Trong lúc A La ngủ mơ, cảnh tượng âm u ẩm ướt này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, bởi vậy, toàn thân nàng không ngừng lạnh run.
"Sau khi rơi xuống nước, cô nương vẫn luôn nói rất lạnh."
"Hôm nay Trần ngự y đã tới bắt mạch chưa, nói thế nào?"
"Bẩm lão tổ tông, Trần ngự y nói không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi dưỡng bệnh thật tốt là được."
"Nếu không có gì đáng ngại thì sao lại không ngừng phát run, nàng còn nhỏ, có thể để lại di chứng gì hay không?"
"Này... Trần ngự y nói đây là tâm bệnh sau khi bị rơi xuống nước, luôn cảm thấy thân thể rất lạnh, chờ thêm vài ngày sẽ tốt lên."
Nghe thanh âm này, nàng cảm thấy cực kỳ quen tai, nhưng nhất thời không nghĩ rốt cuộc là ai?
Giãy giụa mở mắt ra, đập vào mắt là màn giường vàng nhạt, bên cạnh là một lão thái thái vẻ mặt hiền lành, thân thiết nhìn mình, tóc mai bạc trắng, trên trán đeo khăn gấm đính hạt châu, vừa nhìn liền khiến nàng ngẩn ra.
Bộ dáng này chính là lão tổ tông của mình, nhưng nàng nhớ rõ trước khi nàng gả đến Tiêu gia, lão tổ tông đã không còn trên nhân thế.
Nàng giật giật cánh môi khô khốc, đang muốn nói gì đó, lão tổ tông đã ôm nửa người A La vào ngực: "Tiểu tâm can của ta, A La, ngươi tỉnh rồi, nếu còn tiếp tục ngủ như vậy sẽ làm ta lo lắng chết!"
A La bị lão tổ tông ôm vào ngực, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp rất dễ chịu, không có hàn khí lạnh thấu xương như vừa rồi, thân thể nho nhỏ bất giác càng dựa sát vào lão tổ tông trước mắt.
Lão tổ tông thấy nàng như vậy càng thêm thương tiếc, nắm tay nàng nói: "Rõ ràng trên người không quá lạnh nhưng lại không ngừng phát run, ngự y nói đây là tâm bệnh, sợ là phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian mới chậm rãi khỏe lên."
A La lơ đãng nhìn tay mình bị lão tổ tông nắm, nhỏ xinh thanh tú lại hơi mập mạp giống tay trẻ con, giống như bộ dáng bảy, tám tuổi, nàng không khỏi hơi kinh ngạc. Cúi đầu nhìn thân thể mình, lúc này mới phát hiện, nàng sở dĩ có thể được lão tổ tông ôm vào ngực là vì thân thể này chỉ mới bảy, tám tuổi mà thôi.
A La bảy, tám tuổi nhỏ nhắn xinh xắn, trên người mặc một bộ trung y vàng nhạt thêu hoa, mắt cá chân đeo khóa trường mệnh xâu bằng sợi dây đỏ.
Nàng bây giờ không phải là nữ nhân đáng thương bị cầm tù 17 năm như trong ác mộng mà là nữ hài tử mềm nhũn như mèo con dựa vào ngực lão tổ tông.
Nàng nhất thời không dám nói lời nào, chỉ sợ mình lên tiếng, giấc mộng ngọt ngào ấm áp này sẽ tan biến, càng cẩn thận dựa sát vào người lão tổ tông.
Lão tổ tông đau lòng vuốt ve bàn tay nhỏ mềm mại của nàng, nhẹ giọng vỗ về: "Tiểu tâm can ngoan, đừng sợ, đó chẳng qua là ác mộng thôi, đều qua rồi, tổ mẫu đã lệnh cho hạ nhân đốt địa long, đặt trong Noãn các, nơi này rất ấm áp, mùa đông cũng không sợ lạnh."
Lời này lão tổ tông Diệp gia dỗ dành cháu gái nhỏ chuyện rơi xuống nước thôi, nhưng rơi vào tai A La lại là ý tứ khác.
Nàng cẩn thận ngẩng đầu lên, ánh mắt mong mỏi mà không dám tin nhìn gương mặt từ ái của lão tổ tông, bờ môi run run, khó khăn hỏi: "Đây chẳng qua là ác mộng? Đều... đều đã qua?"
Đôi tay già nua của lão tổ tông vuốt ve khuôn mặt cháu gái, đau lòng nói: "Đúng vậy, chỉ là ác mộng thôi. Hôm nay mẫu thân và ca ca ngươi đi Vạn Thọ tự thắp hương cầu phúc cho ngươi. Lại nói, đúng là linh thật, vừa bái phật về ngươi liền tỉnh lại."
