A La nghe được câu nói kia của Tiêu Kính Viễn, nàng cơ hồ cho rằng mình nghe nhầm, thậm chí không rõ ý tứ trong đó, Tiêu Kính Viễn đang nói chuyện với ca ca, nói ca ca che giấu mình cái gì?
Nàng tận lực khiến mình bình tĩnh lại, ngưng thở, tiếp tục nghe ngóng.
"Ngươi sẽ nói cho nàng sao?"
Đây là thanh âm của ca ca Diệp Thanh Xuyên, ngữ khí vận đạm phong khinh mang theo ý khiêu khích.
Hắn hiển nhiên nắm chắc mười phần rằng Tiêu Kính Viễn sẽ không nói cho A La.
Tiêu Kính Viễn cười lạnh: "Diệp Thanh Xuyên, ngươi có biết A La vì muốn chữa mắt cho ngươi mà nhọc lòng nghĩ cách tìm kiếm Kha thần y, đều là vì ngươi! Vì người ca ca như ngươi, nàng đã phải bận tâm đến thế nào? Kết quả thì sao, ngươi âm thầm ép buộc Kha thần y, khiến nàng vì ngươi mà lo lắng đề phòng, thậm chí tìm người giả mạo A La dụ ta mắc mưu!"
"Ngươi tra cũng đủ rõ ràng." Diệp Thanh Xuyên cười, ngữ khí thanh lãnh: "Nếu ngươi đã tra rõ ràng thấu đáo, vậy ngươi vạch trần ta a, có thể nói với cha mẹ ta hoặc dứt khoát nói cho A La biết!"
Tiêu Kính Viễn nghe vậy, im lặng một lát, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Thanh Xuyên.
Diện mạo Diệp Thanh Xuyên tương tự A La, từ mắt mũi miệng, không có chỗ nào không giống.
Nhưng diện mạo rõ ràng tương tự, khí chất bên ngoài hay tính tình bên trong lại hoàn toàn khác biệt.
Diệp Thanh Xuyên rõ ràng biết mình kiêng kị không muốn cho A La biết, nên mới không sợ hãi ăn nói ngông cuồng như thế.
"Ngươi biết rõ, ta sẽ không." Tiêu Kính Viễn thong thả nói: "A La một lòng muốn chữa mắt cho ngươi, vị trí của ngươi trong lòng nàng thậm chí còn nặng hơn cha mẹ. Nếu nàng biết ngươi gạt nàng làm những việc này, chắc chắn sẽ rất thương tâm. Diệp Thanh Xuyên, ngươi đây là dùng A La để cản tay ta, khiến ta ném chuột sợ vỡ đồ."
Nào ngờ Diệp Thanh Xuyên nghe vậy chẳng những không xấu hổ, ngược lại còn tức giận.
A La là tuyệt đại mỹ nhân, ca ca nàng tuy là thân nam nhi nhưng tướng mạo hiển nhiên cũng tinh xảo, tuấn mỹ.
Nam nhân dễ nhìn như vậy khi giận lên quả thật lãnh diễm dị thường, đôi mắt đen như hàn đàm, phảng phất như trong nháy mắt có thể đóng băng thiên địa, lạnh lùng nhìn Tiêu Kính Viễn.
"Thật buồn cười, Tiêu Kính Viễn, ngươi mà cũng có tư cách nói lời này với ta sao?" Diệp Thanh Xuyên tức giận đến cực điểm: "Ngươi và A La có quan hệ gì, ta và A La là quan hệ gì, ngươi hiểu A La được bao nhiêu, ta hiểu A La bao nhiêu!"
Tiêu Kính Viễn nhàn nhạt nhìn Diệp Thanh Xuyên bị hắn chọc giận, không đáp.
Tuy hắn không quen thuộc với Diệp Thanh Xuyên nhưng cũng biết Diệp Thanh Xuyên là người ít nói, có thể bị chọc giận đến mức này thật là hiếm thấy.
Diệp Thanh Xuyên thấy Tiêu Kính Viễn im lặng, cắn răng nói: "Tiêu Kính Viễn, A La nhỏ hơn ngươi mười hai tuổi, trước mặt ngươi, nàng vẫn là tiểu hài tử! Nhưng ngươi đã khi dễ nàng thế nào, ngươi bức nàng đến tình trạng gì?"
Tiêu Kính Viễn hỏi như vậy rốt cuộc hoàn toàn chọc giận Diệp Thanh Xuyên ẩn nhẫn đã lâu: "Ngươi thế nhưng không thừa nhận? Tốt, vậy ta hỏi ngươi, vì sao ngươi muốn giúp Diệp gia vượt qua nguy cơ, có phải vì A La hay không? Ngươi ngầm bức bách A La khuất phục ngươi, lấy thân báo đáp, có phải không?"
