Nhận thấy Đế Nguyên Quân vẫn chưa chết, Địa Liệt Tinh Xà đang muốn đuổi tận giết tuyệt. Nó tiếp tục ngưng tụ một quả cầu năng lượng khác và chuẩn bị bắn về phía Đế Nguyên Quân.
May mắn thay, ở phía xa. Một khí tức hung thú lục cấp mạnh mẽ đang điên cuồng lao tới. Chính vì thề mà Đế Nguyên Quân đã tránh được tử vong trong chớp mắt.
Địa Liệt Tinh Xà cảm ứng được khí tức hung thú kia, Nó nhanh chóng quay đầu rồi bắn một luồng năng lượng về phía xa.
Rống!
Một tiếng rống lớn từ phía xa truyền đến, ngay sau đó là một tiếng rung động mặt đất mãnh liệt rung động. Tia năng lượng bị rung động đó chặn lại.
Nằm lê liệt trên nền đất. Đế Nguyên Quân gắng gượng ngẩng đầu thì trông thấy một tôn vượn cao gần ba mươi mét từ trong rừng rậm lao tới. Khí tức của nó cường hãn đến mức mà có thể áp chế được Địa Liệt Tinh Xà. Mặc dù thua kém một tiểu cảnh giới nhưng sức mạnh của nó khó lòng mà đong đếm được.
“Địa Hạt Vượn Viên”.
Đế Nguyên Quân gồng người đứng dậy, đưa tay lên lau đi vết máu ở trên khóe miệng rồi nói.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận được phía bên cánh tay bị đứt kia truyền đến một cảm giác bị độc tố ăn mòn một cách nhanh chóng, chưa đến mười giây nó đã biến một phần da thịt hoàn toàn bị thối nát.
Đế Nguyên Quân thấy vậy liền cau mày, không chần chừ mà đưa tay lên nắm chặt phần cánh tay bị chấn nát còn chưa bị độc tố ăn mòn mà giật mạnh một cái. Phần cánh tay còn lại bị hắn giật phăng ra ngoài.
Không có thời gian tỉnh dưỡng, Đế Nguyên Quân chỉ có thê nuốt vào một viên đan dược cầm máu và dưỡng thương đan rồi quay người đi về phía Huyết Linh Tinh Thạch và Huyết Linh Quả.
Đế Nguyên Quân không nóng vội bứt Huyết Linh Quả xuống mà trực tiếp thu Huyết Linh Tinh Thạch vào bên trong nhẫn trử vật. Hắn không hề biết được bản thân lúc nào sẽ ra khỏi nơi này nên để linh quả không bị hao hút nên mới thu cả một lần như vậy.
Một phần cũng chính là sự đáng giá của Huyết Linh Tinh Thạch.
Ngay sau khi thu hết toàn bộ, Đế Nguyên Quân trực tiếp rời đi. Cơ thể mang theo thương thế rất nặng, chân nguyên thì đã hao hụt hơn chín thành. Hắn hiện tại trông không khác hơn người bình thường là bao, nhưng nhục thân đã được tôi luyện nên vết thương này vẫn chưa đủ để hắn gặp quá nhiều nguy hiểm.
Sử dụng chân nguyên ít ỏi còn lại, Đế Nguyên Quân trực tiếp che phủ đi khí tức sinh mệnh của mình mà đi ra ngoài.
Tìm đến một khu vực được xem là tương đối an toàn, Đế Nguyên Quân lúc này mới dừng lại. Nhảy lên một cái cây lớn gần đó, ánh mắt hắn liếc ra xung quanh quan sát.
Ngay khi nhận thấy khu vực này an toàn và có ít hung thú đi qua nên mới an tâm tỉnh dưởng ở nơi này.
Lấy ra Tích Tâm Quả, đó là một loại linh quả sánh ngang với thiên cấp linh dược và ngang với một viên tam phẩm đan dược cực phẩm, Đế Nguyên Quân không ngần ngại mà đưa lên mà nhai nuốt.
Với luồng linh khí tinh thuần mạnh mẽ và cực kỳ nồng đậm, kết hợp cùng với dược lực tràn trề. Đế Nguyên Quân cảm giác trong bụng của mình truyền đến một cảm giác cực kỳ thoải mái. Trên người biết bao nhiêu đau đớn, tổn hại đang được dược lực chữa trị một cách nhanh chóng.
Nữa tháng qua đi!
Đế Nguyên Quân chìm sâu vào tu luyện lúc này mới thức tỉnh, thương thế trên người lúc này đã khỏi gần như hoàn toàn nhưng chỉ tiếc là không thể khôi phục lại cánh tay trái bị mất. Nhưng Đế Nguyên Quân cũng không để ý đến nhiều lắm.
“Cũng đến lúc rời đi”.
