Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 47: Chuyện này không khoa học



Trong tiếng sủa vang dội của Becgie, Lâm U tiểu gia ngậm cái túi thoạt nhìn rất cũ kia, đặc biệt kiêu ngạo xoay người rời đi. Cho dù quản gia và các vệ sĩ có dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo xuống lầu, cũng không thể tìm ra một cút tung tích của mỗ mèo bự.

Bất đắc dĩ, quản gia chỉ có thể dẫn theo đám vệ sĩ, đi tới bên cạnh chuồng chó gỡ sợi dây buộc ba con chó ra, muốn tụi nó dẫn mình đi tìm con mèo đã cắp cái túi đi. Nhưng điều khiến họ phải câm nín chính là, sau khi gỡ dây cho ba con chó xong, ba con chó tinh nhuệ này, vậy mà lại chạy như điên theo ba hướng khác nhau, cái điệu bộ đó quả thực là bát mã nan truy, làm cho người ta câm nín luôn.

Đúng là ba con chó to lớn này cũng tìm được mèo, nhưng, một đám năm sáu con mèo kiêu ngạo đứng trên bờ tường, con trắng bóc, con hoa hòe và vân vân không con nào giống con nào, nhưng vẫn không có con mèo nào có hai dúm lông ngốc trên tai, màu lông trông như báo cả.

Cuối cùng quản gia và bọn vệ sĩ chỉ có thể mang theo tâm trạng đưa đám không công mà lui. Mặc dù quản gia không biết trong túi kia chứa cái gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy con mèo kia lật tung bảy cái tủ, không lấy tiền, không lấy châu báu, chỉ tha mỗi cái túi đó đi, cũng đủ thấy được, đồ vật bên trong đó trân quý cỡ nào.

Được rồi, thật ra thì dựa theo tính cách của phu nhân, hễ là đồ giấu trong tủ quần áo, đều là đồ rất quý đó. Trong tủ quần áo có đồ chơi tình thú hay tiền bạc thì cũng không có gì lạ, nhưng một cái túi cũ, nhìn thôi cũng thấy rất đặc biệt rồi. Ông hầu như có thể mường tượng được, sau khi phu nhân trở về biết chuyện này, sẽ tức giận đến cỡ nào.

Chuẩn bị mà không tốt thì tất cả bọn họ sẽ trực tiếp bị đuổi việc! Đây thật là một tục lệ bi thương mà, quản gia nghĩ.

Nhưng mà, cho dù quản gia, vệ sĩ, bảo mẫu, người làm vườn ở biệt thự Trần gia hôm nay có buồn bực hay mặc niệm chuyện bỗng dưng có một con mèo bự từ trên trời rơi xuống như thế nào. Dưới bóng cây cách biệt thự không xa, bên trong chiếc xe Hummer đã qua cải tạo, Lâm U • linh miêu • đạo tặc bay trên trời tiểu gia gia hoàn thành xong nhiệm vụ, miệng ngậm một cái túi cũ, đặt lên đùi chủ nhân mắt mù nhà mình. Cái dúm lông ngốc đang giật giật hay cái đuôi đang đung đưa kia cũng đều cho thấy tiểu gia bây giờ đang cực kỳ vui vẻ.

“Các đồng chí khổ cực rồi! Hành động của các đồng chí hôm nay rất tốt! Thưởng mỗi người một túi khô cá cơm, đợi lát nữa đưa các người về nhà xong, nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành viên mãn rồi meo meo~”

Vua mèo Lâm U xoay người về phía năm sáu con mèo tiểu đệ đang ngồi sau xe nhìn cậu, huơ huơ móng vuốt khen ngợi biểu hiện xuất sắc hôm nay của bọn chúng trong việc dụ dỗ đám chó ngu ngốc. Mấy đứa đàn em nghe vậy khoái chí vẫy vẫy đuôi, cảm thấy lão đại của mình thật là tốt.

Chẳng qua so với Lâm U bên này dùng một túi khô cá cơm thưởng cho tiểu đệ hoàn thành nhiệm vụ, thì đối với mèo mập Gia Phỉ mà nói, ba đứa đàn em mà nó dẫn tới hình như có chút khó đối phó, tốt xấu gì người ta cũng là mèo quý tộc mỗi ngày đều ăn tôm hùm tươi và cá ngừ, một túi khô cá cơm là cái thứ gì chứ, thật sự không thể nào làm bọn chúng hài lòng — mấy thứ bình thường này chính tay chủ nhân đút cho chúng, cũng phải xem tâm trạng chúng có muốn ăn hay không nữa đó!

