Tiểu Hà Sơn

Chương 43



Gần đây Vệ Nhuy như bị bệnh, thường ngủ đến 11, 12 giờ mới dậy. Trước kia mẹ anh dẫn anh đi khám trung y, bác sĩ nói da trắng, môi trắng bợt, cho thấy khí huyết không đủ, cần bồi dưỡng. Mà bồi dưỡng thế nào nữa, ăn được mặc tốt ngủ ngon, nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần thoải mái.

Vệ Nhuy vùi mặt vào áo gối tơ tằm cọ tới cọ lui, tựa như mình chìm trong hương dịu dàng, không muốn mở mắt, mặc kệ tiếng đập cửa không ngớt ngoài kia, anh lấy gối đè lên đầu, hạ quyết tâm không mở cửa. Lại là Hòa Tiểu Xuân không có việc gì lại chạy tới nhà anh bày thói hư tật xấu.

Tiếng đập cửa lại vang lên liên tục, người nọ cực kỳ nhẫn nại chờ.

Vệ Nhuy xốc chăn đứng lên, đi chân trần ra mở cửa “Hòa Tiểu Xuân, tôi cảnh cáo…”

Hồ Duy đứng ngoài cửa, cả người nhìn sáng láng.

Mắt lập tức mở to, Vệ Nhuy dụi dụi mắt, rất ngạc nhiên “Sao sớm thế này cậu đã đến đây? Vào nhà ngồi”

Tiểu Hồ được mời vào nhà, nhìn quanh “Nhà không tồi nhỉ”

“Cậu thích? Thích tôi để cho cậu một căn, hai chúng ta làm hàng xóm” Vệ Nhuy đi chân trần vào tủ lạnh lấy hai chai nước, một chai đưa Hồ Duy, còn một chai tự vặn ra uống.

Hồ Duy nhận lấy nhưng không mở, nhẹ nhàng để lên bàn.

“Cậu từ Nhạn thành về?” ngồi lệch bên soafa, chân theo thói quen mà vắt chéo lên. Không trách Vệ Nhuy làm trò cao ngạo trước mặt bạn bè, thật sự là do được người khác chiều chuộng thành thói, cho dù ngồi đâu vẫn luôn tự nhiên vậy, cái khí thế ngạo mạn treo trên mặt. Tiểu Hồ nhẹ nhàng bâng quơ, quét mắt liếc qua chân anh ta, Vệ Nhuy ho khan một tiếng, bỏ chân xuống. Người nhạy bén luôn biết người biết chuyện Vệ tổng giám mới phản ứng lại, anh tới nhà mình là có việc muốn nói.

Nhưng mà…

Hồ Duy không nói chuyện chính, nói chuyện không liên quan “Mấy hôm nay mệt à? Mắt đỏ kè”

“Không phải, hôm qua theo mấy người ra ngoài chơi”

Trước đã nói qua, từ nhỏ sức khỏe Vệ Nhuy không tốt, nhà anh ra từ ông nội trở về sau có gien ung thư, sau đó tới cô anh, người ta nói thứ này di truyền, truyền tới truywwfn lui, truyền tới Vệ Nhuy cũng phải nghĩ. Anh hệ miễn dịch cực thấp, chuyển mùa gió to hay tơ liễu bay đều phải ở nhà, người ta khuyên anh ra ngoài vận động có thể đổ mồ hôi thì sức khỏe có thể tốt hơn, kết quả Vệ tổng giám mua nguyên bộ đồ thể thao, mang theo hai người chạy cùng, chạy chưa tới 500m đã trợn trắng mắt ngất xỉu.

Được đưa về nhà, anh ngồi xếp bằng trên giường vừa ăn trái cây vừa suy nghĩ, cơ thể của anh cứ như vậy, nói không chừng một ngày nào đó trời cao hứng gọi anh đi theo làm bạn cùng ông nội và cô. Thôi, cứ là sung sướng một ngày thì tính một ngày vậy.

Một mặt uống thuốc bổ dưỡng, một mặt chà đạp thân thể, cứ mâu thuẫn vậy mà sống ba năm mười năm, bản thân cũng không biết sẽ thế nào.