Tay lão nhân gia dù được bảo dưỡng tốt cũng có nếp nhăn, vuốt ve trên khuôn mặt non mịn của A La, tuy hơi thô ráp nhưng mang lại cho A La cảm giác ấm áp khó tả.
Nàng khẽ cắn môi, đôi mắt trong trẻo rưng rưng: "Lão tổ tông, chúng ta đang ở chỗ nào?"
Nàng nhớ rõ mình hẳn là đã chết, chẳng lẽ đi đến âm tào địa phủ gặp lại người thân của mình? Nhưng lại sao mình lại mang bộ dáng khi còn bé?
Lão tổ tông không biết trong lòng cháu gái nhỏ đã trải qua kỳ ngộ, chỉ cho rằng nàng hỏi chỗ ở, nhân tiện nói: "Mấy ngày nay ngươi bệnh không nhẹ, ta sợ hạ nhân không cẩn thận cho nên mang ngươi về Vinh Thọ đường, ngươi xem, đây không phải là Vinh Thọ đường trong Noãn các sao?"
A La nghe vậy, thân thể khẽ run lên, hai mắt đẫm lệ mờ mịt xuyên qua khuỷu tay lão tổ tông nhìn phía ngoài màn gấm.
Nhìn thấy Lỗ ma ma hầu hạ mình từ nhỏ đứng dựa vào đầu giường, bên cạnh Lỗ ma ma là vài nha hoàn tầm 12, 13 tuổi, theo thứ tự nàng nhận ra là Vũ Xuân, Thúy Hạ, Đan Thu, Hương Đông. Hiện tại các nàng vẫn là tiểu cô nương chưa trưởng thành, mặc váy áo màu đỏ, đứng bưng mâm, ống súc miệng và khăn chờ hầu hạ.
Nàng lại dời mắt nhìn quanh phòng, bên phải giường là bộ bàn ghế gỗ đàn hương, gần cửa sổ là cái tủ nhỏ khắc hoa bát tiên, bên cạnh có một hương đỉnh đang cháy, khói thơm lượn lờ.
A La ngửi đàn hương an thần, trong lòng vẫn có chút hoảng hốt, nhưng mơ hồ nhận ra đây đúng là bài trí trong lòng lão tổ tông lúc mình bảy, tám tuổi.
Sau này lão tổ tông giá hạc về tây (chết), bộ bàn ghế kia đưa đến phòng đại bá mẫu, còn hương đỉnh thì đưa qua phòng mẫu thân mình.
Lúc ấy Đinh ma ma trong phòng mẫu thân còn oán giận nói: "Trong lòng lão tổ tông nhiều thứ tốt, vậy mà nhị phòng chỉ được cái hương đỉnh, cũng quá ít đi."
Ý tứ là, mẫu thân được chia ít, ngược lại các phòng khác thì nhiều.
Mà hiện giờ, đồ vật được phân tới các phòng còn đặt y nguyên trong phòng ngủ của lão tổ tông, còn lão tổ tông vốn đã mất thì đang yêu thương ôm mình vào lòng.
Nàng ngẩng đầu nhìn lão tổ tông, hàng tóc mai bạc trắng cùng ánh mắt quen thuộc, sự mê mang trong lòng A La dần nhạt đi.
Có lẽ những năm tháng lạnh lẽo tàn khốc kia chỉ là một cơn ác mộng, nàng cũng không phải thiếu nãi nãi Tiêu gia, càng không phải nữ nhân đáng thương bị giam nhiều năm sau khi sinh con.
Nàng vẫn là nữ hài tử bảy tám tuổi được lão tổ nâng niu, yêu thương che chở.
Lão tổ tông nhìn A La trong ngực, thấy môi nàng hơi run rẩy, đôi mắt to ướt nước mắt, cứ như vậy ngây ngẩn nhìn chằm chằm mái tóc bạc của mình, không khỏi kinh ngạc: "A La còn chỗ nào không thoải mái sao?"
A La nghe tổ mẫu hỏi, nhẹ nhàng lắc đầu, vươn tay vuốt sợi tóc bạc của bà, nhỏ giọng nói: "Lão tổ tông, ta không có chỗ nào không thoải mái, ta chỉ nhớ ngươi."
Nàng nhớ lão tổ tông.
Hương thơm thoang thoảng, bàn ghế gỗ đàn sáng bóng kia đều là những hồi ức thoải mái trong cơn ác mộng liên tiếp của nàng.
Nghĩ đến đây, lỗ mũi đột nhiên chua xót, lại giống như tiểu oa nhi nước mắt rơi như mưa.
