Nhưng không ai dám mở miệng, ai mà dám nói với vị Diệp Nhị gia nhiều năm phòng thủ biên cương này rằng, trong lúc hắn chinh chiến sa trường, thê tử mang thai ở nhà suýt nữa bị người nào đó mưu hại?
Mọi người đều á khẩu không trả lời được, một là không dám mở miệng, hai là vì không dám đắc tội Đại phòng.
Cuối cùng, A La dùng thanh âm non nớt kể lại: "Cha, chuyện là thời gian trước mẫu thân tướng thai không ổn, mời đại phu đến xem rồi mở phương thuốc dưỡng thai, nào ngờ sau khi uống thuốc thân thể mẫu thân càng không tốt. Sau này vô tình phát hiện ra là có người hạ độc trong thuốc dưỡng thai."
Thật ra cũng không phải là độc, chỉ là dược nạo thai mãn tính mà thôi, nhưng A La cố tình nói là độc.
Bởi vì lúc này, nàng biết nhất định sẽ không có ai biện giải đó là dược nạo thai hay là độc dược.
Tuy Diệp Trường Huân đã sớm có suy đoán nhưng khi nghe nữ nhi nói, hắn liền biến sắc, xanh mặt nhìn về phía thê tử Ninh thị.
Ninh thị cúi thấp đầu không nói lời nào, thân thể đơn bạc khẽ run rẩy.
Diệp Trường Huân gian nan thu hồi ánh mắt, cắn răng hỏi: "A La nói tiếp đi, sau đó thế nào?"
A La nhìn Đại thái thái bên cạnh, thấy bà ta bắt đầu nôn nóng, liền cố ý nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy đương nhiên phải tra rõ, Đại bá phụ dẫn ngự y đến kiểm tra, cuối cùng tra ra là Vương ma ma, cho nên lập tức đuổi Vương ma ma đi."
Dứt lời, nàng giơ tay chỉ vào Tôn Sắt: "Đây chính là nhi tử của Vương ma ma."
Diệp Trường Huân nhìn chằm chằm Tôn Sắt, thấy hắn chẳng qua là một hài tử trung thực chừng 20 tuổi mà thôi.
Hắn tất nhiên không tin chỉ là một hạ nhân cũng dám hại Nhị thái thái Diệp gia!
"Vương ma ma là ai, vì sao muốn hại nương ngươi?"
Thanh âm Diệp Trường Huân băng hàn khiến đám người xung quanh kinh hãi đảm chiến, nào có ai dám nói cái gì, cuối cùng vẫn là Đại thái thái ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hồng, ngữ khí yếu ớt nói: "Vương ma ma là ma ma hồi môn của ta."
Nói xong câu này, nàng dường như có dũng khí hơn: "Ngươi có gì muốn hỏi thì trực tiếp hỏi ta là được, chuyện đến nước này, ta cũng không có gì phải giấu diếm nữa."
Diệp Trường Huân im lặng một lát, chợt cười lạnh, xoay người quỳ một gối trước mặt lão tổ tông: "Mẫu thân, mong lão nhân gia ngài không cần gạt hài nhi, A La nói có người từng hạ độc trong thuốc dưỡng thai của Lan Uẩn, có việc này hay không?"
Lão tổ tông bi thương thở dài: "Phải, thật sự có việc này, ta vốn dĩ không muốn nhắc lại, chỉ cầu gia đình bình an hòa thuận, đáng tiếc cuối cùng vẫn không tránh được, nếu nhi tử của Vương ma ma đã tìm tới cửa, chúng ta dứt khoát làm rõ minh bạch đi, cho dù một nhà tan đàn xẻ nghé, đó cũng là mệnh của ta!"
Diệp Trường Huân không nói tiếng nào, chỉ quỳ lạy mẫu thân mình: "Chuyện của nhi tử, mẫu thân nhìn chỉ thêm bực bội, nhi tử có thể tự giải quyết, kính xin mẫu thân tạm thời tránh mặt, vào trong nghỉ tạm."
Lão tổ tông hai mắt rưng rưng, nhìn vẻ mặt kiên quyết của nhi tử, không khỏi bi thương khóc rống lên, nàng hiểu đứa con trai này nhất, ý đã quyết thì mười con trâu cũng không kéo lại được, mấy năm nay hắn phòng thủ bên ngoài, bà làm mẫu thân trong lòng nhớ con cũng không dám gọi hắn trở về, sợ chọc phiền toái cho hắn!
Thật sự không nghĩ tới, bao nhiêu năm qua cẩn thận như vậy, cuối cùng vẫn để hắn gặp chuyện ầm ĩ không may này!
Bà run rẩy đứng dậy, ma ma bên cạnh đỡ vào Noãn các.
Diệp Trường Huân lại sai người đóng chặt cửa sổ, ý tứ rất rõ ràng, hôm nay hắn muốn điều tra rõ, bất luận phát sinh chuyện gì, lão tổ tông đều không thể nhúng tay.
