”.
Một kiếm qua đi, Ngô Tuyền không cần thu kiếm mà mượn lực quét ngang qua với tốc độ rất nhanh.
“Kiếm này quả thật không tệ nhưng đáng tiếc”. Đế Nguyên Quân vừa tránh né, vừa cười nói. “Nhưng ở trong mắt ta nó chẳng là gì?”.
“Ngươi…”. Bị lời nói làm cho kích động. Ngô Tuyền cắn răng.
Địa cấp trung phẩm kiếm pháp, Băng Liệt Kiếm!
Chợt, từ phía trên lưỡi kiếm toát ra cảm giác lạnh lẽo nằm ẩn bên trong dòng kiếm khí sắc bén kia. Ngô Tuyên bắt đầu tung ra đại chiêu của mình.
Lưỡi kiếm chém nhanh, không khí xung quanh giống như bị kiếm khí băng hàn đóng băng lại.
Hắn không còn giữ lại mà trực tiếp muốn giết Đế Nguyên Quân, kiếm ra đều nhắm vào những yếu điểm trên cơ thể mà đánh, nếu chỉ có bất cứ một sai sót nào dù cho là nhỏ nhất cũng sẽ bị ảnh hưởng đến tính mạng.
Đối mặt với loại kiếm này, Đế Nguyên Quân vẫn dửng dưng không để ý. Thanh kiếm trên tay tùy tiện vung mạnh một cái là có thể hóa giải.
“Cái gì?”. Thấy vậy, Ngô Tuyền không thể tin được thốt lên.
Một kiếm vừa rồi của hắn mặc dù không phải toàn lực nhưng chí ít cũng đạt đến sau bảy phần lực rồi, nhưng lại bị hóa giải một cách đơn giản như thế.
‘Rốt cuộc kiếm đạo tu luyện của hắn thâm sâu như thế nào?’. Bất chợt, Ngô Tuyền có một ý nghĩ hiện ra.
“Trong trận chiến không được lơ là, ngươi không biết hay sao?”. Đang trong lúc thất thần, Đế Nguyên Quân đứng bên cạnh lên tiếng.
Lời nói này khiến Ngô Tuyền bừng tỉnh, nhưng cùng với đó. Đế Nguyên Quân tung một quyền kình mạnh mẽ về phía trước đánh mạnh vào một bên hông.
Bành!
Bị một quyền oanh trúng, Ngô Tuyền bị đánh văng ra xa mấy trượng rồi dừng lại. Trên khóe miệng hắn chảy ra một ít huyết dịch, mặc dù quyền kình mạnh mẽ nhưng chênh lệch cảnh giới của cả hai rất lớn nên cho dù nó có mạnh tới đâu cũng khó để có thể hạ gục hắn.
Và đó cũng chính là ý của Đế Nguyên Quân, hắn muốn chơi chết Ngô Tuyền chứ không phải là muốn chiến thắng nhanh chóng trong một trận chiến. Mặc dù tốn kha khá thời gian nhưng điều này là rất cần thiết đối với hắn lúc này.
“…”.
Lau đi vết máu trên miệng, Ngô Tuyền ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng chín đỉnh phong tuôn ra không ngừng.
Địa cấp trung phẩm kiếm pháp, Bích Lũy Kiếm!
Nén xuống cơn giận của mình, Ngô Tuyền điên cuồng thúc giục đại chiêu tiếp tục tấn công. Bị Đế Nguyên Quân quay vòng từ đầu đến giờ khiến tâm tính hắn lúc này đã không còn giống trước.
Bị cơn tức giận chiếm lĩnh khiến thực lực của hắn mặc dù mạnh những không thể tung ra được toàn bộ sức mạnh vốn có. Và Đế Nguyên Quân đã thành công trong việc khiêu khích.
“Điêu trùng tiểu kỹ”. Đế Nguyên Quân tay vung kiếm vừa chế nhạo.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân bắt đầu tung ra kiếm chiêu của mình lần đầu tiên trong trận chiến này.
Địa cấp trung phẩm kiếm pháp, Phân Liệt Kiếm!
Đùng đoàng!
Một kiếm chém ra, hai dòng kiếm khí mạnh mẽ bắt đầu hóa lẫn vào với nhau rồi trùng kích không ngừng.
“Không thể nào”. Nhìn thấy kiếm của mình tiếp tục bị hóa giải, Ngô Tuyền tức tối quát. “Ta không tin”.