Vì thế Gia Phỉ gặp phải vấn đề nan giải rồi, làm sao qua cửa của tiểu đệ nó đây? Gia Phỉ bèn ngẩng cái mặt bự như ổ bánh mì của mình lên nhìn về phía Lâm U tiểu gia, dù nói gì đi nữa thì ông đây dẫn đàn em tới cũng là để giúp mày, bây giờ không thể bình định tiểu đệ, một câu cậu mạnh khỏe cũng muốn ông đây tự mình nói ra mới được sao.

Lâm U • vua mèo linh miêu sau khi tiếp nhận được ánh mắt của mèo mập Gia Phỉ, trong lòng tỏ vẻ khinh bỉ các loại. Mày đó, ngay cả đàn em của mình cũng không trị được, không biết xấu hổ mà còn phô ra cho người ta xem như vậy? Còn chuyện giúp đỡ, hình như lúc đó cậu còn thấy con mèo quý tộc lông dài vì chạy trốn quá chậm mà thiếu chút nữa đã bị mấy con chó ngu xuẩn kia táp đuôi đó, khi ấy nếu không có tiểu đệ của cậu bay ngang qua ra tay giúp đỡ, cái con mèo quý tộc lông dài kia sẽ không ở đó mà kiêu ngạo nữa đâu, sẽ khóc lóc om sòm lên rồi!

Bất quá, mặc dù trong lòng của vua mèo Lâm U đối với mấy con mèo quý tộc này có hơi câm nín, nhưng vì suy nghĩ cho sự ổn định của đội mèo, nên trấn an thì cứ trấn an, nên thưởng thì thưởng. Vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn không phải chuyện mà vua mèo Lâm Lâm có thể làm ~

Ngay sau đó Lâm U quay đầu về phía ba con mèo quý tộc vẫn đang ngẩng cao đầu nói: “Tụi bây không muốn khô cá cơm, vậy tụi bây muốn gì cứ trực tiếp nói với tao! Về cơ bản mà nói chỉ cần không phải mấy phần thưởng ăn hại như giết chó hay một xe chuột chết và vân vân, cái gì tao cũng có thể cho tụi bây.”

Ba con mèo quý tộc nghe vậy tụm lại meo meo ô meo meo mấy tiếng, sau khi thảo luận xong, ngậm ngùi phát hiện ra thứ bọn chúng muốn không hề giống nhau, việc thảo luận bị hủy bỏ, tất cả đều muốn có phần thưởng của riêng mình!

“Meo meo ô!!! 【 Khô cá cơm gì đó thật sự là khẩu vị quá nặng, bổn mèo tôi thích một túi khô mực hơn, vừa có thể ăn vừa cải thiện sức nhai, quan trọng nhất là chủ nhân sẽ không phát hiện tôi ăn vụng mực nữa! Ghét chủ nhân không cho tôi ăn mực nhất, còn nói cái gì mà một con mèo quý tộc thì không nên ăn loại khô mực giá rẻ này, hắn không biết trước khi được hắn nuôi, tôi mỗi ngày đều chực chờ ở khu phơi ăn trộm mực sao? 】

“... ” Lâm U câm nín. Thật sự cậu đã cho rằng hàng này là một con mèo quý tộc thuần chủng mỏng manh yếu ớt a! Loại cảm giác mọi thứ sụp đổ này là sao đây?! “Khụ khụ. Tốt lắm, cậu muốn khô mực đúng không? Để lát nữa tôi kêu đàn em đi mua cho cậu, chờ đi.”

