Tiểu Hầu Gia Ngộ Long Kí

Chương 17: Mãi thư (Mua sách)



Editor: Uyên Quyển

Beta: Huyết Điện Hạ

Mấy ngày kế tiếp hai người thực tủy biết vị (ăn một lần biết vị liền nghiền), không ngừng biến hóa đa dạng tìm hoan, có khi ở trên giường, có khi ở dục tuyền (hồ tắm), thậm chí có một lần trên thạch bàn ở phòng vẽ tranh, lúc ấy hai người đang nghiên cứu bức tranh của Địch Tiểu Hầu, nhìn tới nhìn lui, rồi nhìn đến trên bàn, cuối cùng đem tranh trên bàn biến thành rối tinh rối mù.

Sau Địch Tiểu Hầu cầm bức hoạ bị phá hoại cuộn tròn thương tâm. Đó chính là kiệt tác mấy tháng của hắn liền như vậy bị hủy. Long Ẩn an ủi hắn, không sao cả, có thể tái họa tranh, hơn nữa còn do y chấp bút. Long Ẩn là người đã nói là làm, lúc này dựa theo phong cách của Địch Tiểu Hầu họa một bức đông cung cho hắn. Địch Tiểu Hầu vừa thấy, quả nhiên bức tranh họa kỹ càng, nhân vật sinh động, chỉ tiếc, trong tranh lúc này là Long Ẩn ở trên, Địch Tiểu Hầu ở dưới, Long mỹ nhân vẫn mỹ mạo như trước, Địch Tiểu Hầu lại mặt mày hàm xuân, cảm giác hơn vài phần dâm đãng…

Vì thế Địch Tiểu Hầu càng bi thương khi mất đi bức đông cung này.

Hôm nay Long Ẩn nhìn tủ sách trầm tư, Địch Tiểu Hầu hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Long Ẩn nói: “Ta thấy tàng thư hẳn nên tái phong phú hơn”

Địch Tiểu Hầu lập tức liền hiểu được, cười nói: “Kia không đơn giản, trong thư tứ (tiệm sách) có rất nhiều loại sách này, mua là có, chẳng qua họa lưu truyền trên phố là loại bình thường, nào có họa tốt nhất”

Long Ẩn ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ thế gian loại sự tình này lưu hành rất rộng?”

“Đương nhiên” Địch Tiểu Hầu biết rất nhiều quan to quý nhân đều dưỡng nam sủng, bất quá thật tình yêu thương thì không nhiều lắm.

Long Ẩn cảm thấy mới mẻ, hỏi Địch Tiểu Hầu làm sao có thể mua được bộ sách tranh vẽ này, Địch Tiểu Hầu xung phong nhận việc, dẫn y đi trấn phụ cận với Đại Thành (ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc) sưu tập, quả nhiên thu hoạch rất lớn, phiên bản các loại nam sắc đông cung đủ loại, tư thế đa dạng phong phú khiêu khích, so với tranh Địch Tiểu Hầu còn muốn nóng bỏng hơn. Bọn họ học theo rất nhiều, không khỏi máy móc, thực tiễn diễn luyện một phen, tình thú dạt dào.

Hôm nay bọn họ đi thành cách động phủ hơn trăm dặm mua thư trở về, đứng bên bờ sông nhỏ lật xem. Long Ẩn nhìn tới nhìn lui, thở dài: “Ta  thấy ngươi họa tranh vẫn là hảo hơn”

“Đó là đương nhiên!” Địch Tiểu Hầu đắc chí. Hắn họa đông cung  ai cũng phải khen ngợi!

“Bởi vì tranh ngươi đều là họa chúng ta, còn tranh này, không một cái nào bì được với chúng ta” Long Ẩn buồn bả.



Bọn họ thời điểm đi mua thư đều là Địch Tiểu Hầu ra mặt, Long Ẩn đội một cái mũ sa lớn, hoàn toàn che đi diện mạo. Y không thích nhất trước mặt người khác lộ diện, bởi vì nhìn thấy chân diện y tất cả đều ngẩn người ngu ngơ, hành vi thất thố. Ở trước mặt y có thể tự nhiên thoải mái cho tới bây giờ chỉ có Địch Tiểu Hầu, cho nên y đối với khỉ con liền cũng không giống người thường.

Y cũng không phải trời sinh là người lạnh như băng, đơn giản bởi một mình ngụ trong núi ngăn cách, cho nên không biết như thế nào cùng người khác ở chung, lại bởi vì trời sinh mỹ mạo, tu hành lại tuân thủ nghiêm ngặt, tự nhiên mang theo một cỗ tiên khí, cử chỉ phong độ nhanh nhẹn, nhìn thấy chân diện y đều nghĩ gặp thần tiên, cho nên có nhiều hành vi thác loạn, khiến y rất buồn bực, vì thế tận lực tránh cùng người khác tiếp xúc.

Y tính tình như vậy, nói nếu như không có việc ngoài ý muốn, cứ thế trong núi tu hành một đời, cô độc sống quãng đời còn lại, không dính nhân tình, không tham gia sự đời, cuộc sống yên lặng khô khan, vô hỉ vô lo.

Mà Địch Tiểu Hầu vô tình xông vào cuộc sống của y, quấy rầy sự yên tĩnh từ trước của y. Người này đối y, bướng bỉnh vô lại, háo sắc chấp nhất, bám riết không tha, tử triền lạn đánh (mặt dày theo đuổi), rốt cục dạy y nhiễm nhân gian hoan tình, Long Ẩn của hiện tại, sẽ hỉ, sẽ sân (giận), sẽ nộ, sẽ cùng Địch Tiểu Hầu cãi nhau ầm ĩ, sẽ cùng hắn liều chết triền miên.

