Không ngờ Hồ Duy hẹp hòi vậy, điện thoại của cô không thèm nghe? Không biết hôm đó mình thật sự đánh anh đau không, Nhị Nha nóng nảy bứt rứt, mặt nhăn như cái bánh bao.
Cô rất ghét việc phải suy đoán suy nghĩ của người khác, càng nghĩ càng thấy phiền. Thôi thôi, không nghe thì không nghe, cô “dao sắc chặt đay rối”, không cần gấp, có khi anh không tiện nghe điện thoại thôi.
Buổi tối Đỗ Hi lại tăng ca ở bệnh viện đến hơn 11 giờ mới về nhà. Nhà ông có ba phòng, khoảng sáu bảy mươi mét vuông, chỉ có ông với Hồ Duy ở. Trong nhà có hai người đàn ông, nhưng Đỗ Hi là bác sĩ, có thói quen sạch sẽ, bất kỳ cái gì cũng thu dọn sạch sẽ. Mà Hồ Duy là lính, tính cưỡng chế chi tiết cũng giống nhau. Hai người như vậy ở cùng nhau, trong nhà có vẻ thiếu hơi người.
Dao sau khi dùng đều sạch sẽ chỉnh tề treo trên giá. Trong phòng ngủ thì chăn màn ngăn nắp ở đầu giường, ngay cả chăn mền với gối đầu cũng giống nhau, vuông vức bốn góc.
Một chiếc xe trong bóng đêm ngừng trước của nhà Đỗ Hi, một phụ nữ kéo cửa “Thầy Đỗ, em đưa thầy đến đây, về nghỉ ngơi sớm một chút”
8 giờ tối là thời gian Đỗ Hi giao ca, phòng cấp cứu bỗng nhiên đưa tới một bà lão bị đau tim, Đỗ Hi trước khi đến khoa cấp cứu cũng là phó khoa tim mạch, có nhiều kinh nghiệm với người bệnh thế này. Từ lúc cấp cứu đến khi ra khỏi phòng quan sát là đã hơn hai giờ sau, lúc ra khỏi bệnh viện có bác sĩ cũng về nên tiện đường chở ông.
Đỗ Hi xách túi tài liệu, đứng bên cửa xe nói “Cảm ơn em, Tiểu Tô, về nhớ chú ý an toàn”
“Thầy Đỗ, em thấy sắc mặt thầy không tốt lắm, có phải có chỗ nào không khỏe không?” Đều là bác sĩ, dựa vào cảm giác mà thấy vậy, Tô Nhiên quan tâm hỏi thăm.
Đỗ Hi cười cười “Không có việc gì đâu, bận cả ngày nên hơi mệt”
Tô Nhiên năm nay 38 tuổi, là đồng nghiệp với Đỗ Hi đã 9 năm, ông là giáo viên hướng dẫn cô làm luận văn tiến sĩ, có tình đồng nghiệp, có tình thầy trò, càng có tình cảm yêu mến của nữ đối với nam.
“Thầy nhớ chú ý sức khỏe, lần trước chủ nhiệm Triệu đã ngã bệnh, cấp cứu không tốt nhất ở chỗ này, rất là lao tâm lao lực”
Đỗ Hi vẫy tay muốn đẩy cô về sớm “Yên tâm đi, tôi tự biết chừng mực”
Nhìn theo hướng xe Tô Nhiên rời đi xa, Đỗ Hi mới xoay người, ôm ngực từ từ ngồi xuống bên lề đường. Tật này ông đã bị một thời gian dài, từ khi mẹ Hồ Duy qua đời đến giờ. Có điều rất ít khi xảy ra, có khi một năm cũng chẳng bị một lần, nhưng mà gần đây lại thường xuyên hơn.
Chờ một hai phút cho cơn mệt qua đi, Đỗ Hi lấy sức đứng dậy lên lầu.
Hồ Duy đang ở trong nhà nấu cơm. Áo khoác quân trang với cà vạt để trên sofa, người đang trong phòng bếp, tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, tay trái cầm thuốc, tay phải cầm đũa, nheo mắt nhìn trong nồi.
Nghe tiếng mở cửa, anh thò nửa người ra “Ba?”