A La đứng bên cạnh, nhìn tình cảnh này, im lặng không nói.
Kỳ thật nàng biết, lão tổ tông thật lòng yêu thương mình, nhưng nàng cũng mơ hồ đoán được, có lẽ... hiểu con không ai bằng mẹ, lão tổ tông cản băn biết nhưng vì gia đình hòa thuận, dứt khoát làm như không biết đi?
Chung quy... lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.
Nghĩ đến đây, nàng hơi rũ mắt xuống.
Sau khi mẫu thân rời đi, Diệp Trường Huân liền quay đầu nhìn huynh trưởng.
"Đại ca, ta và ngươi huyết mạch tay chân, Đại ca muốn làm thế nào, ta tuyệt đối không nói hai lời, nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng Lan Uẩn, liên lụy đến huyết mạch Diệp gia ta, Trường Huân không thể khoan dung hồ đồ, nhất quyết phải tra ra manh mối mới thôi!"
Lời hắn nói tràn ngập khí phách, không cho phép cự tuyệt.
Diệp Trường Cần nhíu mày, nhìn nhị đệ nhà mình một lúc mới nói: "Ngươi đã muốn tra, vậy tùy ngươi đi."
Nghe được lời này, Diệp Trường Huân nhìn mọi người trong phòng: "Diệp Trường Huân ta ở biên cương phòng thủ mười năm, ra sức vì nước, lưu lại gia quyến ở Yến Kinh, chỉ nghĩ rằng người trong nhà có thể bảo hộ mẹ con nàng bình an, bây giờ xảy ra chuyện này, nếu ta không biết thì thôi bỏ qua, nhưng hiện tại ta đã biết, nếu không tra ra manh mối thì ta không xứng làm chồng, làm cha. Hôm nay, trong số các ngươi, nếu ai biết chân tướng lại cố ý giấu diếm, ta mà biết được, bất luận là ai đều sẽ phạt nặng, tuyệt không nương tay!"
Nói xong, hắn rút trường kiếm bên hông, trực tiếp chém gãy cái bàn gỗ hoa lê bên cạnh.
Nghe tiếng động này, mọi người đều cả kinh, trợn mắt há hốc mồm.
Phải biết rằng, đương triều đề cao đạo hiếu, đừng nói là một cái bàn gỗ nhỏ trong phòng lão tổ tông, dù chỉ là cái chổi lông gà, làm nhi tử cũng không thể làm tổn hại. Vậy mà bây giờ vị Diệp Nhị gia này lại rút kiếm chém thẳng vào đồ đạc trong phòng mẫu thân mình.
Đây chính là không thèm đặt lão tổ tông vào mắt.
Diệp Trường Huân đã tức giận đến mù quáng, hắn cầm trường kiếm tiến lên, xách cổ áo Tôn Sắt, lớn tiếng ép hỏi: "Mẫu thân ngươi vì sao mà chết, còn không nói rõ cho ta!"
Tôn Sắt bị dọa sợ choáng váng.
Mẫu thân hắn là ma ma hồi môn của Đại phòng, luôn được Đại thái thái nể trọng, mấy năm nay hắn cũng kiếm được không biết bao nhiêu tiện nghi, xem như nhân vật có chút thể diện trong đám nô bộc Diệp gia. Ai ngờ biến cố xảy ra, mẫu thân hắn bị phạt đánh, lúc đuổi ra khỏi Diệp gia chỉ còn lại nửa cái mạng. Hắn tay trắng, mưu sinh gian nan, còn phải nuôi mẹ già nửa sống nửa chết.
Cuối cùng, vào một đêm nọ, mẫu thân hắn vì không muốn liên lụy nhi tử mà dùng đai lưng treo cổ trên xà nhà.
Mắt thấy đã sắp qua năm mới, hắn thật không ngờ nương cứ đi như vậy, ngay cả cái sủi cảo ngày tết cũng chưa kịp ăn! Hắn nhất thời phẫn nộ, bị buộc đến đường cùng mới chạy đến làm ầm ĩ trước cửa Diệp gia, nói Diệp gia bức tử nương hắn.
Vốn dĩ cũng không trông cậy sẽ được gì, nào ngờ, lão tổ tông Diệp gia biết chuyện, sai người mang hắn vào, bởi vậy mới có cơn sóng gió này.
Bây giờ bị Diệp Nhị gia túm cổ ép hỏi, hắn sợ choáng váng, cuống quýt nói: "Nhị gia tha mạng, Nhị gia tha mạng, chuyện này thật sự không liên quan đến ta, nương ta cũng bị oan uổng a!"
"Bớt nói nhảm đi, nói rõ ràng!"
