Tiểu Hầu Gia

Chương 118: Cập quan (*Nam tử tròn 20.)



Chuyện Tôn Hằng đến Danh Trạch nhận chức Huyện lệnh là do Đức Vinh Đế đích thân phê chuẩn.

Cũng không biết là do thái độ của Đức Vinh Đế hay vẫn là do mấy tháng này thế lực của phái nghiêm trị càng ngày càng suy yếu, tin tức truyền ra tuy rằng Thế gia do hai nhà Lâm, Trữ đứng đầu vẫn ở trên triều phản bác như cũ, nhưng cuối cùng cũng không giày vò ra cuộc chiến gì lớn.

Bạo loạn Danh Trạch chấn động một thời trải qua nửa năm thời gian, rốt cuộc cũng lắng xuyến theo trận tuyết xuân cuối cùng của Đế kinh.

Tuy rằng mâu thuẫn nội bộ chưa giải quyết triệt để, nhưng sau đó, toàn bộ Đế kinh lại bắt đầu bước vào thời kỳ hòa hoãn mâu thuẫn. Cuối tháng năm, trời bắt đầu nóng lên. Tuy nói thời gian trước vài nơi của phương bắc đã có mưa, nhưng trận mưa này đối với nhà nông mà nói cũng chỉ như muối bỏ biển. Nếu như không có cách nào giải quyết vấn đề này, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được.

Văn Nhân Cửu đã sớm có mưu tính đối với cái này, chẳng qua là ngại mình cánh chưa có gió, chậm chạp không hành động.

Ở ẩn mấy năm, rốt cuộc chờ đến lúc Công Bộ Thượng Thư xương già xin cáo lão hồi hương, thừa dịp người bên ngoài vẫn chưa kịp có ý đồ gì, lập tức viết sớ tiến cử Liễu đại nhân, Ngũ cô gia* của Trần gia lão gia tử, vốn đang giữ chức Phụng Thiên Phũ Doãn. Đức Vinh Đế vốn là đối với cái này sao cũng được, thấy Liễu Phủ Doãn làm quan hai mươi năm, hành vi xử sự cũng không có chỗ sai sót,  danh tiếng trong dân chúng cũng không kém, ở trên triều mở ra miệng vàng, chính là đồng ý.

(*Cô gia: cách gọi của chồng của chị em gái bên cha.)

Liễu Phủ Doãn kia tuy nói là Cô gia của Trần gia, nhưng rốt cuộc vì khăng khăng giữ mình vẫn luôn không dám rõ rệt đứng vào hàng của Thái tử bên kia, rồi lúc này đây, ông nhưng thật ra cho dù giũ thế nào cũng không sạch. Chỉ có điều, từ Phụng Thiên Phủ Doãn đến Công Bộ Thượng Thư, hai việc tốt này liên tục phát sinh trên người mình cũng không thể nói là không vui mừng, nếu không có Văn Nhân Cửu giúp đỡ, tiếp qua mười năm ông cũng không nói được còn có thể gặp được kỳ ngộ này hay không.

Nghĩ như vậy, Liễu Phủ Doãn cũng là an tâm. Tuy nói còn có chút lo lắng đối với việc Thái tử có thể kế thừa sự đế vị hay không, nhưng nói cho cùng thì cũng coi như cam tâm tình nguyện bán mệnh cho Văn Nhân Cửu.

Công Bộ có Công Bộ Thượng Thư mới lên thay y trải đường, Hộ Bộ có Mộ Dung Viễn y đã sắp xếp vào từ vài năm trước, chuyện phái người phụ trách đến các nơi của Đại Càn tu kiến thủy lợi rốt cuộc cũng bắt đầu thực hiện.

Ngày lại ngày trôi qua, nhoáng cái liền đến tháng mười một.