Địch Tiểu Hầu thực thích Long Ẩn như vậy, thần tiên  này bị hắn kéo vào thế gian.

Long Ẩn cảm thấy mùa xuân này hảo  đẹp, so với dĩ vãng thật làm người ta sung sướng, bởi vì bên cạnh y có một người làm bạn.

Cảnh xuân tươi đẹp, liễu rủ lả lướt, bên bờ sông cỏ xanh khắp cả, mùi hoa mê hoặc lòng người. Địch Tiểu Hầu dưới ánh mặt trời xem đông cung cùng Long Ẩn, trong lòng ngứa ngứa, bàn tay nắm thư kia trắng như ngọc, khiến hắn hận không thể nắm lên  môi hôn, từng ngón từng ngón liếm duyện cho y.

“Ngươi biết không?” Địch Tiểu Hầu ghé sát vào mũ sa Long Ẩn, nhỏ giọng nói: “Có một phương thức tên là dã hợp”

“Ân?” Long Ẩn gần đây lòng hiếu kì thực cao, bởi vì Địch Tiểu Hầu chung quy có thể khiến y kinh hỉ.

“Chính là như vậy, đến đến đến…” Địch Tiểu Hầu nhìn bốn phía, dưới tàng liễu bên bờ sông sắc màu rực rỡ là địa phương thật không tồi. Hì hì, tuy rằng cách đó không xa chính là quan đạo (đường lớn), khó tránh khỏi sẽ có người đi qua, nhưng như vậy mới càng khiến người phạm tội nha!

Hai người thực tự nhiên hôn môi, bàn tay Địch Tiểu Hầu háo sắc tiến vào trong y phục Long Ẩn, chung quanh sờ loạn. Long Ẩn cũng bắt chước hắn, bắt tay vói vào trong y phục Địch Tiểu Hầu vuốt ve, nhẹ nhàng trên điểm nhỏ nổi lên trước ngực nhéo một phen. Địch Tiểu Hầu ai nha một tiếng, tức giận đẩy ngã Long Ẩn, đè lên.

“Thật sự muốn ở nơi này sao?” Long Ẩn nhìn bốn phía, tuy rằng chỉ có ong bướm, nhưng cách đó không xa là quan đạo dưới ánh mặt trời chói lọi, nói không chừng khi nào thì sẽ có nhân mã đi ngang qua.

“Đương nhiên, như vậy mới đủ kích thích!” Địch Tiểu Hầu thở hồng hộc xé rách y phục Long Ẩn, nghĩ thầm,lúc này thừa dịp ngươi chưa chuẩn bị, hẳn là có thể tiến quân thần tốc đi? Trong giây lát thân thể bị cuốn lại, bị Long Ẩn đặt nằm úp xấp dưới thân. Tiếp theo đai lưng buông lỏng, quần bị Long Ẩn bác hạ (lột xuống).

Địch Tiểu Hầu tức giận lấy tay loạn tóm đóa hoa trước mắt. Sau lưng ấm áp dào dạt, Long Ẩn chậm rãi tiến vào.

Sau nhiều ngày khai phá, Địch Tiểu Hầu thân thể đã muốn bị khai phá gần hết, thích ứng thứ thật lớn của Long Ẩn, trừ bỏ lúc mới bắt đầu có điểm đau, nhưng cũng không quá thống khổ. Long Ẩn đỡ thắt lưng hắn, tầm mắt dưới ánh mặt trời nhìn đồng cỏ bát ngát không xót điểm gì, thân thể cảm thụ bên trong thật nóng thật mềm nhưng cũng thật chặt của Địch Tiểu Hầu, trong lòng vừa khẩn trương lại khoái hoạt, đúng là hưng phấn ngoài ý muốn.

Địch Tiểu Hầu cũng thực hưng phấn, nguyên lai dã hợp quả nhiên thật kích thích, về sau phải câu dẫn Long Ẩn ở trong núi làm thật nhiều. Dù sao nơi đó sơn thanh thủy tú (núi xanh suối trong), phong cảnh tuyệt đẹp, không biết trên bờ huyền nhai (vực) làm tình có thể hay không càng kích thích? Hắn đang miên man suy nghĩ bỗng Long Ẩn đột nhiên dừng động tác.

“Làm sao vậy?” Địch Tiểu Hầu vừa mới hứng thú, bất mãn quay đầu lại trừng y, Long Ẩn nói: “Có người đến đây”

“Nơi nào?” Địch Tiểu Hầu nhìn xung quanh, trên quan nhai không ai nha.

“Còn mấy dặm nữa, kị mã, rất nhanh sẽ xuất hiện” Long Ẩn nội lực sâu, nhĩ lực siêu quần, sớm liền phát hiện xa xa vó ngựa chấn động, Địch Tiểu Hầu buồn bực, ở trên người y xoay một phen, cả giận nói: “Mặc kệ, tiếp tục!”

“Hảo” Long Ẩn đáp ứng, hai người tiếp tục vận động, nhiệt tình như lửa.

Chỉ khoảng nửa khắc bốn con ngựa cấp tốc tới phụ cận. Ban đầu hành khách không ai thấy, rất nhanh thời điểm xẹt qua có người phát hiện trong bụi hoa có hai người, cả kinh đến tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra. Địch Tiểu Hầu mặt chôn trong bụi hoa, đang bị Long Ẩn đỉnh đến cả người phát run, nghe thấy có người kinh hô: “Bình Tứ huynh, ngươi như thế nào lại phun máu mũi?” Người nọ trả lời thế nào hắn không nghe rõ, lại nghe người hô ngựa hý loạn thành một đống. Tiếp theo Long Ẩn ôm hắn thả người rời đi, trong nháy mắt đã đi rất xa. Địch Tiểu Hầu ha ha cười, nguyên lai dọa người là chơi vui như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.