Mẹ anh trước kia đã nói, nếu ai không ghét Vệ Nhuy nhà bà sức khỏe không tốt, không quan tâm cô gái đó xấu đẹp lớn bé, cứ gả vào thì bà xem như con gái mà đối đãi. Khi đó Vệ Nhuy không biết mẹ anh nói vậy, bên người anh cứ nở hết đóa hoa đào này đến đóa hoa đào khác, khiến Vệ tổng giám cứ mơ màng như lọt vào trong sương mù, cuối cùng có một ngày mới biết được chân tướng. Có một cô gái nhà giàu nào đó nói chuyện với bạn mình, quên mất tắt điện thoại vừa nói chuyện với Vệ Nhuy

“Này, cậu với Vệ Nhuy là thế nào?”

“Cứ thế thôi…” cô gái đó chìa bàn tay đẹp mình ra ngắm nghía, chọn màu sơn mới “Sơn lại màu khác cho tôi, màu này tróc mất rồi”

Cô nhân viên làm móng đeo khẩu trang lên làm việc, tai lại dựng lên nghe chuyện.

“Ai nói thân thể anh ta không tốt, thật ra là rất tốt”

“Cậu còn thật sự vừa ý?”

Mặt cô gái ửng đỏ “Dù sao thì chuyện đó cũng tốt, nhưng mà anh ta thật sự bị dị ứng, có lần tôi xịt nước hoa mới, cả đoạn đường anh ta hắt xì không ngừng”

“Ba cậu định cho hai người kết hôn à?”

“Kết hôn chứ, làm cái giấy chứng nhận kết hôn có gì lớn đâu, nếu đúng như bên ngoài đồn đãi thì anh ta sẽ sớm không được, anh ta chết rồi thì tôi lại tìm người khác có gì đâu?”

Vệ Nhuy cầm điện thoại im lặng bấm tắt, ôm đầu mình đau đớn, giận dữ mắng: phụ nữ là đám ăn thịt người, cmn một người cũng không thể tin tưởng được!

Từ đó về sau, anh không yêu đương, cũng không nghiêm túc quen biết với cô gái nào, thật sự ở bên cạnh anh chỉ có một Hòa Tiểu Xuân.

Có đôi khi anh cũng tự ngẫm nghĩ, nếu thật sự không được thì anh với Hòa Tiểu Xuân ở bên nhau, Hòa Tiểu Xuân không có khuyết điểm gì lớn, ít nhất là tin tưởng được, nếu như anh có chết thì cô sẽ không đến nỗi chân trước tiễn anh đi chân sau tìm người khác. Những tài sản này cho Tiểu Xuân anh cũng không thấy đáng tiếc. Nhưng việc này cực kỳ miễn cưỡng, nhìn Hòa Tiểu Xuân thế nào Vệ Nhuy cũng chỉ nghĩ tới lúc khi còn nhỏ cô gầy như que củi.

Cho tới khi!!!

Anh đụng phải Nhị Nha.

Từ lúc cô không luống cuống làm trò trước mặt người ngoài, nhìn thẳng mình đưa lý lịch, Vệ Nhuy bắt đầu để tâm. Cô ngồi trong xe anh, không nói gì nhưng một bụng mưu mô quỷ quyệt từ ánh mắt cô thoáng hiện ra nhanh như chớp. Cô ngồi phía sau với anh, lẩm bẩm mấy từ tiếng Anh, bờ môi căng mọng, hồng hồng.

Vệ Nhuy như đi vào cõi thần tiên, xấu xa nghĩ: Nếu hôn lên đôi môi kia thì hương vị chắc sẽ cực kỳ mê hồn.

Ai mà ngờ Cù thành lớn như thế, cô lại có quan hệ với Hồ Duy.

Vệ Nhuy giãy dụa đấu tranh, đào góc tường nhà bạn thì không thể làm. Nhưng làm bộ như không biết cô thì cô lại cứ nhảy vào trong đầu anh, nhất cử nhất động đều hiện rõ. Không biết mình làm sao, đưa cô về nhà, nghe cô lôi tay mình gọi “Anh Tiểu hồ, anh mua cho em cây kem đi…” thì lại điên cuồng.