Sau khi con mèo Ba Tư trắng tuyền phát biểu xong, liền nhảy về chỗ ngồi chờ khô mực của mình. Mà tiếp sau nó, con Ragdoll tai đen thẹn thùng cào cào, nhìn thoáng qua Đại Bạch đang ăn khô cá cơm cách đó không xa, nhẹ nhàng nói với Lâm U: “Meo meo ô ~~”

【Cái kia, có thể giới thiệu tôi với con mèo trắng vừa khôi ngô vừa uy vũ kia không? Hai chúng tôi có thể tìm hiểu nhau sâu hơn một chút, thuận tiện báo đáp ơn cứu mạng của hắn luôn ~ 】

Lâm U trầm mặc, tôi nói này người anh em, cậu xác định đó là ân cứu mạng mà không phải là cứu đuôi sao? Hơn nữa chỉ cứu cái đuôi có một chút, đã nghĩ tới chuyện tìm hiểu nhau sâu hơn và vân vân, cái loại lòng dạ Tư Mã Chiêu này có thể thu liễm một chút được không?! Còn nữa, cái này không quan trọng, quan trọng là... nếu như tôi không nhìn nhầm thì, hai người các ngươi không phải đều là giống đực khỏe mạnh cả sao? Là đực đó! Giới tính giống nhau làm sao có thể nói chuyện yêu đương, cậu không muốn sau này có một thằng nhóc nối dõi sao?!

Có lẽ do ánh mắt Lâm U quá trắng trợn, con Ragdoll chỉ cần mấy giây đã hiểu ánh mắt hắn muốn nói gì, có chút bất mãn và ngạo kiều nói: “Meo meo ngao ngao!” 【Giới tính giống nhau thì có sao? Anh và chủ nhân anh không phải cũng cùng giới tính đó sao! Anh với lão đại Gia Phỉ không phải cũng giống giới tính sao? Có tư cách gì mà đi nói tôi hừ! 】

Lâm U nghe vậy sửng sốt, sau đó trong nháy mắt đã = 皿 = rồi.

Tôi nói con mắt nào của cậu thấy tôi và Gia Phỉ mờ ám hả?! Đùa ông hả! Chủ nhân mắt mù nhà tôi lạnh lùng đẹp trai bá đạo khí phách như vậy tôi còn không dụ dỗ hắn, mà lại đi mờ ám với con mèo mập Gia Phỉ kia, làm như đầu tôi cũng chứa bã đậu như cậu vậy?!

Lập tức nhe răng với con Ragdoll, sau khi đối phương khiếp đảm lui về sau mấy bước mới quay đầu về phía Đại Bạch đang ăn khô cá cơm nói: “Đại Bạch lại đây, con Ragdoll này nói muốn báo đáp ân cứu mạng của mày nè! Định bụng muốn mời mày và các bằng hữu của mày đến nhà cậu ta chơi mấy ngày, mỗi ngày đều có khô cá cơm để ăn đó nha!”

Đại Bạch vốn còn đang vùi đầu ăn uống hăng say, nghe được câu đó của lão đại tân nhiệm thì lập tức ngừng ngốn nga ngốn nghiến, cái đuôi hơi vung, nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt con Ragdoll, “Meo meo?”

“Meo meo~”

“Meo meo.”

“Meo meo meo meo~~”

Nghe Đại Bạch nhà mình và Ragdoll dùng ngữ khí hoàn toàn bất đồng nói chuyện với nhau, Lâm U tiểu gia tỏ vẻ, quả nhiên đàn em của cậu là loại chất lượng cao cấp, nhìn qua rõ ràng là bộ dạng đẹp trai điên cuồng bá đạo khí phách, nếu như đổi thành con người mà nói, đó chính là cấp bậc anh trai Mục Nhất tàn khốc đó!

Thật vất vả trị xong con Ragdoll, ba đứa chỉ còn lại mình con mèo lông ngắn Anh quốc. Hàng này cấp bậc thoạt nhìn không giống với hai đứa kia, tựa hồ Gia Phỉ áp chế nó cũng có chút gượng ép.

“Meo meo.”

Không chờ Lâm U mở miệng, hàng này đã trực tiếp quăng ra điều kiện của mình, mà vua mèo Lâm U sau khi nghe điều kiện của nó tỏ vẻ, sau này có hành động... cũng không mang cái con này theo nữa! Một lần đi đi lại lại thôi mà cũng tốn mười vạn đồng là muốn đi ăn cướp sao? Mặc dù cậu là một phú ông giàu có bất động sản thậm chí còn vượt qua một trăm triệu, nhưng thân là một con mèo, mày muốn nhiều tiền như vậy thì có lợi ích gì chứ? Chẳng lẽ mày có thể quẹt thẻ giống như ông đây sao? Mở ba lô nhỏ của mày cho tiểu gia ngó ngó thử xem, nếu có thẻ vàng tiểu gia liền cho mày!!!