Đã là cảnh đêm thâm trầm, nhưng trong Đông cung vẫn là đèn đuốc sáng trưng. Một cung nữ mặc váy dài màu đỏ đang nâng một khay nhung màu đỏ, nhanh chóng xuyên qua hành lang gấp khúc, đi tới trước tẩm cung của Văn Nhân Cửu mới dừng lại bước chân, một tay giữ chặt khay, tay kia vội vàng gõ cửa.

Gõ hai tiếng, chỉ nghe bên kia “kẽo kẹt” một tiếng, cửa được mở ra từ bên trong, Mặc Lan đi ra nhìn đồ vật trên tay của nàng ta, duỗi tay làm động tác nhận: “Đây là làm xong rồi?”

“Đúng vậy.” Tiểu cung nữ gật đầu, “Thượng Y Cục* bên kia vừa cho hai tiểu thái giám đưa tới, người nói ma ma của Thượng Y Cục đã phân phó rồi, nếu như Điện hạ không vừa, không hợp ý chỗ nào thì cứ nói, ngày mai bọn họ sẽ sửa lại.”

(*尚衣局 chắc nơi làm quần áo.)

Mặc Lan gật đầu: “Ta biết rồi, quần áo ta đưa cho Điện hạ thử xem, ngươi lui ra đi.”

Tiểu cung nữ đáp “Vâng”, thấy Mặc Lan quay người đóng cửa lại lúc này mới lui xuống.

Trong phòng, Văn Nhân Cửu đang dựa trên tháp, dưới đèn dầu nhìn thư báo thiên tai từ các nơi truyền về, Mặc Lan vén rèm đi vào trong, cười nói: “Điện hạ, mấy thư báo kia đợi một hồi rồi đọc tiếp, Thượng Y Cục bên kia đã đưa tới áo bào cho buổi lễ cập quan của Điện hạ mười ngày nữa.” Đặt khay xuống bàn, “Điện hạ mau tới thử xem có vừa không.”

Mặc Liễu đứng bên cạnh Văn Nhân Cửu, nghe thấy Mặc Lan nói ánh mắt cũng không khỏi sáng lêni: “Đợi nhiều ngày như vậy, cũng đã làm xong rồi!” Tò mò nhìn cái khay phủ vải nhung kia, cái gì cũng không thấy, vội vàng quay đầu nhìn Văn Nhân Cửu, cười hì hì nói: “Điện hạ mau thử xem a!”

Văn Nhân Cửu đặt công việc trong tay xuống, trên mặt cũng không không nhìn ra vẻ hưng phấn, y nâng mắt nhìn thoáng qua Mặc Liễu, giọng điệu nhàn nhạt: “Ngươi rồi lại tích cực.”

Mặc Liễu cười ha ha: “Nô tỳ đây không phải là mừng cho Điện hạ sao.” Nói xong, hầu hạ Văn Nhân Cửu đứng lên đi qua.

Văn Nhân Cửu đưa tay xốc lên mảnh vải nhung, nhìn áo bào màu hạnh hoàng, mở miệng nói: “Giúp Cô thay quần áo.”

Mặc Liễu Mặc Lan vội đáp “Vâng”, tiến lên giúp Văn Nhân Cửu đổi áo bào.

Này là một bộ y sam cực kỳ tinh tế, trên trường bào màu hạnh hoàng* dùng chỉ đen cùng bạc đan vào nhau thêu thành họa tiết tứ long ngũ trảo**, cả bộ y sam được viền bằng tơ vàng, ống tay áo rộng dùng chính là hoa văn thêu dệt*, thêu tường vân (*mây lành 祥云) cùng một vài vật tổ ngụ ý cát tường thuận lợi.

(*杏黄色 màu vàng quả hạnh.)

(**Ngũ trảo: Rồng 5 móng vuốt được xem là biểu tượng của vương quyền.)

(*Này là 缂丝 hàng dệt tơ, thêu hoa j của TQ ấy.)