Điên cuồng lao lên, Ngô Tuyền vung kiếm không ngừng nghỉ, nhưng với tốc độ khác biệt của cả hai, những kiếm kia đều không chạm được vào Đế Nguyên Quân, ngay cả một vạt áo cũng không có chút ảnh hưởng nào.
“Ngô công tử, ngươi lại nóng lòng nữa rồi”.
Địa cấp hạ phẩm quyền pháp, Pháp Tương Quyền, Thốn!
Chợt, Đế Nguyên Quân lên tiếng. Nắm quyền thít chặt lại rồi đánh mạnh về phía trước.
Cảm nhận quyền kình mãnh liệt lao đến, Ngô Tuyền nhanh chóng phản ứng lại, hai tay đỡ kiếm đưa ra ngăn chặn quyền kình.
Rầm!
Bị oanh kích, Ngô Tuyền một lần nữa bị đánh văng ra ngoài, bị sóng xung kích từ nắm đấm của Đế Nguyên Quân đánh trúng, khóe miệng hắn một lần nữa chảy ra huyết dịch.
Ở trung tâm phần bụng, Ngô Tuyền cảm nhận được một cảm giác nóng ran rất khó chịu, cảm giác đó giống như có một đốm lửa đang không ngừng nung nóng nội tạng ở bên trong vậy.
“Tên Ngô Tuyền này nay bị làm sao vậy?”.
“Hắn giống như bị thứ gì che mắt, khí tức rung động bất ổn, kiếm chiêu có quá nhiều sơ hở”.
“…”.
Toàn trường thấy vậy bắt đầu ồ lên bàn tán.
“Ngô lão, ngươi thấy như thế nào?”. Ở trên cao, một vị lão giả lên tiếng.
“Đứa trẻ này còn quá non nớt. Bị đối phương câu dẫn quá dễ dàng”. Ngô lão thở dài một hơi rồi lắc đầu. “Nó bây giờ đã hoảng loạn rồi, trận đấu này không thể cứu vãn nhưng đây là bước đệm cho Ngô Tuyền phát triển”.
“Hahaha. Không ngờ Ngô lão ngươi cũng có thể nói ra được những lời như vậy”. Ngồi ở bên cạnh, một lão giả khác phá lên cười nói.
“Hừ”. Ngô lão hừ lạnh một tiếng.
Lúc này ở trên lôi đài!
Thời gian càng kéo về sau, cả hai người đã tung ra hơn hai trăm chiêu nhưng Ngô Tuyền vẫn không một lần chạm được vào Đế Nguyên Quân, mà ngược lại. Đế Nguyên Quân lại rất dễ dàng hóa giải thậm chí còn đánh trả lại được. Tinh thần chiến đấu của Ngô Tuyền dần một bị lung lay, lúc này hắn gần như bị Đế Nguyên Quân áp đảo hoàn toàn.
“Ngô gia thiên kiêu chỉ được như thế này thôi sao?”. Thấy Ngô Tuyền ngày một mất ý chí, Đế Nguyên Quân sắc mặt trầm xuống mà tiếp tục khiêu khích.
“Thân là thiên kiêu mà bị một Ngưng Hải cảnh tầng hai chèn ép thì ngươi không xứng đáng để tu luyện”.
“Về nhà bù ti mẹ đi”.
Đế Nguyên Quân vừa tung kiếm vừa quát lớn, mỗi một kiếm qua di thì uy lực của kiếm phía sau lại ngày một tăng lên, uy lực của nó mạnh mẽ giống như một địa cấp kiếm pháp thi triển ra vậy.
“Ngươi thật sự không xứng đáng, nếu đã không chịu được thì đi chết đi”. Thanh âm Đế Nguyên Quân băng lãnh vang lên.
Trong mắt Đế Nguyên Quân dần nổi lên sát ý, lưỡi kiếm hướng trực tiếp trái tim Ngô Tuyền đâm tới.
Chợt, Đế Nguyên Quân nhìn thấy hai hàng nước mắt Ngô Tuyền chảy xuống. Gương mặt hắn mếu máo như chuẩn bị khóc.
“Ahhhhhhhhhhhh”. Ngô Tuyền gạt bỏ kiếm Đế Nguyên Quân ra một bên rồi nhảy lùi ra xa hét lớn.
Thấy hắn có biểu cảm này, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ. ‘Hhahaah. Phải thế chứ’.
“Ta không cam tâm”. Ngô Tuyền quát lớn, rồi lấy ra một viên đan dược tứ phẩm màu ánh kim chuẩn bị nuốt xuống.