“Ừ” Đỗ Hi không nghĩ anh ở nhà nấu cơm, hơi bất ngờ “Muộn thế này còn chưa ăn cơm?”
“Làm cho ba” hạ bớt lửa, Hồ Duy vội vàng ném tàn thuốc vào sọt rác, múc canh ra ngoài.
Đỗ Hi cởi áo ngoài, ngồi trước bàn “Hôm nay cũng coi như ăn tết, bình thường ăn bữa cơm với con cũng khó”
Trong chảo dầu sôi xèo xèo, Hồ Duy thuần thục đảo muỗng, bị khói làm sặc ho khan “Hôm nay con nghỉ sớm, định nấu cho ba bữa cơm, ai ngờ giờ ba mới về tới”
Một tô canh chua cay, một mâm bánh chiên, còn bưng lên hai đĩa rau xào, Hồ Duy đưa đũa cho Đỗ Hi “Ba ăn thử”
Tay nghề nấu cơm của anh là học ở bộ đội, trong đội chiến sĩ trời nam biển bắc chỗ nào cũng có, trong nhà ăn ngán quá, trốn sau tảng đá mà nhớ món ăn quê nhà.
Người Tứ xuyên nói “Tôi nói trước, bà nội tôi làm canh chua cay, đậu hũ làm nóng, lấy nước làm trứng gà thành hình vân mây, cho ít ớt cay, cuối cùng mới dùng chảo dầu nóng tưới lên, hương vị kia…”
Người Giang Nam nói “”Nhà tôi làm bánh cực kỳ thơm”
Mao Tráng Tráng lấy mũ úp lên mặt ngủ, chỉ lòi ra hai cái tai. Có người lấy chân đá đá cậu ta “Còn cậu, nhà cậu có gì quý?”
Cả buổi sau Mao Tráng Tráng mới lấy mũ hạ xuống, nói giọng Đường Sơn “Tôi hả, bây giờ cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ nhớ tới hai cây lê chua cổ thụ trong sân. Hôm nay ăn uống chẳng ra sao, miệng không có cảm giác gì”
Mao Tráng Tráng bò dậy hỏi “Lớp trưởng, cậu là người ở đâu? Trước đó không nghe cậu nói”
Lúc đó Hồ Duy 20 tuổi, là người lớn tuổi nhất trong ban, do mới vừa huấn luyện xong nên mặt còn hơi đỏ.
Anh ngồi xếp bằng trước mặt mọi người, tay nhổ nhổ rễ cỏ, nghĩ thầm, anh là người ở nơi nào? Không nhớ gì cả, hay là giống mẹ mình là người Hàng Châu? Không đúng, mẹ rời nhà khi còn chưa có anh mà.
Cười ngại ngần, lớp trưởng Hồ Duy nói “Tôi là người Nhạn thành”
“Ui, Nhạn thành, Nhạn là địa phương tốt nha, thành phố lớn, cửa hàng rất nhiều”
Sau đó khi thi sát hạch, ban 3 với ban 6 thành tích huấn luyện không chênh lệch, luôn âm thầm so tranh đua, do bên ban 6 có người nói ngang ngược, chọc chiến sĩ ban 3 mất hứng, ở sân bắn liền vùng lên muốn đánh nhau.
Đại đội trưởng bực bội bọn họ đấu tranh nội bộ, không biết đoàn kết, giận dữ phạt hai lớp trưởng hai ban.
Chiều hôm đó mưa to, chiến sĩ ban 3 với ban 6 ghé vào cửa sổ nhìn, nhìn lớp trưởng mình lưng vác nặng chạy điên cuồng trong sân thể dục, càng nhìn cặp mắt càng hồng, càng nhìn nắm tay càng siết chặt lại, cuối cùng nổi điên rống lên, như ong vỡ tổ mà ào ra ngoài.
Đại đội trưởng đứng trong mưa nổi trận lôi đình “Được! Được! Các cậu đoàn kết nhỉ! Cả đám cùng một giuộc!”
Tạnh mưa, người cũng chạy xong.
