Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 48: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động



Buổi tối hôm đó, bà Trần dẫn theo Trần Du Hạc đi đến nhà bà Trịnh.

Trong biệt thự Trịnh gia, mẹ con bà Trịnh đã sớm chờ ở phòng khách, vẻ mặt hai người họ xanh mét y hệt mẹ con bà Trần.

“Chị cả, cái tên tiện chủng kia thật quá ghê tởm! Chẳng những để cho mấy con chuột trộm châu báu của chị, sau còn đem mấy tấm hình em cất giấu cũng trộm đi luôn. Làm sao bây giờ? Hình bị lấy đi rồi chúng ta sẽ không có biện pháp nào uy hiếp nó nữa, chúng ta phải bất lực đem lợi ích sắp đến tay tặng cho nó sao?! Mấy thứ sản nghiệp kia tăng lên tới hàng tỷ rồi! Sắp tương đương với một nửa Trần gia!”

Bà Trần vừa mới ngồi xuống ghế sa lon đã bắt đầu oán trách và mắng mỏ Mục Viêm Khiếu, điều này thật sự không thể trách bà không bình tĩnh, nhiều của cải như vậy bất kể đặt trước mặt người nào, cũng khó ai có thể bình tĩnh nổi.

Bà Trịnh nghe được lời đứa em thứ ba của mình sắc mặt càng thêm khó coi, dù sao so với bà Trần chỉ tổn thất một xấp hình cũ, tủ quần áo bị lục lọi thật là thiệt hại nhỏ bé không đáng kể, mấy bộ quần áo và trang sức của bà bị mấy con chuột kia phá hoại hoặc mang đi giá trị đã qua trăm triệu!

Tổn thất lớn như vậy khiến ba ngày nay bà không cách nào nghỉ ngơi cho tốt được, chỉ cần vừa nhắm mắt lại sẽ nhớ tới mấy thứ châu báu giá trị liên thành kia. Quả thật là vô cùng đau đớn.

“Chị à em đang nói chuyện với chị nha! Đừng chỉ ngồi đó, em nhìn mà sốt ruột!”

Bà Trịnh giận dữ liếc đứa em thứ ba của mình một cái, lạnh lùng nói: “Em nóng lòng thì có ích gì? Thứ quan trọng không phải do em giữ rồi bị trộm đi sao? Ban đầu chị đã nói như thế nào? Đem thứ kia giao cho chị cho bảo đảm, nhưng em lại sống chết cũng không muốn, nói để ở chỗ mình mới an toàn nhất, bây giờ thì sao? Chị cũng chẳng muốn nói em gì nữa rồi.”

Bà Trần bị chị của mình dạy dỗ một trận, mặc dù trong lòng không vui vẻ gì, nhưng rốt cuộc cũng không nói thêm lời nào. Dù sao bà Trịnh nói rất đúng, đồ là bị trộm trong tay bà, bà phải chịu tránh nhiệm chính. Nhưng trách nhiệm thì trách nhiệm, chuyện quan trọng bây giờ không phải nên bàn bạc ngày mai làm sao đem sản nghiệp thu vào tay sao? Đây mới chính là trọng điểm nha.

“Chị cả, em biết sai không phải được rồi sao? Chị cũng đừng có làm ầm lên nữa, mau mau để cho A Hổ nghĩ biện pháp, đầu óc nó rất thông minh, khẳng định có thể nghĩ ra cách tốt nhất!!!”

Cuối cùng bà Trịnh cũng không nói nữa, giống như bà Trần cũng quay đầu nhìn về phía con mình, thật ra thì suy nghĩ hai bà rất giống nhau, bà Trịnh vô luận có xảy ra chuyện gì đi nữa, dù tình huống có hỏng bét thế nào, con trai bà đều có thể nghĩ ra phương pháp giải quyết vấn đề, không có gì con trai bà không làm được.

Trịnh Du Hổ nhìn ba người trong nhà đồng loạt nhìn về phía mình, có chút bất đắc dĩ vuốt vuốt chân mày. Chỗ này trừ mẹ hắn có thể đảm đương chút chuyện, hai người còn lại không gây cản trở cũng đã may mắn lắm rồi. Nhưng vấn đề bây giờ là, bọn họ đã như châu chấu bị buộc dây, hắn không thể nghĩ gì được nữa.

Suy nghĩ xong mấy vấn đề này, Trịnh Du Hổ dùng giọng bình tĩnh nói: “Chuyện này con đã có sắp xếp khác rồi, mọi người không cần quan tâm. Bất kể nói như thế nào, bởi vì sơ xuất của dì nhỏ làm chúng ta mất đi một cơ hội kiếm tiền, tiếp theo có chuyện hệ trọng gì vẫn là giao cho mẹ con đi!”