Kết quả con mèo Anh quốc này cũng chỉ dùng mấy giây đã hiểu được ý tứ trong mắt vua mèo Lâm U, đừng thấy nó không giấu đồ gì trong người, nó chỉ cần hướng về phía sau bóng cây kêu mấy tiếng, vua mèo Lâm U liền thấy hai con mèo lông ngắn khác vui vẻ ngậm một cái bao nhỏ khoan khoái chạy tới, không cần mở cái bao kia vua mèo Lâm U cũng có thể đoán được, trong đó nhất định có vài cái thẻ vàng.

“... Meo meo.” 【Đợi lát nữa cho mày quẹt thẻ. 】

Vua mèo phô trương Lâm U không khỏi hạ mình so sánh, ngay cả tiếng người cũng không muốn cùng con mèo này nói chuyện, chủ nhân con này tuyệt đối là một siêu cấp gian thương, không thì cũng là một ông chủ siêu cấp lớn, nếu không thì không thể nào nuôi nổi con mèo ham làm giàu như vậy.

Rốt cục cũng giải quyết xong ba đàn em của Gia Phỉ, vua mèo Lâm U tỏ vẻ sau này tuyệt đối không mang theo Gia Phỉ đi vui đùa cùng nữa, nếu Gia Phỉ nhất định phải tham dự, sống chết gì cũng không được mang theo hai đứa Ragdoll và mèo lông ngắn này, trừ phi bọn chúng cái gì cũng không muốn!

Lúc này Mục Viêm Khiếu cũng cho Mục Nhất cùng Mục Tam kiểm tra đồ trong cái túi cũ kia, làm cho người ta cảm thấy cao hứng chính là, trong cái túi quả thật có đồ liên quan tới mẹ Mục. Nhưng tính đi tính lại mà nói... cũng không thể xem là di vật được — không biết bà Trần từ lúc nào chụp được hơn mười tấm hình của mẹ Mục, trong đó có hai tấm là ảnh chụp chung của ba Mục và mẹ Mục, bốn năm tấm là ảnh một nhà Mục Viêm Khiếu.

Tuy nói Mục viêm Khiếu không thể nào nhìn thấy mấy tấm hình này, nhưng cầm chúng trong tay rồi từ từ vuốt phẳng, tựa hồ cũng có thể cảm nhận được mấy phần gia đình vui vẻ ấp áp tự trong lòng. Ngoài ra, trong túi còn mấy bức thư, hẳn là thư mẹ Mục viết cho ông bà ngoại của hắn.

Đồ trong túi nhiều như vậy, không có gì quan trọng. Nhưng Mục Viêm Khiếu cũng rất hài lòng, mang theo vài phần tâm tình vui vẻ, Mục boss ra hiệu với Mục Nhất, một nhóm mấy người mấy mèo cộng thêm năm con chuột liền trở về nhà. Dĩ nhiên, Gia Phỉ và tiểu đệ của nó cộng với sáu đứa đàn em của vua mèo Lâm U đều đưa về đến nhà, nhiệm vụ lần này có thể xem là thành công viên mãn.

Trong một góc xe mà Mục Viêm Khiếu nhìn không thấy, tiểu linh miêu Lâm U nhìn thứ Mục Nhất cầm trong tay, bốn năm tấm hình bị rạch cắt, đôi mắt mèo màu hổ phách ánh lên mấy phần ác liệt.

Nếu như vừa rồi không phải Mục Nhất hành động mau lẹ, chọn lấy mấy tấm hình bị cắt này để riêng ra, chỉ sợ tâm tình của chủ nhân mắt mù nhà cậu sẽ không còn khoái trá như vậy nữa, còn có thể tức đến đau đầu nữa — cho dù là ai nhìn thấy hình cha mẹ mình bị rạch cắt ở mặt sẽ không thể nào vui được, đừng nói tới mặt em trai và mình cũng bị rạch đến biến dạng. Hận thù và ác độ cỡ nào, mới có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy với một nhà chị gái của mình chứ.