Hồ Duy với lớp trưởng ban 6 một trước một sau ngã lăn ra đất, nghiến răng nghiến lợi mắng, mắng xong thì mặt dán trên đường nhựa nhìn đối phương nhếch miệng cười, đầu tiên là cười khúc khích, rồi cuối cùng bật cười vui vẻ thật sự.
Cả đám bị dẫn về còn muốn tranh cao thấp. Chiến sĩ ban 3 nói “Lớp trưởng, là chúng ta lao ra trước, nhanh hơn bọn hắn”
Đồ huấn luyện của Hồ Duy ướt đẫm nhỏ nước tong tỏng, trên vai còn khiêng bốn năm cái ba lô, hết sức mệt mỏi “Tôi còn phải khen mấy cậu hử?”
Mấy chiến sĩ rụt cổ lại không nói lời nào nữa.
Qua thời gian ăn cơm tối, mấy chiến sĩ bụng đói kêu vang, tất cả trốn trong chăn giả bộ ngủ.
Hồ Duy thay đồ khô ráo, một mình đi ra sau bếp, đầu bếp đang làm vệ sinh thấy anh tới kêu “Ui, anh hùng tới”
Lớp trưởng Tiểu Hồ mặt đầy vẻ lấy lòng, thương lượng “Bếp trưởng Lưu, mượn ông phòng bếp sử dụng một chút. Trong ban mấy thằng nhãi con không được ăn cơm, đói lắm rồi”
“Xài thì được nhưng mà không có đồ gì nữa”
Lớp trưởng Tiểu Hồ đi tìm một vòng, chỉ vào túi nọ “Cái đó được rồi”
“Ha ha, được, cậu xài đi, xài xong bếp thì phải dọn sạch sẽ”. Bếp trưởng Lưu mập mạp tháo tạp dề xuống đưa anh “Vậy nhé, tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc? Xong việc cậu gọi tôi”
Hồ Duy lấy hai điếu thuốc trong túi quần ra ân cần đưa ông.
Gần tới thời gian tắt đèn, có người hít mũi từ ổ chăn thăm dò “Sao lớp trưởng đi đâu còn chưa về?”
“Chắc đi tắm?”
“Nước ấm đã không còn, không thể tắm lâu vậy được”
Vừa lúc cửa bị đá ra
“Lớp trưởng!!”
Hồ Duy thở dài, tay bưng cái chậu to, chỉ huy “Đi đóng cửa lại”
Gần cửa nhất là cậu nhóc người Tứ xuyên mặc quần cộc, từ trên giường nhảy xuống nhanh chóng làm theo.
Một cái chậu to canh chua cay, bên trong có trứng gà, nấm mèo, cà rốt, còn chút thịt bò trong bếp còn thừa, anh móc trong ngực ra một bao giấy, bên trong bọc hơn mười cái bánh nướng.
Hồ Duy lôi từ dưới giường ra một cái ghế xếp, quay lưng về phía cửa sổ “Lần đầu tiên nấu, cũng không biết đúng hay không, phòng bếp cũng chỉ còn có ít đồ, ăn đỡ đi, ăn xong rồi ngủ”
Mấy chiến sĩ trẻ ngồi chồm hổm vòng tròn, ăn ngấu ăn nghiến. Ăn xong, vỗ bụng cảm khái, bà nội ơi, đây là bữa ăn ngon nhất trong năm của tôi.
Lại khoảng thời gian sau, không bao lâu sau đó, Hồ Duy đi rồi.
Ngày anh đi, vẫn mấy cái đầu tóc húi cui trắng trắng nhìn trước cửa sổ, chỉ là không còn có người chạy xuống lầu đuổi theo anh.
Nhìn cái bóng cao gầy đeo túi dần dần biến mất trong sân liên đội.
Có người nói “Khóc cái gì mà khóc, lớp trưởng đi là đi học, là chuyện tốt”
Có người phụ họa “Phải rồi, toàn quân chỉ có hai suất, ban 3 chúng ta nổi tiếng”
Có người hỏi “Chúng ta còn có thể gặp lại lớp trưởng không?”
Không một tiếng động, không ai lên tiếng.
Mấy chiến sĩ trẻ xoa xoa mắt, cố gắng không khóc, bọn họ biết, bọn họ không bao giờ còn nhìn thấy lớp trưởng.
