A La chậm rãi mở mắt ra, lại thấy nam tử hai mắt phiếm tơ máu, khuôn mặt tiều tụy, thần sắc nôn nóng và lo lắng nhìn mình chằm chằm. Đầu óc nàng trống rỗng, mờ mịt sửng sốt nửa ngày mới dần tỉnh táo lại.
Đúng rồi, là lúc Tiêu Vĩnh Hãn và Kha Dung động phòng, nàng nghe được đối thoại của bọn họ liền tay chân lạnh lẽo, sau đó bất tỉnh nhân sự.
Mà Tiêu Kính Viễn biến thành bộ dáng này, hiển nhiên nàng đã bất tỉnh thời gian khá lâu, A La khó khăn mở miệng, vội vàng nói: "Thất thúc... ta không sao, chàng đừng..."
Lời còn chưa nói hết, nàng đã bị Tiêu Kính Viễn ôm vào ngực.
Trước nay hắn chưa bao giờ dùng lực lớn như vậy, lớn đến mức nàng bị ôm chặt trong ngực hắn, cơ hồ cảm thấy hơi đau. Có điều, nàng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ dán sát vào hắn, dùng hai má cảm nhận hơi thở của hắn.
Dưới lồng ngực săn chắc là tiếng tim đập vững vàng, ổn định mà hữu lực.
Trong lòng nàng vốn đang bối rối, luống cuống, bây giờ tỉnh lại, nhìn thấy hắn, bị hắn ôm thật chặt, nhất thời cảm thấy dễ chịu, nhẹ nhõm.
Đời này kiếp này, nàng có nam nhân này để dựa vào.
Một lúc sau, sự đen tối, băng lãnh cùng nỗi sợ hãi trong mộng dần dần biến mất, thay vào đó là khí tức ấm áp của Tiêu Kính Viễn, A La chậm rãi thả lỏng tinh thần.
"Thất thúc..." nàng nhỏ giọng lầm bầm: "Có phải ta bị bệnh không?"
"Phải." Bàn tay rộng lớn, ấm áp của nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng, cúi đầu xuống, bờ môi khô khốc xẹt qua chóp mũi nàng, thân mật âu yếm: "Bị bệnh hai ngày ba đêm, vẫn luôn không tỉnh lại."
Nếu nàng còn không tỉnh lại nữa, sợ là hắn sẽ chuyển toàn bộ Thái Y Viện qua đây luôn.
"Hai ngày ba đêm?" A La không ngờ mình ở chỗ hư vô kia gặp Tiêu Vĩnh Hãn một lát mà thôi, thế nhưng thực tế đã qua hai ngày ba đêm.
Nàng ngẩng mặt lên, nhìn gương mặt kiên nghị của hắn, cái cằm gầy đi, sắc bén hơn so với lúc trước, trên mặt còn có râu mọc lởm chởm, giống như đã lâu chưa xử lý, nhìn tiều tụy chưa bao giờ thấy.
Nàng muốn nâng tay lên, nhưng cuối cùng vì suy yếu mà cánh tay không có lực, giơ được một nửa lại rũ xuống.
Bàn tay to hữu lực của Tiêu Kính Viễn bao lấy bàn tay nhỏ mềm mại của nàng, giúp nàng nâng lên.
A La liền nương theo lực đạo này, chậm rãi chạm vào mặt hắn.
Khuôn mặt Tiêu Kính Viễn xưa nay quá mức nghiêm khắc, lúc này gầy đi càng thêm khí thế sắc bén hơn. A La nhẹ nhàng, cẩn thận chạm vào mỗi góc cạnh trên mặt hắn, đau lòng vuốt ve sống mũi cao thẳng của hắn.
"Ta bị bệnh đã nhiều ngày, thật là khiến chàng mệt muốn chết rồi." giọng A La khàn khàn, yếu ớt.
"Ta không sao." tay hắn đè tay nàng lại, "Chỉ cần nàng tỉnh lại, muốn ta thế nào đều được."
Nàng đột nhiên mê man như vậy, đại phu có tiếng của Thái Y Viện đều đến xem qua, thậm chí Diệp Thanh Xuyên còn đưa cả Kha thần y đến, nhưng tất cả đều bó tay hết cách. Bọn họ nói nàng không có bệnh, mạch đập và khí tức đều bình thường, nhưng nàng vẫn cứ mãi bất tỉnh như vậy.
Chẳng những bất tỉnh, còn khẽ nhíu mày, đôi môi khô khốc thường phát ra thanh âm mơ hồ, mờ mịt mà tuyệt vọng. Hắn cứ như vậy ôm nàng, bất lực ôm nàng, trơ mắt nhìn nàng trầm luân trong thống khổ, một mình giãy dụa. Hắn hận không thể tiến vào giấc mộng của nàng, nắm tay nàng cùng thoát khỏi khốn cảnh.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, hắn nhớ nàng từng nói nàng thường mơ thấy ác mộng, về cái chết tại thủy lao Tiêu gia.