Nhận thấy cơ thể tràn đầy sinh lực, Đế Nguyên Quân nhanh chóng lao nhanh hướng phía bên ngoài cấm địa mà đi.
Rống!
Vừa chạy đi chứa được bao lâu, thì ở phía một bên lao tới, một đầu tam cấm hung thú rống mạnh một tiếng rồi lao về phía Đế Nguyên Quân như đang vồ về phía con mồi.
“Tìm chết”.
Đế Nguyên Quân trên trán nổi lên một sơi gân xanh, kể từ khi cánh tay trái mất đi, tâm tính Đế Nguyên Quân nay đã có một chút thay đổi, nhất là đối với hung thú, ánh mắt căm thù hắn nhìn qua như muốn ăn tươi nuốt chửng chúng.
Đối mặt với tam cấp hung thú lao đến, Đế Nguyên Quân tức tốc vận lực rồi đổi hướng lao về phía đầu hung thú kia mà đánh ra một quyền.
Địa cấp đỉnh phong quyền pháp, Phong Ma Quyền, Địa Liệt!
Tung ra một một quyền toàn lực, cái đầu của tam cấp hung thú giống như đập hũ bị lực đạo mạnh mẽ chấn nát. Cơ thể to lớn nhanh chóng đổ gục xuống đất rồi mất đi sinh cơ.
Bị máu tươi của nó bắn lên người, ánh mắt hờ hững nhìn thi thể nằm trên đất của nó mà không có một chút thay đổi, mà cực kỳ lạnh lùng.
Nhận thấy hung thú xung quanh đang có dị động, Đế Nguyên Quân tức tốc rời khỏi. Mặc dù đang tiến đến rất gần rìa ngoài của cấm địa nhưng xung quanh vẫn xuất hiện không ít tứ cấp hung thú và trong đó ba bốn tôn là tứ cấp đỉnh phong, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
Vì trong tay hắn hiện tại không có một món vũ khí nào nên việc đối đầu trực diện với chúng là điều cực kỳ khó khăn, thậm chí không thể đánh thắng được. Nên việc cách xa chúng một khoảng cách đủ an toàn nên sẽ tránh được những thương tổn không đáng.
Đợi đầu tứ cấp hung thú ở phía trước rời đi, Đế Nguyên Quân mới tiếp tục di chuyển. Tốc độ được thúc đẩy lên đến cực hạn, khoảng cách một ngàn dặm đi ra đối với hắn cũng không tốn quá nhiều thời gian, nếu như không gặp phải hung thú thì chỉ cần hai ngày là đã có thể ra ngoài được.
Nhưng xuyên suốt con đường ra ngoài, Đế Nguyên Quân bị không ít hung thú để ý và công kích. Một phần vì hắn không che đậy khí tức sinh mệnh của mình vừa một phần muốn phát tiết với đám hung thú ở bên ngoài này.
Một ngày qua đi!
Đế Nguyên Quân chỉ có thể đi được hơn ba trăm dặm, số lượng tam cấp hung thú chết trong tay hắn cũng đã lên đến hai mươi đầu.
Mỗi một lần trông thấy, hắn sẽ chủ động dừng lại câu dẩn nó rồi mạnh mẽ giết chết.
Mặc dù tinh hạch của chúng hơi yếu kém một chút nhưng cũng đủ dể hắn dùng trong một thời gian ngắn.
Ở phía trước, có một đám Bạch Sát Ma Lang tam cấp hung thú đang tụ tập với số lượng hơn mười con. Ở chính giữa bầy có một đầu khác biệt nhất trong đám, nó có cơ thể to lớn và khí tức mạnh mẽ hơn nhiều. Đó là con đầu đàn và khí tức của nó là tam cấp đỉnh phong.
Thực lực gần như có thể sánh ngang với tứ cấp sơ giai, thực lực của nó có thể xem là mạnh mẽ nhất ở phía bên ngoài rìa này nhưng trong mắt hắn, chúng cũng chỉ là con mồi đáng bị hắn giết chết mà thôi.
Đế Nguyên Quân thình lình lao vào chính giữa bầy, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng bốn đỉnh phong không ngừng tuôn ra. Đưa nắm tay lên cao rồi tích tụ một lượng chân nguyên mạnh mẽ đổ dồn đến.
Đế Nguyên Quân tung mạnh một quyền về phía một con gần nhất, tốc độ của hắn nhanh đến mức mà trong mắt đám hung thú chì nhìn thấy một vệt đen lướt qua thôi, chúng chưa kịp làm gì thì đã bị Đế Nguyên Quân đánh chết.
Rống!
Một con trong đàn bị giết chết, Bạch Sát Ma Lang đầu đàn rống lớn một tiếng. Ngay lập tức, những con còn lại bắt đầu hưởng ứng. Khí tức trên người chúng tuôn ra rồi điên cuồng lao về phía trước.