"Tiểu tâm can ngoan, làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe? Mau, mau gọi Trần ngự y!" lão tổ tông thấy vậy, sợ hãi ôm chặt nàng vào ngực, không biết làm thế nào cho phải.
A La bổ nhào vào lòng lão tổ tông, ôm cổ bà, vừa khóc vừa nói: "Lão tổ tông, A La rất nhớ ngươi, A La rất nhớ ngươi..."
Thanh âm nức nở như bị nhiều ủy khuất làm lão tổ tông đau lòng muốn chết.
"Lão tổ tông ở đây a, vẫn luôn ở cùng ngươi, tiểu tâm can ngoan, đừng khóc..."
Bên cạnh, Lỗ ma ma thấy vậy, vội vàng đưa khăn, lại phân phó mấy tiểu nha hoàn nhanh chóng đi xách nước, trong phòng một mảnh rối ren.
Sau khi khóc rống một trận, mọi ủy khuất trong cơn ác mộng dài đằng đẵng kia cũng phai nhạt theo trận khóc này. Nàng hiện tại ỉ ôi trong ngực lão tổ tông, làm nũng như một tiểu oa nhi bình thường, để lão tổ tông tự tay đút cháo gạo nếp táo đỏ.
Lỗ ma ma từ gian ngoài đi vào, thấy lão tổ tông cười ha hả cầm thìa đút cháo cho cô nương, cô nương ăn từng miếng thơm ngọt, khuôn mặt tinh xảo cũng dần lộ ra nụ cười thỏa mãn, trong lòng cũng yên tâm.
Lúc cô nương vừa tỉnh lại giống như bị ác mộng dọa sợ, nhìn có chút ngây ngốc, sau khi khóc một hồi mới khỏe trở lại.
Nàng tiến lên cười nói: "Vừa mới sai người đi mời Trần ngự y đến, bây giờ đang đợi ngoài cửa, lão tổ tông, ngươi xem?"
Lão tổ tông nghe vậy, vừa từ ái đút một thìa cháo cho A La, vừa cười nói: "Bảo hắn vào xem một chút đi, tuy nhìn có vẻ tốt rồi nhưng đại phu chưa bắt mạch, cuối cùng vẫn không yên tâm."
Lỗ ma ma nghe phân phó, ra ngoài mời Trần ngự y vào, A La ăn được nửa bát cháo liền cảm thấy nuốt không nổi nữa.
"Như vậy không được, chưa ăn được bao nhiêu, ngay cả Vượng Tài còn ăn nhiều hơn ngươi."
Vượng Tài là con mèo hoa nuôi trong phòng lão tổ tông, càng lớn tuổi càng ăn nhiều. A La nhớ lúc mình bảy tám tuổi rất thích chơi với nó, chỉ tiếc sau này không biết tại sao Vượng Tài đi mất, không tìm về được, nàng còn buồn khóc vài ngày.
Lúc này trong lòng A La càng cảm thấy quanh cảnh mình bảy tám tuổi mới là thật, trong mộng chẳng qua là ảo cảnh mà thôi, nghĩ vậy, toàn thân mềm nhũn nằm trong chăn ấm đệm êm, ngọt ngào ấm áp.
Nàng tươi cười nhìn tổ mẫu, cố ý chu cái miệng nhỏ nhắn: "Không cần đâu, lão tổ tông, A La thật sự không ăn nổi nữa."
Lão tổ tông giơ tay lên, vừa bất đắc dĩ lại sủng nịnh nhéo cái mũi nhỏ của nàng: "Ngươi a, vừa tỉnh liền bắt đầu nghịch ngợm, đợi lát nữa Trần ngự y tới, ta nói hắn kê cho ngươi mấy thang thuốc bổ!"
A La bị hù nhảy dựng, uống thuốc cũng không phải chuyện đùa, nàng nhìn nữa bát cháo, lại nghĩ đến bát thuốc đen tuyền, vội vàng gật đầu lia lịa: "Ta ăn ta ăn! Ta thích nhất ăn cháo!"
Nàng hiện tại bảy tám tuổi, bản lĩnh gió chiều nào che chiều ấy vẫn có.
"Như vậy mới ngoan!" lão tổ tông nhìn vẻ mặt nàng nhu thuận, thật là đáng yêu, nhịn không được nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc xù của nàng.
Hai bà cháu đang cười nói thì nghe tiếng bước chân từ gian ngoài truyền đến, Lỗ ma ma đi vào bẩm báo: "Là đại cô nương, nhị cô nương, tứ cô nương và biểu cô nương tới."