“Không ổn, Vô Lương sư phụ nhanh ngăn lại”. Đứng ở phía bên dưới, Mộng Linh Nhi nhìn thấy cảnh tượng này thốt lên.
Nhưng, đáp lại. Đế Nguyên Quân nhìn lại rồi nở một nụ cười kỳ dị khiến Mộng Linh Nhi đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nuốt xuống!
“Đột phá cho ta”. Nuốt xuống một viên đan dược, Ngô Tuyền quát.
Thình lình, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng chín đỉnh phong đột ngột tăng lên và đang chuẩn bị đột phá lên tới tần thứ mười là có thể nhập thiên đố, khí tức cương ngạnh trên người toát ra ngoài như một làn gió lớn quét phăng mọi thứ.
“Tên Vô Lương kia rốt cuộc đang mưu tính điều gì?”. Ngô lão đứng ở trên cao suy nghĩ. “Tại sao hắn lại không tấn công, thương hại cháu ta hay sao?”.
Trông Ngô Tuyền quyết tâm như vậy, Đế Nguyên Quân nụ cười không kiềm chế được mà mở lớn.
Rầm rầm!
Dần dần, ở phía trên cao. Mây đen lũ lượt kéo đến bao phủ mấy trăm mét xung quanh. Ẩn ẩn ở trong đó là những tia thanh lôi đang bắt đầu dị động và đánh xuống bất cứ lúc nào.
“Cái gì? Ngô Tuyền hắn muốn ở đây nhập thiên đố sao?”.
“Lôi vân thật kinh khủng”.
“Tên Vô Lương kia thật sự để mặc như vậy sao?”.
Trông lôi vân đang không ngừng kéo đến, đám đông sôi nổi bàn tán.
Ngay khi Ngô Tuyền chuẩn bị đột phá thì một tia thanh lôi như có dấu hiệu chuẩn bị đánh xuống thì lúc này Đế Nguyên Quân mới có dị động.
"Ngươi…”. Thấy Đế Nguyên Quân đang tiến lại gần, Ngô Tuyền quát.
“Ngươi cứ tiếp tục, ta không gây ảnh hưởng gì đâu?”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười rồi trả lời.
Đoàng đoàng!
Một lúc sau, tia thanh lôi đầu tiên đánh xuống, uy lực của nó có thể mạnh ngang một Ngưng Hải cảnh hai tầng toàn lực tấn công đang đánh xuống với một tốc độ chóng mặt.
“Khốn kiếp, ngươi định làm gì?”. Thấy Đế Nguyên Quân nhảy lên trên cao, Ngô Tuyền lớn tiếng.
“Hhahaha, ta mượn lôi của ngươi dùng một lát”.
“Cái gì? Ngươi điên sao?”.
“Hahahaa. Ngô công tử, ngươi thương tích như vậy nhập thiên đố quả thực khó khăn, hay để ta thay ngươi thu nhận nó”. Đế Nguyên Quân cười lớn một tiếng rồi nói.
Bất chợt, tia thanh lôi kia thình lình chuyển hướng đánh về phía Đế Nguyên Quân. Bị một tên nhân loại khinh thị, lôi vân như đang điên cuồng rung động, dường như nó đang tức giận. Thân là thiên đạo quy tắc lại bị một người nhỏ bé xúc phạm, thân là thiên địa năng lực, tòa lôi vân hoàn toàn bạo nộ rồi.
Ngay trong nháy mắt, tòa lôi vân điên cuông thu hút rồi dần dần mở rộng, phạm vi của nó lúc này đã lên đến mấy dặm xa. Sắc trời bị mây đen che phủ khiến sắc trời bổng nhiên tối sầm lại.
Đám cường giả quan chiến ở phía dưới cũng bắt đầu hốt hoảng tháo chạy. Bị một tia lôi kia đánh trúng thì ngay cả bọn họ có cường đại cở nào cũng có thể bị thương.
Riêng đám lão giả ở trên cao vẫn một mực đứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân.
“Tên nhóc này quá thâm sâu?”. Ngô lão thấy vậy tức giận lên tiếng.
“Hahahaa. Xem ra lần này Ngô Tuyền ăn phải một vố lớn rồi”.
"...".
Đối mặt với lôi vân đang điên cuồng tích tụ kia, Đế Nguyên Quân chợt nở một cười lớn rồi trực tiếp đạp không mà lên rồi hét lớn. “Đến đi”.