Trong lòng hắn khủng hoảng, nghĩ không phải nàng cứ như vậy bị nhốt đến chết trong cơn ác mộng về cái thủy lao kia đấy chứ?
Tiêu Kính Viễn xưa nay chỉ tin tưởng vào thực lực bản thân, hắn cảm thấy việc là do người, không liên quan đến thần phật. Nhưng vào thời điểm đó, khi hắn tuyệt vọng ôm nàng, nhìn nàng thống khổ cau mày thì hắn thậm chí bắt đầu ngóng trông trên đời này thật sự có thần phật.
Nếu có thần phật, hắn nguyện ý quỳ xuống khẩn cầu ba ngày ba đêm, chỉ mong nàng có thể thoát khỏi khổ cảnh.
Giờ đây, nàng rốt cuộc đã tỉnh lại.
Tiêu Kính Viễn ôm thê tử đã mất mà tìm lại được, đôi môi khô nứt dịu dàng hôn lên mái tóc đen của nàng: "A La, nói cho ta biết, nàng mơ thấy cái gì?"
A La đang ỷ ôi trong lòng Tiêu Kính Viễn, nghe hắn hỏi vậy, im lặng một lúc mới cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiêu Kính Viễn chỉ cảm thấy người trong lòng khẽ run lên, ánh mắt cẩn thận nhìn hắn, con ngươi đen lấp lánh, yếu ớt mềm mại như giọt sương khiến người ta không dám thở mạnh, sợ hơi không cẩn thận sẽ làm nàng kinh hãi.
Hắn rũ mắt nhìn thê tử trong ngực, ôn nhu nói: "Nếu không muốn nói thì không nói cũng được."
A La khẽ cắn môi, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Người nàng mơ thấy, là Tiêu Vĩnh Hãn.
Trong mộng, Tiêu Vĩnh Hãn còn đối với nàng nhớ mãi không quên.
Việc này, nàng không có cách nào nói cho Tiêu Kính Viễn, nếu nói ra, còn không biết sẽ tăng thêm bao nhiêu phiền toái.
Nàng càng không biết, nếu Tiêu Kính Viễn biết nàng từng gả cho cháu ruột của hắn, liệu một người nghiêm khắc, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi như hắn còn có thể vẫn đối với nàng như trước hay không, trong lòng thật sự sẽ không có khúc mắc sao?
"Thật ra cũng không có gì..." ánh mắt Tiêu Kính Viễn rất phức tạp, nàng nhìn không hiểu, cũng có chút không dám nhìn, liền rũ mắt xuống né tránh ánh mắt của hắn, nhẹ giọng nói: "Trong mộng có nhiều yêu ma quỷ quái, ta rất sợ hãi..."
Nói tới đây, thân thể nàng co quắp lại.
Tiêu Kính Viễn thấy vậy, tất nhiêu đau lòng, vội vàng ôm chặt nàng: "Không sao, đều đã qua rồi, trước uống chút canh nóng đi, nàng đã mấy ngày chưa ăn gì rồi."
A La thấy hắn không hỏi nữa, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Lúc này, Lỗ ma ma mang canh gà vào. Tiêu Kính Viễn nhận lấy, ngồi bên cạnh giường, một tay ôm nàng, một tay cầm thìa, đích thân đút cho nàng ăn.
A La uống từng ngụm canh gà, ngẩn ngơ nhìn đôi tay trước mắt.
Tay hắn thon dài, rắn chắc, lòng bàn tay có một tầng kén mỏng, đây là tay phu quân nàng, ban đêm sẽ vỗ về nàng, sẽ tiếp thêm sức lực mỗi khi nàng yếu ớt, cũng sẽ đút nàng uống canh khi nàng bị bệnh.
Kiếp này có phu quân như thế, nàng còn cầu gì nữa.
Nàng nhớ tới hà bao lúc trước Lỗ ma ma đưa, không khỏi nhỏ giọng nói: "Chắc là sắp qua năm mới rồi?"
"Ân, ngày mai chính là tất niên 30."
A La thở dài: "Sắp qua năm, ta lại phải nằm trên giường dưỡng bệnh, thật là không cố gắng mà."
Tiêu Kính Viễn nghe vậy liền cười, đùa nàng: "Lo gì chứ, bây giờ đã tỉnh, mấy ngày nữa sẽ khỏe thôi."
A La hơi mím môi, vùng vẫy tựa vào đầu giường, sờ soạng lấy từ dưới gối ra một cái hà bao, cúi đầu nhìn mắt cá, đó là do chính tay nàng thêu.
