“Nhu Tĩnh?” Đức Vinh Đế nghe thấy cái tên này, chân mày nhíu càng sâu, giống như đấu tranh một lát, mới xoay người trở lại chỗ ngồi mạ vàng của mình, che nửa mặt, nhìn Văn Nhân Cửu không chút biểu lộ phía dưới, trầm giọng hỏi: “Con có biết hiện tại con đang nói gì không!”
Đại Càn từ trước đến nay, nữ tướng mặc dù cũng có, nhưng rải rác trong sách sử, khăn trùm thật sự không thua kém bậc mày râu cùng lắm chỉ được số ít. Đại Càn vốn tự xưng là đại quốc, nam tử ưu tú nhiều không đếm xuể. Nếu như lúc này phái ra nữ tướng, truyền ra ngoài không nói đến những cái khác, mặt mũi của nam nhi Đại Càn, quý tộc Đại Càn rồi lại thật sự là hơn dặm đều mất hết.”
Văn Nhân Cửu thấy sắc mặt Đức Vinh Đế trầm như nước, dường như có tức giận mơ hồ, vẻ mặt đạm mạt, chẳng qua là ánh mắt rồi lại vừa trầm vừa sắc, y nhìn Đức Vinh Đế thản nhiên nói: “Nhi thần dĩ nhiên là hiểu rõ lo lắng của phụ hoàng,” ngừng một chút, khóe môi như có như không giương lên một độ cong cực mỏng, tựa như cười tự như trào phúng, “Chỉ có điều, nếu như ngoài Nhu Tĩnh quận chúa, Đại Càn ta còn có tướng lĩnh nào khác có thể dùng được, phụ hoàng lúc này lại như thế nào cùng ở đây sốt ruột với nhi thần a?”
Bàn tay để xuôi bên người của Đức Vinh Đế nắm càng chặt, toàn bộ ngự thư phòng lập tức lâm vào một mảnh trầm mặc nồng đậm.
Văn Nhân Cửu đứng trước mặt Đức Vinh Đế, y không tiếp tục nhiều lời, chỉ yên lặng rũ mi, hàng mi thật dài che khuất biểu tình trong mắt, lại khiến cho khuôn mặt trắng tuyết của y càng thêm lạnh lùng. Nhìn như vậy, dường như trong thân thể đơn bạc đang tản ra một loại năng lực nào đó, cổ quái nhưng lại khiến kẻ khác không cách nào không tin phục.
Đức Vinh Đế chợt hoảng hốt, đôi mắt có chút vẩn đục nhanh chóng hiện lên một loai dị sắc tựa vui tựa buồn, nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt liền đè xuống loại dị sắc kia, ông chậm rãi buông lỏng bàn tay vốn đang siết chặt bên người mình, thở dài một hơi dựa vào long ỷ, nửa nâng mắt nhìn Văn Nhân Cửu, nói: “Việc này để trẫm suy nghĩ một chút, Thái tử lui xuống trước đi.”
Văn Nhân Cửu nhàn nhạt nhìn Đức Vinh Đế, cũng không nói thêm lời nào, chỉ chắp tay, lễ nghi chu toàn mà nói: “Bạo loạn Danh Trạch cũng chỉ là khởi đầu, Kinh đô lúc này chính là đang chìm sâu trong vũng bùn, vượt xa quá khứ hùng hậu. Mong rằng phụ hoàng sớm ngày quyết định, phái ra tướng tốt bình định nhân tâm mới là thượng sách.” Ngừng một chút, “Nhi thần lúc này xin được cáo lui.”
Đức Vinh Đế đưa mắt nhìn Văn Nhân Cửu từng bước lui ra khỏi ngự thư phòng, ánh mắt rơi xuống khoảng không ngoài cửa, thật lâu, giống như khí lực toàn thân trong nháy mắt ngắn ngủi đều bị rút đi rồi, mệt mỏi giơ tay day day ấn đường. Phúc công công ở một bên thấy, liền vài bước đi qua nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng mệt mỏi? Có còn chịu đựng được?”
Đức Vinh Đế cười khổ, thì thào: “Mệt mỏi? Trẫm là mệt mỏi.” Hai tay chống thành ghế chậm rãi đứng lên, lắc đầu nói, “Thân thể này… đã sớm chịu không nổi a.”
Phúc công công vội vàng đỡ Đức Vinh Đế, cười híp mắt nhìn bên kia nói: “Nếu Hoàng thượng mệt mỏi, vậy liền nghỉ ngơi một chút. Nếu như chịu không nổi, liền để cho Điện hạ gánh vác.” Nói xong, cũng nhìn về phía Văn Nhân Cửu rời đi, sau đó, ý tứ sâu xa nói với Đức Vinh Đế: “Điện hạ trong lúc bất tri bất giác, cũng đã lớn như vậy rồi.”
Đức Vinh Đế nhắm chặt mắt, ngay sau đó liền nở nụ cười: “Đúng vậy a. Đã lớn thế rồi.” Quay đầu nhìn Phúc công công: “Phúc Thụy, ngươi nói cho Trẫm một chút, ngươi cảm thấy đề nghị vừa nãy của Thái tử thế nào?”
Phúc công công đỡ Đức Vinh Đế đến một bên khác ngồi xuống, đáp: “Phúc thụy cũng chỉ là một nô tài, những thứ chính sự triều đình này làm sao dám chen miệng vào? Chỉ có điều nô tài mới phát giác, Thái tử trời sinh thông tuệ, lời nói việc làm đều hết sức chu toàn. Nếu như Thái tử điện hạ đã nói như vậy với Hoàng thượng, chắc hẳn cũng là có đạo lý của người.” Rót chén trà đưa tới, cười đến giống như phật di lặc, “Hiện tại phải nhìn Hoàng thượng người là có ý gì a.”