Bà Trần nghe thế mặc dù có chút không vui, nhưng bà cũng biết mình có bao nhiêu phân lượng, cuối cùng cũng cố mà gật đầu, sau đó vui vẻ ra mặt.

“Dì đã nói rồi mà, A Hổ của chúng ta là thông minh nhất! Cái tên tiện chủng Mục Viêm Khiếu kia dù xoay trở thế nào, cũng trốn không khỏi bàn tay của chúng ta đâu! Đến lúc đó mấy thứ sản nghiệp kia chúng ta chia đều! Sau đó hai nhà tụ họp ăn một bữa cơm, tăng thêm một chút tình cảm đi.”

Bà Trần nói cùng con trai mình dào dạt hứng thú suy đoán ngày mai Mục Viêm Khiếu sẽ có những vẻ mặt nào, bà hoàn toàn không chú ý tới, trên ghế sa lon cách đó không xa, chị và cháu của bà đang dùng một ánh mắt khinh thường, nhìn bà. Trần Du Hạc không có kiên nhẫn nghe mẹ mình lảm nhảm, mắt liếc về phía anh họ mình, sau đó sửng sốt, lại dùng tốc độ cực nhanh thu hồi ánh nhìn.

“A Hạc? A Hạc? Sao con lại bắt đầu ngẩn người rồi? Mẹ vừa nói gì con có nghe không? Ngày may chúng ta nhất định phải mang theo một cái camera thu nhỏ, sắc mặt Mục Viêm Khiếu lúc đó khẳng định rất đẹp mắt. Ha ha ha!”

Trần Du Hạc nghe nói như thế không nhịn được đột nhiên đứng dậy, dưới cái nhìn kinh ngạc của ba người trong phòng, ngừng một chút mới nói: “Tối nay con chưa có ăn cơm, giờ đói bụng rồi muốn ra ngoài ăn một chút, dì cả, anh cả, con đi trước đây.”

Bà Trịnh cười gật đầu, Trịnh Du Hổ bên cạnh thì hơi nhíu mày, hình như cảm thấy đứa em họ thứ ba này của mình có gì đó không đúng lắm.

Nhưng mà bất kể thế nào, thằng nhóc này cũng không phải người có thể gánh vác chuyện lớn gì, không đáng để lo.

————————————

Đúng mười hai giờ trưa ngày thứ hai, Mục Viêm Khiếu dẫn theo tiểu linh miêu của mình cùng với Mục Nhất Mục Nhị đi tới nhà hàng đặc biệt Neville.

Bọn họ vừa mới bước vào cửa chính nhà hàng, bồi bàn liền tiến tới: “Mục tiên sinh, Trịnh tiên sinh đã chờ ở phòng vip trên tầng thượng, xin ngài đi theo tôi.”

Mục Viêm Khiếu gật đầu, ôm tiểu linh miêu của mình, vẻ mặt như cũ đi theo. Lâm U lúc này gục trên bả vai chủ nhân nhà mình, nhỏ giọng nhắc nhở phương hướng.

Không lâu sau khi bọn họ đi vào thang máy, tại cửa lớn nhà hàng liền xảy ra một cuộc tranh chấp.

“Sao các người không cho mèo nhỏ của tôi vào trong?! Tôi mới thấy có con còn lớn hơn nó được ôm vào trong nhà hàng kìa, các người cũng đâu có ngăn cản! Tại sao đến lượt tôi các người nhất định phải ngăn cho bằng được?! Mấy người sợ tôi không có tiền sao? Hay thú cưng cũng phải bỏ tiền theo lượt? Chỉ cần các người nói ra, tôi nhất định bỏ tiền cho nó mà!” Một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ trên cổ mang một sợi dây chuyền vàng to cỡ ngón tay lớn tiếng la hét, một vẻ các người không giải thích rõ ràng cho tôi, tôi liền đập bảng hiệu của mấy người.

Mấy người bồi bàn bị hắn quấy nhiễu đến không còn cách gì, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói ra sự thật: “Nhà hàng này có đầu tư chính là vị anh họ của người nọ. Mà theo tin tức mới nhất chúng tôi vừa nhận được, vị kia đã thu mua cổ phần của anh họ ông ấy rồi, nói cách khác, cái vị vừa ôm con mèo bự kia vào không ai khác chính là ông chủ của chúng tôi. Vậy ngài nói đi, chúng tôi ai lại dám ngăn cản, bắt ông ấy bỏ mèo của mình lại chứ?”

Bồi bàn vừa nói xong mấy lời này, liền định bất kể như thế nào cũng phải giữ vững nguyên tắc bước vào nhà hàng thì không thể mang theo thú cưng. Cho dù tên nhà giàu mới nổi trước mặt không bỏ qua cứ tranh luận mãi, hắn cũng muốn giữ vững nguyên tắc này!