Diệp Thanh Xuyên cơ hồ nghiến răng nghiến lợi: "Nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn, nhân lúc Diệp gia không có người để khi dễ một tiểu cô nương, nàng làm sao phải gả cho ngươi?"
Diệp Thanh Xuyên nghĩ đến đây, con ngươi thanh lãnh của hắn nổi tơ máu: "Ngươi có biết, A La có lẽ vốn nên gả cho cháu ngươi, tuổi tác xấp xỉ nàng! Vậy mà ngươi ỷ thế hiếp người, khi nhục nàng, đoạt cháu dâu, Tiêu Kính Viễn, ngươi làm chuyện tốt nhỉ, nếu nói ra chỉ sợ sẽ bị người trong thiên hạ cười nhạo!"
Tiêu Kính Viễn nghe Diệp Thanh Xuyên nói lời này, khẽ nheo mắt, lãnh đạm nói: "Diệp Thanh Xuyên, nếu ngươi hận ta như vậy thì nên lấy mạng ta, tại sao cố ý thiết kế để A La đến cứu ta? Chẳng lẽ A La gả cho ta... không phải nằm trong kế hoạch của ngươi sao?"
Diệp Thanh Xuyên không giận mà cười: "Tiêu Kính Viễn, ngươi cho rằng ai cũng đa mưu túc trí, hèn hạ vô sỉ như ngươi sao? Nếu không phải ngươi dụ dỗ muội muội ta, cho nàng ăn bùa mê thuốc lú làm nàng vì ngươi mà lo lắng đề phòng, khóc sướt mướt thì sao ta có thể lưu lại cái mạng chó này của ngươi?"
Tiêu Kính Viễn mỉa mai: "Ta và A La tâm đầu ý hợp, thành thân vốn là chuyện nước chảy thành sông, trong mắt ngươi lại là đa mưu túc trí, hèn hạ vô sỉ? Ngươi đây rõ ràng là bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cũng đúng... người như ngươi tất nhiên không hiểu thế nào là lưỡng tình tương duyệt!"
Hai nam tử, một thành thục lão luyện, một thanh lãnh ít nói, đã sớm âm thầm đo sức với nhau không biết bao nhiêu lần, hôm nay ngày lại mặt, thế nhưng ngôn từ kịch liệt, ngươi một lời ta một câu, ngươi chết ta sống, không ai nhường ai.
Ngay tại thời điểm hai người đang khẩu chiến quên trời đất, bỗng nhiên "két" một tiếng, cửa bị đẩy ra, một nữ tử lạnh lùng đứng trước bậc cửa, vẻ mặt không dám tin nhìn hai người bọn họ.
Nữ tử này tất nhiên là A La.
A La lúc này hai mắt trợn tròn, bờ môi mềm mại như cánh hoa khẽ run rẩy, ngay cả nắm tay cũng run run không ngừng.
Hai nam nhân nhất thời ngây ngẩn.
Mặc dù bọn họ là người túc trí đa mưu, vào lúc này lại không biết làm thế nào cho phải.
A La nhìn hai nam nhân chí thân chí ái trước mắt, một người là phu quân ước hẹn cả đời, cực kỳ ỷ lại, tín nhiệm, một người là ca ca huyết mạch chí thân, là ca ca mà đời trước đến chết vẫn vướng bận, đời này nhọc lòng muốn chữa trị mắt cho hắn!
Thế nhưng hai nam nhân này, một âm thầm tìm người giả trang mình thi triển âm mưu quỷ kế, thậm chí đã sớm ép buộc Kha thần y chữa mắt rồi mà mình chẳng hay biết gì, một người khác thì rõ ràng biết tất cả nhưng tự cho là muốn tốt cho mình, không dám nói ra sự thật!
"Tốt, tốt... có phải ta nên cảm tạ các ngươi hay không, tất cả đều gì tốt cho ta, một người liều mạng hại phu quân ta, một người cẩn thận giấu nhẹm chuyện này!" A La rốt cuộc nhịn không được, nước mắt chảy dài, run giọng nói.
"A La!"
"A La!"
Hai thanh âm cơ hồ đồng thời vang lên.
Diệp Thanh Xuyên luống cuống vươn tay, muốn an ủi A La, nhưng nửa chừng thì khựng lại: "A La, đừng khóc, ca ca không cố ý gạt muội, đang tính hôm nay sẽ nói cho muội biết tin tốt này..."
Nói được một nửa, rốt cuộc không nói tiếp được nữa... thật sự quá giả, ngay cả bản thân hắn cũng không tin.
Còn Tiêu Kính Viễn thì tiến lên, ôm A La vào lòng.
"A La, mấy hôm trước ta vốn dĩ muốn nói cho nàng biết, có điều không có chứng cớ, hắn lại là ca ca cốt nhục chí thân của nàng, nếu ta chỉ nói miệng, nàng tất nhiên sẽ không tin."