Hiện giờ đồ ăn giống như đúc, Đỗ Hi đâu biết ngụ ý trong đó, ăn rất thỏa mãn, từ trước giờ ông ăn uống thanh đạm, bây giờ cũng không để ý những chuyện đó, vùi đầu nói với Hồ Duy “Lấy tương ớt trong tủ lạnh cho ba”
Hồ Duy nghe lời đi lấy tương ớt, vặn nắp, đặt trong tầm tay ông.
Hai cha con ngồi đối mặt, Hồ Duy nhìn Đỗ Hi ăn cơm, hình như có chuyện muốn nói. Nhưng mà lời này không biết mở miệng thế nào, anh rất khó xử.
Nhìn tư thế kia thì biết.
cúi đầu, tay chống bên sườn ghế dựa, trong mắt trong trẻo rõ ràng một tình cảm sâu nặng.
Bỗng nhiên Đỗ Hi a lên “Hôm nay Nhị Nha muốn xin ba số điện thoại của con, có vẻ rất sốt ruột, tìm con có chuyện gì vậy?”
Hồ Duy mới nhớ ra, thì ra cuộc điện thoại lúc sáng khi anh đang họp là của cô. Có thể có chuyện gì gấp, đơn giản là nhớ tới hành động hung hăng hôm đó nên muốn xin lỗi anh. Anh đoán được cô đơn giản như nhìn thấy qua bể nước trong thấy cá. Vẫy đuôi, vung vây, tung tăng nhảy nhót, tất cả đều hiện lên trên mặt. “Buổi sáng con bận không nghe, con bé cũng không gọi lại, để mai con hỏi lại”
Đỗ Hi uống ngụm canh “Đừng quên là được, con bé này thường ngày không nhờ vả ai, hay là có việc gì quan trọng thì đừng làm chậm trễ nó”
Hồ Duy gật đầu “Dạ được”
Đỗ Hi lại hỏi “Lần trước ba nhờ con đưa thuốc cho ông nội đã đưa chưa?”
Hồ Duy đã quên mất việc này, vốn hôm ăn cơm với Bùi Thuận Thuận là đi đưa. “Dạ vẫn chưa đưa, mấy hôm nay có việc bận, hôm đó anh về nhà ăn cơm định đưa rồi”
Kết quả…
Kết quả bị Nhị Nha đập cho một phát nên anh quên mất đồ để trên xe.
“Ừ” Đỗ Hi không trách anh “Hia ngày tới con bớt thời gian đi đưa đi, thuốc uống không thể gián đoạn được”
“Dạ”
Rất lâu sau.
“Ba…”
Lại là một tiếng ba!
Nếu Đỗ Hi tinh ý thì sẽ phát hiện Hồ Duy không như ngày thường. Nhưng ông lại không chú ý, lau miệng đứng lên “Ăn xong rồi, hương vị không tồi, hôm nay ba hơi mệt, muốn đi ngủ sớm chút”
Hồ Duy chỉ có thể đứng lên theo “Ba đi đi, đừng dọn, lát nữa con dọn”
Đỗ Hi mang túi hồ sơ về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Gian phòng ngủ này như biên giới ngăn cách hai cha con thành hai thế giới. Hồ Duy đến chết không muốn bước vào đó một bước, vì sao?
Vì mẹ anh lúc trước ở căn phòng kia, nằm trên giường, sửa soạn đẹp đẽ mà đi.
Đỗ Hi ngoài bệnh viện, phần lớn thời gian đều trong gian phòng ngủ kia, vì cái gì?
Bởi vì ông nằm ở đó, là có thể nhớ tới Hồ Tiểu Phong, đó là sự đau khổ lớn nhất trong lòng ông, ông nhớ mong, áy náy, làm thế nào cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.
Hồ Duy trước bàn ăn lại lẳng lặng hút một điếu thuốc, thất thần, tới khi điếu thuốc cháy dài đổ xuống, anh mới bừng tỉnh, lập tức dập tắt nửa điếu thuốc còn lại trong gạt tàn.
Đêm đã khuya, anh cầm lấy chìa khóa xe, muốn ra ngoài đi dạo.