Tiểu Hà Sơn

Chương 53: Lời cuối truyện của tác giả



Tác giả có lời muốn nói:

28/4/2018 – 25/6/2018, 25 ngày Tiểu Hà Sơn hoàn thành, tổng cộng 25 vạn chữ, hôm nay kết thúc, cảm ơn mọi người đã theo dõi đến cùng.

Cảm ơn những bạn đáng yêu mỗi ngày đều để lại bình luận, đó là động lực cho tôi càng tích cực hơn.

Cảm ơn những bạn đáng yêu đã im lặng lựa chọn, các bạn im lặng không lên tiếng cũng là một sự cổ vũ khác.

Gần như mỗi tác phẩm kết thúc, bất kể cái kết hạnh phúc tròn đầy thế nào, bất kể dài đến thế nào, đa số đều cảm thấy ý văn còn nhanh quá, bọn họ chưa đủ ngọt, họ chưa sinh con cái, họ chưa có cái xe đàng hoàng…đủ loại suy nghĩ.

Tôi chưa bao giờ là người viết các tình tiết ngọt ngào, người đọc lâu rồi cũng biết, đây là phong cách nhất quán của Trường Vũ Trụ, là người không không thích nhiều lời, không thích quá nhiều nhân vật phụ. Tôi có thể viết thêm mười chương, hai mươi chương, viết tình yêu ngọt ngào hơn mật sau khi kết hôn, viết chồng yêu thương vợ cưng chiều con, nhưng nói thật, tôi cảm thấy như vậy với việc lừa dối không khác gì nhau.

Ít nhất trong ý nghĩ của tôi là như thế.

Cô ấy bắt đầu hình thành trong đầu tôi như thế này, kết thúc cũng nên là như thế này.

Trước đó tôi nói rồi, Tiểu Hà Sơn là tôi tặng các bạn, cũng là tặng cho mình một món quà nhỏ, những người sắp bước ra khỏi trường học, bước vào thế giới người lớn.

Trước kia viết về nữ chính, đa phần là xinh đẹp đoan trang, các cô ấy có công tác giỏi giang, gia thế hơn người, chúng ta đem hết bút pháp chế tạo các nữ chính không thể nào có thực trong đời sống hiện thực, cảm giác đó nói thế nào nhỉ, như một đứa trẻ trộm quần áo, giày cao gót của người lớn, cố gắng biến mình thành “phụ nữ”.

Trở lại hiện thực xã hội, là người sống ở thế giới người lớn, bản thân mới biết thời kỳ học sinh, trẻ con chân thành mới có bao nhiêu là quý giá. Nhị Nha chính là linh cảm từ đó mà ra, cũng là lần thử đổi mới.

Cô ấy như một cô gái trong truyện đồng thoại, cô có dáng vẻ quê mùa, cô dũng cảm, cô không sợ, cô chân thành, cô kiên định, buồn phiền lớn nhất của cô không bao giờ là những chuyện sinh hoạt vặt vãnh, nhi nữ tình trường.

Trong chuyện tình cảm, cô không nói đúng sai, cho dù được hay mất, với cô chỉ có “đáng giá” hay “không đáng”

Cô ở một mình mấy năm, nghênh đón sự trưởng thành, cùng ngày đêm nhớ Anh Tiểu Hồ.

Tự đáy lòng hy vọng mang cho Nhị Nha đến mọi người, là hình tượng cô gái vui vẻ sáng lạn.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhớ lại chuyện xưa, tôi cũng muốn từ hai tháng này trở về đời sống hiện thực.

Trong đời sống hiện thực không có nhiều người như ý, tiểu thuyết an ủi tinh thần cũng không phải là mãi mãi.

Mong mọi người trong tương lai có lúc thoải mái, có khi uể oải, sẽ nhớ tới Nhị Nha nghiêng đầu giọng thanh thanh giảng giải “này cũng không có gì… cùng lắm thì…”

Tôi mong các cô gái nhỏ xinh đẹp đều sẽ bình thản mà trưởng thành. Có thể sẽ viết về Vệ Nhuy hoặc Bùi Thuận Thuận ở phiên ngoại trong bản xuất bản, nếu không thể xuất bản thì viết về ngôi sao dẫn chương trình, dù sao cũng nhất định sẽ nói cho mọi người.

Những người bạn đáng yêu, tạm biệt.

Kiếp sống cách mạng thường chia tay, giống như hai dạng khác biệt của tình cảm.

Nếu còn có chuyện xưa tiếp theo, chúng ta gặp lại.

Mỏng cũng có lời muốn nói:

Mình lại hoàn tất một quyển truyện nữa, 25 vạn chữ của tác giả, thành ra hơn 172.000 chữ của mình, khi gõ những dòng chữ cuối cùng, mình đã rưng rưng.

Như tác giả viết “Giờ khắc này, vạn vật nhỏ bé, em là non sông”. Mình cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn ngập trong tim Nhị Nha khi cô lao vào vòng tay anh Tiểu Hồ của cô, cũng như niềm hạnh phúc vô bờ của Tiểu Hồ khi anh ôm non sông của mình trong tay. Mình mong tác giả viết nhiều thêm một chút, để biết Tiểu Hồ và Nhị Nha đã sống hạnh phúc thế nào. Đôi bạn này bên nhau thì ít, xa cách thì nhiều, dẫu vậy thì mỗi giờ phút ở cạnh nhau họ đều hạnh phúc, ngọt hơn đường bởi Nhị Nha hồn nhiên, được cưng chiều nhưng tinh tế, hiểu chuyện, Tiểu Hồ ngoài lạnh trong nóng, yêu chiều Nhị Nha tận xương tủy. Thế nhưng tác giả không viết, thảnh ra mình đành tự tưởng tượng vậy.

Chia tay Nhị Nha, Tiểu Hồ, ông nội, gia đình họ Đỗ ở đây, mình vẫn lưu luyến họ với những tình cảm gia đình giữa ông cháu, anh em, tình cảm bạn bè, tình yêu giữa Tiểu Hồ Hồ và Nhị Nha, cũng như lưu luyến từng người bạn đã theo chân mình cùng vui buồn với Tiểu hà sơn trong suốt thời gian qua. 

Cảm ơn các bạn đã đồng hành, chúng mình sẽ gặp lại nhau trong một truyện mới nhé, hy vọng là sẽ sớm thôi. Yêu thương rất nhiều 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.