Nghĩ đến đây Lâm U tiểu gia dùng móng vuốt đầy thịt của mình vỗ vỗ bàn tay chủ nhân mắt mù tỏ vẻ an ủi, híp mắt nghĩ lần sau phải tới phá hoại bà Trần một chuyến nữa. Chỉ thiệt hại vài tấm hình mà nói đối với bà Trần thật không đáng nói tới, một đống phân chuột cũng sẽ không tạo thành tổn thất lớn gì, chỉ bằng chuyện bà ta rạch hình này, không dọn sạch tài sản của bà thật có lỗi với người toàn năng như cậu quá, ừm, mèo cưng mới đúng!

Nhưng như vậy xem ra chủ nhân mắt mù không nhìn thấy cũng có chỗ tốt a, dùng một câu kinh điển để hình dung chính là ‘mắt không thấy tâm không phiền’.

Đồng thời, ngay lúc tiêu linh miêu Lâm U và chủ nhân mắt mù nhà cậu nghênh ngang rời đi, mẹ con bà Trần tại bệnh viện quý tộc cũng nhận được tin khẩn của quản gia. Bà Trần nghe thấy tủ quần áo của mình bị lục tung tới đáy, bàn tay cầm điện thoại tức đến run rẩy. Không nói đến mấy thứ tiền bạc và đồ dùng khiến cho bà phải xấu hổ, điều khiến bà không thể nào chấp nhận chính là, món đồ ngày mai bà dùng để uy hiếp Mục Viêm Khiếu vậy mà lại bị một con mèo cuỗm mất!

Đây là hài quốc tế sao? Một con mèo lại có thể không đếm xỉa đến mười mấy bảo vệ và ba con chó săn cỡ lớn của A Hạc, ngay trước mắt mọi người tha đồ đạc của bà mà chạy trốn! Bà Trần cực kỳ tức giận, hướng về phía quản gia chửi ầm lên một trận, thật vất vả mới phát tiết xong, bà Trần xoay người về phía con mình nói: “Không phải con đã nói ba con chó kia tất cả đều là giống thuần chủng rất hung dữ sao?! Sao mà ngay cả một con mèo hoang cũng không bắt được?! Mất công dùng nhiều tiền như vậy đi nuôi ba thứ phế vật!!! Chuyện này chờ con khỏe lại liền đem bọn chúng cho đi hay giết thịt hết đi! Trần gia chúng ta không chứa mấy thứ phế vật như vậy!!!”

Trần Du Hạc nghe xong mấy câu đó của mẹ mình bày ra vẻ xem thường, ba con chó kia là hắn dùng một khoản tiền lớn mới mua được, nuôi lâu cũng có cảm tình. Đừng nói đem đi giết, dù đưa cho bất cứ ai hắn cũng không thấy vui.

“Mẹ, người cũng không chịu suy nghĩ cho kỹ, cái con mèo ăn cắp kia khẳng định là do Mục Viêm Khiếu điều khiển! Ngày hôm qua không phải dì cả nói với mẹ châu báu trong nhà bị chuột trộm đi sao? Giờ cũng là chuột với mèo, mặc dù giống loài không tương tự, nhưng cả hai lần đều là động vật đi trộm đồ, nghĩ làm sao cũng không tránh khỏi có quan hệ! Hết lần này tới lần khác gây bất hòa với mẹ và dì cả, tại thành phố A này, trừ Mục Viêm Khiếu ra còn có ai như vậy? Khẳng định là hắn không sai đâu! Những người khác không thể có lá gan này!”

Bà Trần nghe lời của con mình xong sắc mặt biến hóa, lời này mặc dù có chút mò trăng dưới nước, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì quả thật có thể có chuyện như thế! Dù sao bằng thế lực Trịnh gia và Trần gia ở thành phố A này, người có lá gan đồng thời đắc tội cả hai bên, tính ra cũng không có mấy ai. Huống chi, châu báu và đồ trang sức của chị cả bà thì không nói, nhưng cái túi cũ kia của bà, chính là thứ bà tốn bao tâm sức dùng để bức bách Mục Viêm Khiếu. Vật này ngoại trừ Mục Viêm Khiếu, căn bản không có ai thèm để ý tới.

“Giỏi lắm đồ tiện chủng! Vậy mà cũng đi làm cái chuyện trộm cắp như vậy rồi! Không sợ mất mặt Mục gia và Trương gia nữa rồi!” Bà Trần càng nói càng nóng máu, lời nói ra cũng nghiến răng nghiến lợi, giống như muốn ăn sống Mục Viêm Khiếu đến nơi.