Anh nhìn cô nói ba chữ “anh Tiểu Hồ” thì giận sôi máu, nếu cô nói cô muốn ăn kem, anh có thể đưa cô đi ăn loại kem ngon nhất, quý nhất, mua cả thùng cho cô ăn, nhưng lại cứ phải có thêm câu đằng trước. Anh muốn đả kích cô, lấy lời nói khó nghe nhất mà nói, nhưng nhìn cô khó chịu chạy đi, Vệ Nhuy phát hiện lòng mình cũng không thoải mái.

Cô dựa dẫm vào cậu ta như vậy, cũng chính là đã đem lời nói ác độc của mình hôm đó nói không sót một chữ cho Hồ Duy. Cậu ta hôm nay tới đây là để tính sổ với anh. Nhưng mà đề tài này nói thế nào.

Có điều Tiểu Hồ không nói, chính là treo anh ở đó, muốn giết hay không Vệ Nhuy không thoải mái

“Thân thể là vốn quý, đừng có đem mình làm như đã chết”

Vệ Nhuy ngoài cười trong không cười “Chết thì chết, ăn cũng ăn, uống cũng uống, nên hưởng thụ tôi cũng hưởng thụ, quay đầu lại hai mắt nhắm, không còn gì phiền não”

Tiểu Hồ đột nhiên cau mày “Mẹ kiếp, cậu nói là tiếng người à?”

Không biết vì sao Hồ Duy đặc biệt phản cảm khi Vệ Nhuy như vậy, hoặc là nói, anh ghét những người coi thường mạng sống. Có lẽ có liên quan tới việc mẹ anh tự sát, xem như là để lại bóng ma tâm lý khi còn bé, Tiểu Hồ cảm thấy con người không nên coi thường sinh mệnh, mắt nhắm lại thì bản thân mình nhẹ nhàng, nhưng những người còn lại cực kỳ đau khổ. Nam nhi đại trượng phu, bả vai từ nhỏ khiêng đồ đạc, khiêng đất nước, khiêng nhà, khiêng núi sông mở mang trời đất, khiêng củi gạo mắm muối tương cà, thực sự có ngày bất động có người khiêng kia, chính là quỳ xuống cũng không uổng công đã sống một đời này. Chứ không phải như Vệ Nhuy bây giờ, còn chưa thế nào đã tính toán sắp xếp chuyện chết của mình.

Vệ Nhuy nhìn anh chằm chằm, tâm tình kích động. Rốt cuộc anh cũng tìm được cảm giác quen thuộc.

Khi Vệ Nhuy vẫn còn là một Vệ Nhuy nhỏ bé, luôn có nhiều bệnh, anh bị đưa tới phòng y tế truyền nước, buổi tối Hồ Duy ăn cơm xong, lau miệng là nhảy xuống ghế đi thăm Vệ Nhuy. Lúc đó Vệ Nhuy cũng như bây giờ, sốt cao đến mơ màng nằm trên ghế trong phòng y tế, hỏi “Hồ Duy, cậu nói tôi có thể sắp chết rồi không?”

Con nít biết cái chết là thế nào, Vệ Nhuy nói rất nhẹ nhàng, Hồ Duy lại rất kiên quyết lắc đầu, lôi tay Vệ Nhuy “Cậu sẽ không chết, ba tôi nói cậu chỉ sốt thôi, hết sốt thì sẽ khỏe. Vệ Nhuy, cậu sẽ không chết”.

Hai cậu bé bàn tay dơ bẩn đen xì nắm tay nhau, còn móc ngoéo.

Đây mới là cậu ấy!

Từ khi Hồ Duy từ Nhạn thành trở về, Vệ Nhuy chỉ có thể dựa vào ấn tượng mà xác nhận anh, người này thật sự là người mà khi còn nhỏ mình chỉ hận không thể kết nghĩa đào viên sao? Người này thật sự năm đó cứu Tiểu Xuân, vô tình treo lên người anh cái nhãn “nhu nhược”Hồ Duy sao?

Vệ Nhuy cũng là nửa tin nửa ngờ. Dù sao thì cũng cách nhau một khoảng thời gian dài, tính tình cũng thay đổi rất lớn.