Chúng tung ra những cái răng nanh sắc bén cùng với từng hàng móng vuốt sắc nhọn của mình nhưng mỗi một lần đánh ra lại bị Đế Nguyên Quân dễ dàng tránh né. Tốc độ của cả hai quá chênh lệnh.
Vờn với chúng một lúc, Đế Nguyên Quân bắt đầu phản công. Toàn thân bị một màn huyết khí bao trùm, Đế Nguyên Quân tròng mắt dần dần chuyển qua màu đỏ máu, khóe miệng hắn thì nở ra một nụ cười kinh dị.
Đế Nguyên Quân dung nhập vào bên trong trung tâm đám hung thú mà điên cuồng đánh ra xung quanh. Bị mười đầu hung thú vây hãm liên tiếp, Đế Nguyên Quân trên người dần dần xuất hiện từng miệng vết thương. Nhưng đại đa số đều là vết thương ngoài da và chỉ chảy xuống một ít máu tươi.
Nhưng hắn dường như không để ý đến, gương mặt không có một chút cảm giác mà hắn đang không ngừng nở một nụ cười lớn.
Huyết khí mạnh mẽ, cùng với chân nguyên nồng đậm. Đế Nguyên Quân giống như một tôn ma thần đang điên cuồng diệt sát đám hung thú này.
Mỗi một quyền, một cước qua đi. Bạch Sát Ma Lang bị hắn đánh bay một cách dễ dàng nhưng chúng vốn phối hợp theo bầy cực kỳ nhuần nhuyễn nên rất nhanh đã có thể gia nhập.
Cho dù chúng có đông đến mấy đi chăng nữa mà ở trong mắt Đế Nguyên Quân lại bị xem như không có gì.
Thời gian một nén nhang qua đi!
Hơn mười đầu Bạch Sát Ma Lang bị Đế Nguyên Quân diệt sát hết toàn bộ, trên thi thể chúng bị những quyền kình, cước đạp mạnh mẽ đánh vào tạo thành từng vết lỏm lớn ở trên cơ thể.
Mỗi một nơi bị hắn đánh trúng thì xương tại khu vực đó bị hắn đánh cho gãy nát hết toàn bộ.
Mặc dù đã chết đi nhưng trên gương mặt chúng hiện tại vẫn còn hiện lên vẻ kinh hoàng và sợ hãi đến tột độ. Bị khí thế của hắn nghiền ép hết lúc chết.
Lúc chưa gặp hắn, ở khu vực xung quanh, chúng được xem là chủ tể ở bên ngoài này nhưng chỉ trong một nén nhang thôi. Chúng hiện tại đã không còn tồn tại trên đời nữa. Bị Đế Nguyên Quân giết chết rồi lấy đi tinh hạch.
Tiếp tục đi ra!
Đế Nguyên Quân dọc đường tiếp tục ra tay săn giết một cách điên cuồng, số lượng tam cấp hung thú bị hắn giết chết đã hơn một trăm đầu và vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Cho đến khi số lượng tinh hạch đã chuẩn bị đạt đến con số hai trăm. Lúc này Đế Nguyên Quân mới có cảm nhận.
“Đã sắp ra ngoài được rồi sao”.
Cảm nhận được từng tia linh khí mờ nhạt ở bên ngoài, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn ra rồi nói.
“Giết như thế này chắc đã đủ, cũng nên ra ngoài rồi”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân gia tăng tốc độ lao ra. Ngay khi cách bên ngoài còn chưa đến mười dặm, Đế Nguyên Quân cảm nhận khu vực xung quanh gần như không có một bóng hung thú nào cả mà chỉ thấy thi thể hung thú nằm la liệt khắp nơi.
“Vết máu này còn rất mới, chắc vừa ai mới đi vào đây sao?”.
“Đúng là không biết sống chết”.
Tiến lại gần thi thể của một con hung thú, Đế Nguyên Quân thản nhiên nói.
Mặc dù nói vậy nhưng chuyện của những người kia không liên quan đến hắn nên cũng chẳng cần để tâm mà trực tiếp di ra bên ngoài.
Khi đến một mắt trận dịch chuyển, Đế Nguyên Quần trực tiếp đẩy chân nguyên vào thúc động mắt trận rồi bị dịch chuyển ra ngoài.
“Ồ, tiểu tử. Ngươi vẩn còn sống?”.
Ngay khi vừa từ mắt trận đi ra, một thanh âm lão giả quen thuộc vang lên, đây chính là người mà hắn đã gặp một lần trước lúc đi vào cấm địa.
Đế Nguyên Quân quay qua rồi gật đầu một cái.
“Nhưng tay của ngươi?”.
Vị trưởng lão trông thấy cánh tay trái của hắn bị mất nên lên tiếng hỏi thăm.
“Đa tạ trưởng lão đã quan tâm, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân trả lời một tiếng rồi trực tiếp rời đi.