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, sau khi tên nhà giàu nọ nghe bồi bàn giải thích xong, hơi sửng sốt một chút, sau liền xoay người rời đi. Trước khi đi còn đặc biệt tỏ vẻ hiền lành khoát khoát tay: “Ôi trời, sớm nói rõ kia là ông chủ của mấy người không phải được rồi sao! Đặc quyền và nguyên nhân này tôi vẫn có thể hiểu cho, dù sao cũng là ăn trong quán của mình! Không sao, không ăn được tôm hùm bự, chúng ta liền đi ăn tôm hùm nhỏ sốt chua cay a, dù gì cũng là tôm nha, cũng không có khác biệt gì lớn.”

Bồi bàn: “...” Chúng tôi vô cùng hiểu rõ, cực phẩm tôm hùm bự ở nhà hàng năm sao chúng tôi so với tôm hùm sốt chua cay ở quán ven đường làm sao giống nhau được...Xỉu a! Nếu thật sự giống nhau chúng tôi làm sao còn chỗ đứng trên giang hồ a, dứt khoát ra ven đường bán hàng luôn!!!

Bây giờ, trong phòng vip tại nhà hàng đặc biệt Neville, Mục Viêm Khiếu mang theo Mục Nhất Mục Nhị cùng tiểu linh miêu nhà mình đối mặt với bốn người bà Trịnh và Trịnh Du Hổ ngồi nghiêm chỉnh, chuẩn bị trải qua một trận chiến ác liệt không phải ngươi khó chịu thì chính là ta xui xẻo.

“Mục Viêm Khiếu! Con nói đi! Con có đem,” Bà Trần thấy Mục Viêm Khiếu rồi cũng có chút thiếu kiên nhẫn, vỗ bàn định hỏi, lại bị bà Trịnh cản lại.

“Viêm Khiếu, hợp đồng chúng ta muốn con đem tới chưa? Lấy ra cho dì nhìn một chút, nếu dì cảm thấy hài lòng, sẽ đem di vật của cha mẹ co trả lại cho con.” Bà Trịnh tiếp lời mắt cũng không chớp mà quăng ra một câu nói dối, mà ánh mắt bà vẫn cứ lộ ra vẻ tự nhiên, giống như chỉ cần Mục Viêm Khiếu làm được yêu cầu của bà, bà sẽ thật sự đem di vật ra cho hắn.

Đối với chuyện này, không đợi Mục Viêm Khiếu mở miệng, Lâm U tiểu gia liền ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, bàn chân mập ú chỉ vào bà Trịnh không chút lưu tình nói: “Giả bộ, bà giả bộ! Bà đang giả bộ nha! Mẹ nó không biết lừa gạt người khác sẽ bị sét đánh sao?! Đừng tưởng rằng bây giờ trời nắng, sẽ không có chuyện ngũ lôi oanh đỉnh xảy ra nha! Bà nói láo không cần kịch bản như vậy, con trai bà có biết không?”

Sắc mặt bà Trịnh chợt trầm xuống.

Sau đó Trịnh Du Hổ đưa tay đè mẹ mình lại, thâm sâu nhìn Lâm U tiểu gia một cái, mới nói với Mục Viêm Khiếu: “Xem ra vụ trộm ở nhà chúng ta và dì ba đích thật là do cậu làm, đã như vậy, chuyện di vật cũng đừng nhắc tới nữa. Chúng ta nói chuyện khác đi.”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy lắc đầu: “Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bừa, dì cả và dì nhỏ bị trộm? Chuyện này tôi mới nghe lần đầu, vì thế anh đừng có đổ cho tôi. Chuyện có thể nói, nhưng nếu như không nói rõ, tôi sẽ không an tâm, ai biết mấy người có ghi âm hay không đây?”

Trịnh Du Hổ hừ lạnh một tiếng. Trong lòng biết không thể nào bẻ cong lời Mục Viêm Khiếu được nữa, cũng không nóng nảy, trực tiếp quăng cho Mục Viêm Khiếu một phần tài liệu, khẽ cười nói: “Tôi nghĩ dựa vào nội dung của tài liệu này, đổi lấy một nửa sản nghiệp Trịnh gia và Trần gia mà cậu đã thu vào tay, cậu cảm thấy thế nào?

Mục Viêm Khiếu nghe vậy nhướng mày, “Một tài liệu bình thường? Suy nghĩ của anh không khỏi quá kỳ lạ rồi.”

Mà Trịnh Du Hổ vẫn cười như cũ: “Rốt cuộc có phải tài liệu bình thường hay không, tôi có suy nghĩ kỳ lạ hay không? Cậu cứ xem sẽ biết. A, tôi nghĩ bây giờ cậu cũng không nhìn thấy, vậy thì để Mục Nhất đọc cho cậu nghe đi. Tôi tin cậu sẽ đồng ý trao đổi với tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.