Vệ Nhuy nhìn cách ăn mặc của Hồ Duy hôm nay, cởi bỏ bộ quần áo quân phục cứng ngắc kia, bộ quần áo nhìn hơi bụi nhưng tạo nên cảm xúc tuyệt đối tinh tế, áo đen, quần jean vô cùng thoải mái, ở bên cạnh eo là một loạt chữ cái tiếng Ý, cái này là Vệ Nhuy thường xuyên sử dụng!!

Càng nhìn, ý cười càng sâu. Anh tiến lên, tay sờ dọc theo eo Hồ Duy đi xuống, Tiểu Hồ theo bản năng muốn tránh về phía sau, ánh mắt tràn ngập sự nghi ngờ “Cậu định làm gì?”

Vệ Nhuy lấy ngón tay móc lấy cơ bụng mê người kia đi xuống lưng quần, kéo khóa kéo, tiếp theo tay móc lấy dây lưng định kéo xuống!!

Anh sờ một cái, đầu óc Tiểu Hồ ong lên một tiếng, cho là Vệ Nhuy có ý kia với mình, theo bản năng đứng lên né ra, dùng chiêu hướng tới đầu gối Vệ Nhuy đá một cái.

Ầm!!

Vệ tổng giám bị đè quỳ xuống sofa, mặt dán chặt xuống tay ghế thành một mảng đỏ hồng. Anh cũng không để bụng. Tiểu Hồ bực bội tàn nhẫn bẻ ngược tay Vệ Nhuy “Cậu lại…”

Vệ Nhuy mồm miệng lúng búng “Đừng đừng đừng, tôi nhìn thôi”

Hơi chần chừ “Nhìn cái gì?”

“Sau thắt lưng cậu có cái bớt”

Thở phào nhẹ nhõm, thì ra là muốn kiểm tra thân phận mình thôi. Tiểu Hồ ngồi dậy sửa sang quần áo, vẫn không nguôi giận đá Vệ Nhuy một phát. Vệ Nhuy co một góc, bị vặn đến đau cổ, nhe răng cười “Chứ cậu nghĩ tôi muốn làm gì cậu? Mười mấy năm không gặp, tôi thay chú Nhạc kiểm tra xem con trai chú có phải hàng giả hay không không được à?”

Lúc này tới phiên Tiểu Hồ cười lạnh “Cậu nghĩ ai cũng đồng ý nhận cha?”. Câu này chọc tới chỗ đau Hồ Duy, rốt cuộc thì cha ruột mười mấy năm không nhận con, không phải là chuyện vinh quang gì.

Vệ Nhuy biến sắc, thiếu chút anh đã quên. “Tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, dì Hồ năm đó là chuyện thế nào?”

“Tự sát”

Vệ Nhuy giật mình “Tự sát?”

“Đúng vậy, tự sát” Tiểu Hồ dựa vào ghế, buồn rầu nhớ lại “Tôi ở ký túc xá trường thì bên Nhạn thành cho người tới tìm tôi, bảo tôi về nhìn mẹ. Lúc đến bệnh viện, vải trắng đã che lại, cơ thể đã không còn nhiệt độ”

Vệ Nhuy ngẩn ngơ, rất lâu không lên tiếng. Anh mò mẫm tìm một điếu thuốc hút. Hút được một nửa, chợt hỏi một câu không đầu không đuôi “Tôi muốn biết cậu thích cô ấy cái gì?”

Một câu giống y vậy hỏi lại “Tôi cũng muốn biết cậu thích cô ấy điểm gì?”

Vệ Nhuy cúi mắt “Tôi…” lời ra khỏi miệng tự dưng khàn khàn “Tôi thích… tôi không biết”

Thích một người là không có lý do, có khi chỉ là một cái liếc mắt, một ánh nhìn, thậm chí một giọt nước mắt của cô ấy đều trở thành lý do thích cô ấy. Vệ Nhuy không biết nói thế nào, mắt anh đầy sự áy náy “Tôi biết không có khả năng”, cũng mỉm cười tự giễu cợt mình “Cậu yên tâm, tôi vĩnh viễn sẽ không làm vậy”

Giữa bạn bè và phụ nữ, từ trước đến nay Vệ Nhuy không muốn mất đi chỉ có bạn bè. Người bạn đã nhìn anh, ngoéo tay với anh nói câu “đừng chết”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.