"Phải, nếu ngươi nói, ta sẽ không tin, cho nên hôm nay ngươi xem như bày chứng cớ ra trước mặt ta rồi!"
A La giậm chân, hận đến mức liều mạng đấm vào ngực hắn.
Mấy hôm trước, mệt nàng còn an ủi hắn, nói cái gì "Cho dù là người trong nhà thì thế nào? Nếu hắn có thể làm ra chuyện như vậy thì đã sớm không để ý đến cốt nhục tình thân, chàng cần gì phải khổ sở vì hắn?"
Bây giờ ngẫm lại, nàng đúng là khờ mà, lời này hẳn lại Tiêu Kính Viễn nói với mình a!
"A La, nếu Tiêu Kính Viễn khi dễ muội thì cứ nói cho ta biết, ta thay muội..."
Bên cạnh, Diệp Thanh Xuyên thấy muội muội mình ở trong ngực Tiêu Kính Viễn làm nũng, khóc lóc nức nở, tất nhiên không nhìn được, khẽ mím môi tiến lên nói chuyện.
Ai ngờ hắn còn chưa nói xong, A La từ trong ngực Tiêu Kính Viễn ngẩng mặt lên, u oán phẫn hận nhìn mình, nức nở nói: "Ca ca, huynh không cần nói hắn, huynh đối với ta thế nào, có dám cùng ta hai năm rõ mười nói rõ ràng không!"
"Này..." Diệp Thanh Xuyên nhìn muội muội khóc đến hoa lê đái vũ, trong mắt có đau lòng, giãy giụa, hắn do dự một chút, nói: "A La, có rất nhiều chuyện ta gạt muội cũng là vì tốt cho muội, ca ca sẽ không hại muội. Bây giờ nếu không giấu được, muội đi theo ta, ta nói rõ ràng với muội."
Dứt lời, hắn vươn tay muốn dắt A La đi.
Nhưng Tiêu Kính Viễn sao có thể để hắn cứ như vậy mang A La đi chứ.
Từ lúc tra ra chuyện Kha thần y, Tiêu Kính Viễn càng thêm đề phòng Diệp Thanh Xuyên, kiều thê khóc lóc ủy khuất như vậy, hắn đương nhiên đau lòng không thôi, hận không thể ôm nàng trong ngực trấn an thật tốt, làm sao có khả năng để Diệp Thanh Xuyên mang người đi được?
"A La, nếu hắn muốn nói thì nói ở đây đi. Hắn cố ý tránh ta, sợ là chột dạ, không hẳn sẽ nói sự thật với nàng."
"Tiêu Kính Viễn, vì sao ngươi châm ngòi tình cảm huynh muội chúng ta? Nếu ta quyết định nói với nàng, tất nhiên là hai năm rõ mười, tuyệt đối không giả!" Diệp Thanh Xuyên ngạo nghễ phản bác.
"Diệp Thanh Xuyên, ngươi từng nói thật với A La sao?" Tiêu Kính Viễn nhướng mày hỏi lại.
"Các ngươi không cần ầm ĩ!" nghe hai nam nhân đối chọi gay gắt, đầu A La muốn nổ tung, úp mặt vào đầu vai Tiêu Kính Viễn khóc nói: "Là ta quá ngốc, luôn không hoài nghi cái gì cho nên mới để các ngươi lừa gạt ta! Bây giờ các ngươi không ai được ầm ĩ, ta cũng không đi đâu hết, các ngươi ở chỗ này nói rõ ràng cho ta!"
Tiêu Kính Viễn nhìn nàng khóc đến mức thở hổn hển, giận run người như bị bệnh sốt rét, hắn vội vàng mềm giọng dỗ dành: "A La, được được được, không ầm ĩ, ta không tranh chấp với hắn cái gì, nàng muốn thế nào đều được."
Nói xong, hắn vươn tay vỗ nhẹ vào lưng A La, giúp nàng thuận khí, như thế nửa ngày A La mới dần dần bớt run.
Khẽ thở dài, hắn ngước mắt lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Xuyên: "Chuyện đến nước này, ngươi còn muốn gạt A La sao?"
Diệp Thanh Xuyên biết rõ muội muội mình thân thể mảnh mai, không chịu nổi tức giận như vậy, sợ nàng xảy ra chuyện gì, hiện tại trơ mắt nhìn Tiêu Kính Viễn ôm muội muội dỗ dành, mềm giọng thân thiết, cố tình muội muội mình rõ ràng chịu một bộ này, bị dỗ đến nhu thuận, ngoan ngoãn ôm cổ Tiêu Kính Viễn.
Trầm mặc mãi nửa ngày, hắn hít sâu một hơi: "Được, ta nói."