Trần Du Hạc nhìn bà má nhà mình như vậy cũng im lặng, nhưng so với chuyện tức giận vì bị trộm, thứ khiến Trần Du Hạc để ý hơn là biến hóa gần đây của Mục Viêm Khiếu. Hắn cảm thấy người anh họ thứ hai này sau lần bị tai nạn xe liền trở nên có chút quỷ dị, dựa vao cái bộ dạng thấy ai cũng ra vẻ ngươi chọc ta ta liền chém cả nhà ngươi, sau khi bị tai nạn vậy mà đi trải nghiệm lần đầu nuôi vẹt. Nuôi một con thú cưng cứ như thuốc chữa tinh thần cũng không phải không thể, nhưng con vẹt kia làm hắn nhìn thế nào cũng thấy không bình thường. Có lẽ mới đầu hắn không có ý thức được, nhưng kể từ lần thủ hạ của anh họ cả, người gọi là Linh Hữu kia chỉ điểm con vẹt này không bình thường, hắn liền xem xét lại con vẹt kia, lập tức có cảm giác không bình thường.

Sau này lại có chuyện con vẹt kia vì cứu anh họ thứ hai của hắn mà chết, anh họ của hắn bị đả kích trở nên cực kì tàn nhẫn, bệnh tình cũng từ đó mà chuyển biến xấu, mắt thấy sẽ cận kề cái chết, đột nhiên lại xuất hiện một con chuột! Khi hắn nghe Lỗ Viễn nói còn chút xíu nữa là có thể nắm giữ Mục Viêm Khiếu, lại bị một con chuột cắt ngang, suy nghĩ Trần Du Hạc trong nháy mắt thông suốt. Cảm thấy có lẽ con chuột kia chính là vẹt chuyển thế? Nhưng chuyển thế báo ân và vân vân không phải chỉ hồ ly tinh mới có sao? Con chuột này là chuyện gì xảy ra? Cuối cùng con chuột cũng chết, sau đó mẹ hắn lại mang cái mặt bị mèo cào về nhà, nói cho hắn biết sau khi Mục Viêm Khiếu mất đi con vẹt đã nuôi một con mèo rồi...

Trần Du Hạc nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy, trương lai bọn họ muốn trị chết chướng ngại lớn nhất Mục Viêm Khiếu, chuẩn bị không tốt không phải đối phó với năm người Mục Nhất đến Mục Ngũ này, mà lại là một thứ sẽ biến thành các loại động vật, một con quỷ sao?

Tôi nói cái này thật không khoa học! Đây chẳng lẽ không phải là thế giới bình thường sao?! Quỷ, yêu ma và vân vân, không nên tồn tại ở thế giới này mới đúng a!!!

Trong lúc Trần Du Hạc nghĩ như vậy, bầu trời phía trên bệnh viện nổi lên một trận cuồng phong, trên không trung mà mọi người không nhìn tới, một con Kim Sí Đại Bàng có đuôi cá màu vàng chở trên lưng một đống đồ vật, lắc lắc cái đuôi, bay đi cực kỳ nhanh.

“A Hạc? A Hạc con đang nghĩ gì vậy? Sao lại sững sờ rồi? Khuya hôm nay chúng ta thu thập một chút đến nhà dì cả con đi, thương lượng chuyện ngày mai phải làm sao một chút. Tuy nói đồ đã bị hắn cầm đi, nhưng dù nói thế nào, ngày mai chúng ta cũng phải đem những thứ mà tiểu tiện chủng Mục Viêm Khiếu kia đã đoạt của hai nhà chúng ta đòi lại. Anh họ cả của con có nhiều cách nhất, khẳng định nó sẽ nghĩ ra một phương pháp tốt.”

Trần Du Hạc bị mẹ mình nói cho hồi hồn, gật đầu lung tung. Trong lòng suy nghĩ, nếu như lần này phương pháp xử lí của anh họ vì động vật mà không có hiệu quả, vậy hắn nhất định sẽ đi Ngũ Đài Sơn, núi Võ Đan tìm một vị cao tăng đắc đạo tới đây, thu phục con yêu ma quỷ quái đang ở cạnh giúp đỡ Mục Viêm Khiếu!

Nhưng mà...trên căn bản... loại chuyện này, không thể phát sinh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.