Tôn Sắt ho sặc sụa, chỉ chỉ cổ mình, Diệp Trường Huân liền ném hắn xuống đất, đen mặt nói: "Nếu ngươi dám có nửa câu nói dối, đừng trách kiếm của ta không có mắt!"
Tôn Sắt đã sợ lắm rồi, nằm sấp ở đó đáp: "Nhị gia, Nhị gia, nương ta chỉ làm nô tài ở Đại phòng, làm sao có thể tự dưng đi hại Nhị thái thái, bà và Nhị thái thái lại không thù không oán, huống hồ, bà hại Nhị thái thái thì có ích lợi gì chứ? Này, đây đều là..."
Hắn nơm nớp lo sợ liếc Đại thái thái một cái: "Đây đều là Đại thái thái chỉ điểm a!"
Đây đều là Đại thái thái chỉ điểm...
Lời này giấu trong lòng không biết bao nhiêu người, chỉ là không ai dám nói toạc ra mà thôi, lúc này Tôn Sắt ồn ào một trận, mọi người đều sợ trắng mặt, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, co đầu rụt cổ không biết làm thế nào cho phải.
Diệp Trường Huân mím chặt môi, ánh mắt sắc bén bắn về phía Đại tẩu nhà mình.
Trong phòng một mảnh trầm mặc, không biết cánh cửa sổ nào đóng chưa kín, gió đông thổi vào khiến mọi người rét run.
"Đại tẩu, ngươi còn có gì muốn nói?"
Giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm này, thanh âm Diệp Trường Huân có vẻ tỉnh táo dị thường.
Đại thái thái cười lạnh, trào phúng nhìn Diệp Trường Huân.
"Không phải trong lòng ngươi đã nhận định rồi à, là đại tẩu ta muốn hại tức phụ ngươi, còn phải hỏi sao? Ta thấy, ngươi ở bên ngoài đánh nhau nhiều năm, bản lãnh cũng lớn rồi, trong mắt căn bản không có Diệp gia, cũng không có mẫu thân, càng không nói đến người đại tẩu này! Bây giờ ngươi muốn chém muốn giết thì tùy, lại đây báo thù cho tức phụ ngươi đi, còn hỏi ta làm cái gì!"
Diệp Trường Huân cười lạnh: "Đừng lôi thể diện Diệp gia hay lễ nghi đạo hiếu gì ra với ta, ta chỉ muốn biết là kẻ nào hạ độc trong thuốc dưỡng thai của thê tử ta!"
"Nhị thúc, nương ta sao có thể làm ra loại chuyện này được!"
Người nói chuyện là Diệp Thanh Dung, nàng tuy mới hơn chín tuổi nhưng tài hoa hơn người, dung mạo lại tốt, xưa nay tính tình cao ngạo, làm sao chịu được mẫu thân mình bị người khác ép hỏi như vậy.
Còn ba tử nữ khác của Đại phòng, trưởng tử Diệp Thanh Tông tính tình cẩn thận, nhị tử Diệp Thanh Thụy văn nhược yếu đuối, nhị nữ Diệp Thanh Liên thường bị tỷ tỷ áp một đầu, lúc này đương nhiên không dám lên tiếng.
A La thấy đại đường tỷ đứng ra, nghĩ phụ thân không tiện giằng co với vãn bối, liền mở miệng: "Đại đường tỷ sao lại nói vậy, cha ta cũng không có ý hoài nghi Đại bá mẫu, chẳng qua vị Vương ma ma kia là tâm phúc của Đại bá mẫu, bây giờ mắc phải sai lầm lớn bậc này nhưng chỉ bị đuổi khỏi Diệp gia, cũng chưa từng báo quan, điều này không khỏi khiến người khác cho rằng trong đó có ẩn tình. Hơn nữa, Vương ma ma bị đuổi ra không bao lâu liền thắt cổ tự sát, người biết chuyện chỉ nói là Vương ma ma xấu hổ không có mặt mũi mà sống, ai không biết còn tưởng rằng Vương ma ma bị giết người diệt khẩu đấy! Dù nói thế nào, chẳng lẽ Đại phòng không nợ cha mẹ ta một công đạo?"
Diệp Thanh Dung nhíu mày, vẻ mặt không dám tin nhìn A La, thật không ngờ A La lại có thể nói ra một đống đạo lý làm người ta không thể biện giải như thế.
A La liếc mắt Diệp Thanh Dung một cái rồi ngẩng đầu nói với cha mình: "Cha, A La hi vọng ngài có thể tìm ra kẻ xấu khi dễ nương, hung hăng báo thù cho nương! Mấy năm ngài không ở nhà, nương không biết phải chịu bao nhiêu ủy khuất đâu!"
Lời này bình thường không thể nói lung tung, nhưng bây giờ nương xảy ra chuyện này, nàng không tiếc nói ngoa một chút.
Dù sao, hiện tại khẳng định không ai có tâm tư so đo với nàng.