"Thất thúc, cái này tặng chàng." nàng thẹn thùng đưa qua, yếu ớt nói: "Đây chính là ta tự tay thêu."
... tự tay thêu mắt cá.
Tiêu Kính Viễn nhận lấy, cúi đầu quan sát một phen, cuối cùng nhướng mày nói: "Thì ra nàng thật sự biết thêu, ta vốn cho rằng với cái tính hay xúc động của nàng, sớm muộn gì cũng bị kim đâm vào tay."
Sau đó sẽ thêu ra một cái hà bao sứt sẹo.
Hắn biết rõ tính tình tiểu nương tử nhà mình.
A La không ngờ Tiêu Kính Viễn một câu nói toạc ra chân tướng, đành phải cứng rắn chống chế: "Sao có thể chứ? Chàng xem không phải ta thêu được hà bao đấy sao?"
Tiêu Kính Viễn cười khẽ: "Phải, ta nhìn mắt con cá này, rất thông minh."
Mắt cá?
A La xấu hổ, chột dạ cúi đầu xuống, sao hắn lại đặc biệt nói tới mắt cá a?
- ----------
A La bị bệnh, Ninh thị tất nhiên đến thăm, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi gầy đi rất nhiều thì đau lòng cực kỳ, ngàn dặn vạn dò hạ nhân phải hầu hạ thật tốt, lại kéo Lỗ ma ma qua nói một hồi.
Tiễn Ninh thị ra về, A La chợt nhớ tới chuyện Kha thần y, hỏi Tiêu Kính Viễn, hắn nói: "Bây giờ Kha đại phu đối với ca ca nàng là nói gì nghe nấy, ca ca nàng muốn hắn đến, hắn đương nhiên đến."
Chỉ tiếc, đến cũng không có tác dụng gì, đối với chuyện A La đột nhiên ngã bệnh cũng bó tay hết cách.
"Đúng rồi, mấy ngày nay Tiêu Vĩnh Hãn cũng bị bệnh, ta để Kha đại phu qua xem cho hắn."
"Vĩnh Hãn cũng bị bệnh?" A La vừa nghe, trong lòng cả kinh, suýt làm rơi chén trà trong tay.
Tiêu Kính Viễn quay đầu nhìn về phía nàng: "Phải."
Chẳng biết tại sao, A La cảm thấy ánh mắt Tiêu Kính Viễn phảng ngất như nhìn thấu tâm tư nàng, nàng khẽ ho khăn che giấu tâm tư, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Vĩnh Hãn bị bệnh gì, có nặng không?"
"Trước kia tinh thần hắn có chút hồ đồ, từ sau hôm động phòng bệnh càng nặng hơn, hai ngày trước còn nằm trên giường không dậy nổi, miệng lưỡi khô khốc, nói mê sảng hết cái này đến cái khác."
"Như vậy a..." vậy không phải là bệnh tương tự nàng sao?
A La cẩn thận nhìn Tiêu Kính Viễn, muốn nhìn ra chút manh mối từ ánh mắt hắn, nhưng nhìn hồi lâu, ngoài sự bình tĩnh thì không có bất cứ cảm xúc nào khác.
Hiện tại, nàng chỉ mong hắn cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, nha hoàn vén màn đi vào báo Tiêu lão thái thái đã tới.
Mấy ngày nay, từ Tiêu lão thái thái đến cháu dâu, cháu gái Tiêu gia đều đến thăm A La, thuốc bổ cũng đã chất thành ngọn núi nhỏ.
Lão thái thái cực kỳ quan tâm A La, mỗi khi nhớ liền đến xem một lát, hỏi thăm bệnh tình một phen, dặn dò: "Cần cái gì thì cứ sai nha hoàn qua chỗ ta lấy, nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt, để thân thể sớm ngày khỏe lại."
Đại phu nhân cười phụ họa: "Đúng vậy, phải sớm khỏe lại, dưỡng thân thể cho tốt, sinh một tiểu tử mập mạp cho Kính Viễn, lão tổ tông trông mong lắm đấy!"
A La nghe lời này, có chút ngoài ý muốn.
Nàng mới thành thân với Tiêu Kính Viễn, chưa nghĩ tới chuyện có con sớm như vậy, không ngờ lão tổ tông đã âm thầm chờ mong.
Lão tổ tông cũng cười ha ha nói: "Tất nhiên rồi, Kính Viễn cũng lớn tuổi, sớm nên làm cha!"
Trong lòng A La càng nặng nề... nàng nhìn trộm Tiêu Kính Viễn bên cạnh, không khỏi nghĩ, có phải hắn cũng gấp gáp muốn làm cha không?