Đức Vinh Đế nhận trà nâng trong tay, cũng không uống, chỉ nhìn lá trà không ngừng chìm nổi trong chén sứ trắng, dường như đang suy nghĩ cái gì. Không biết qua bao lâu, người bề trên nâng chén trà rốt cuộc nhịn không được thở dài một hơi, bỏ chén trà qua một bên, tựa lưng vào ghế thản nhiên nói với Phúc công công: “Phúc công công, đi chuẩn bị thánh chỉ cho Trẫm.”
“Vâng.”
*
Lúc Trần Thi Hàm ở trong phủ nghe cung nữ phía dưới đến đây thông báo Hoàng cung bên kia có người đến, chính là đang phấn khởi lôi kéo hộ vệ tỷ thí đao tên. Cuối tháng chín, khí nóng đã gần như tản đi, Trần Thi Hàm mặc quần áo mỏng nhưng vẫn nóng đến độ đầu đầy mồ hôi.
Đưa tên trong tay cho thị vệ một bên, sửa sang lại trang phục dung mạo theo cung nữ đến phòng trước, chỉ thấy trong phòng một người mặc quần áo của Đại thái giám, cười giống như Phật Di Lặc đang híp mắt nhìn về phía nàng. Nhìn bộ dạng đó, không phải Phúc công công thì là ai?
Trần Thi Hàm nhìn thấy Phúc công công, ánh mắt lóe một cái gần như không thể nhìn thấy, ngay sau đó vội vàng bước nhanh qua nghênh đón, cười nói: “Cũng không biết là ngọn gió nào, thổi Công công tới phủ quận chúa này của ta.”
Phúc công công híp mắt chắp tay, thi lễ một cái: “Lần trước từ biệt, đã lâu không gặp. Từ sau khi Quận chúa được Điệp thái phi bên kia đưa tới phủ quận chúa, Thái hậu, Thái phi đều vô cùng nhớ mong Công chúa.”
Trần Thi Hàm đứng trước mặt Phúc công công, tiếp lời: “Thái hậu, Thái phi thấp thỏm nhớ mong ta, trong lòng ta dĩ nhiên cũng vô cùng nhớ bọn họ. Thầm nghĩ ngày nào rảnh rỗi, tất nhiên sẽ đến trong cung cùng Thái phi, Thái hậu hàn huyên một hồi a.”
Phúc công công tiếp tục cười nói: “Phần tâm này của Quận chúa quả thật rất tốt, chỉ có điều…” Nhìn Trần Thi Hàm, “Cuộc sống sau này của Quận chúa, sợ là không được rảnh rỗi.”
Trần Thi Hàm nâng mắt, sắc mặt ngưng trọng hỏi: “Công công có ý gì?”
Phúc công công hơi nâng tay, từ trong tay áo rộng thùng thình bỗng nhiên lấy ra một quyển lụa vàng: “Nhu Tĩnh quận chúa tiếp chỉ!”
Trần Thi Hàm nhìn thấy ánh vàng kia, giơ tay nâng chân váy lên một chút, vội vàng quỳ gối xuống đất: “Thần nữ Trần Thi Hàm tiếp chỉ.”
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Trẫm vì bạo loạn Danh Thủ mà đau lòng vô cùng, Đại Càn hôm nay thế cục đã loạn, dân tâm bất an, Trẫm đặc biệt phái Nhu Tĩnh quận chúa dùng tên Tướng quân Thiên Trạch, quan cư* nhị phẩm, dẫn đầu ba nghìn Cẩm y vệ, lập tức rời Kinh bình định bạo dân…”
(*官居 quan cư: nơi ở của quan lại, chỗ này chắc dùng để chỉ chức phẩm quan.)
Trần Thi Hàm nghe đến đây, bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin.
Phúc công công thu biểu tình kinh ngạc của nàng vào đáy mắt, trên mặt ngược lại vẫn là bất động thanh sắc, chỉ chậm rãi đọc xong thánh chỉ, sau đó mới híp mắt nhìn Trần Thi Hàm tiếp tục nói: “Chúc mừng Quận chúa… Không, hẳn là Tướng quân Thiên Trạch, tiếp chỉ thôi.”
Thân thể Trần Thi Hàm vẫn như cũ không nhúc nhích, bờ môi chỉ hơi đóng mở giống như đang liều mạng ức chế cái gì mà run rẩy không ngừng, qua hồi lâu, từ cổ họng mới phát ra được vài tiếng vỡ vụn: “… Tướng quân?” Dừng một chút, “Ta thật sự có thể… ra chiến trường?”
Phúc công công cười híp mắt gật đầu, chậm rãi khép lại thánh chỉ trên tay, miệng hỏi: “Như thế nào, Quận chúa đây là không muốn?”
Trần Thi Hàm đưa tay dùng sức nắm thành quyền, hồi lâu, nàng mím chặt môi nhìn chằm chằm Phúc công công, sau đó dùng sức dập đầu một cái, tựa trán trên đất trong nháy mắt, mới chậm rãi giơ hai tay lên khỏi đỉnh đầu, cực kỳ trịnh trọng nhận lấy quyển lụa vàng từ tay Phúc công công.
“Thần, Trần Thi Hàm lĩnh chỉ.” Trần Thi Hàm lần nữa ngẩng đầu, khẽ nở nụ cười, khuôn mặt tươi sáng rõ ràng thuộc về thiếu nữ lại bao trùm một loại kiên nghị của quân nhân, đôi mắt kia trong khoảnh khắc lại lóe lên một loại khí khái anh hùng khiến người sửng sốt, “Thần sẽ vì Đại Càn, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”