Ngoại bào dùng bằng lông cáo tuyết; đầu đội Chu vĩ (*朱纬 ảnh), hai tầng kim long, trang trí bằng mười hạt Đông châu**, trên đỉnh gắn hồng ngọc, liếc mắt nhìn qua, rất khí phái.

(**Triều Thanh lấy ngọc trai được sinh ra từ vùng Đông Bắc gọi là đông châu, phân biệt với nam châu ở phía nam.)

Văn Nhân Cửu từ trước đến giờ không thích trang phục quá mức xa hoa, trong mấy năm này, không phải yến hội vô cùng quan trọng, y cũng ít khi mặc long trọng như thế.

Vả lại, tuy nói Thái tử gia nhà bọn họ bởi vì thân thể nhược, nhìn không cường tráng bằng Lạc Kiêu, nhưng suy cho cùng cũng đã thành niên rồi, mi nhãn đã nảy nở rồi, một thân quý khí lạnh lùng tựa băng tuyết cùng với một bộ quần áo này càng nổi bật lẫn nhau, trong lúc nhất thời khiến cho Mặc Lan Mặc Liễu đã hầu hạ Văn Nhân Cửu thời gian dài như vậy cũng có chút đui mù.

“Như thế nào?”

Thẳng đến khi Văn Nhân Cửu lên tiếng, Mặc Lan Mặc Liễu mới tỉnh khỏi cơn mơ, Mặc Liễu đứng ở một bên không dời mắt khỏi Thái tử gia nhà mình, cười hì hì lại đi quanh y một vòng, lúc này mới nói: “Thái tử điện hạ ngày thường vốn đã tuấn mỹ, hiện tại mặc bộ đồ này vào, đưa mắt nhìn qua, nô tỳ còn cho rằng là thần tiên hạ phàm a.”

Cách nói dí dỏm của Mặc Liễu, khiến Mặc Lan nghe xong cũng không nhịn được bật cười.

Văn Nhân Cửu hạ mắt xuống, thản nhiên nói: “Ngươi rồi lại càng lúc càng khéo miệng.”

Mặc Liễu giả bộ ủy khuất: “Nô tỳ nhưng không nói láo a! Điện hạ nếu không tin nô tỳ, sao không hỏi Mặc Lan thử xem?”

Văn Nhân Cửu cũng không thèm nhìn nàng, Mặc Lan lại cười tiếp lời của Mặc Liễu: “Mặc Liễu tuy rằng lanh mồm lanh miệng, nhưng ý tứ dù sao cũng không sai. Chỉ là không biết Điện hạ có cảm thấy cần sửa chỗ nào hay không?”

Văn Nhân Cửu nhìn bộ dạng của mình trong gương, dường như xác nhận không có gì sai sót, lập tức xoay người nói: “Không cần, như vậy là được rồi.” Hơi nâng tay lên, “Giúp Cô thay bào tử a.”

Mặc Lan cùng Mặc Liễu liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương dường như đều nhìn thấy chút đáng tiếc, nhưng hai người cũng không lắm miệng, đáp “Vâng” liền cẩn thận thay bào tử, lại cất vào khay.

Đi ra gian ngoài, Mặc Liễu nhìn Mặc Lan nâng khay đồ, bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi: “Ngươi nói, ngày Điện hạ cập quan, Thế tử gia có về hay không?”

Mặc Lan lườm nàng một cái, nói: “Bắc Vực chính là thời điểm chiến sự căng thẳng, lúc này chủ soái sao lại có thể dễ dàng rời khỏi chiến trường? Như thế nào nói lời ra khỏi miệng lại không dùng đầu óc.”

Mặc Liễu bị Mặc Lan nói liền bĩu môi: “Cũng chỉ nói có một câu, nghĩ rằng nếu Thế tử trở về, nói không chừng Điện hạ có thể vui vẻ một chút… Muội đã lâu rồi không nhìn thấy Điện hạ cùng Thế tử gia ở chung với nhau như lúc trước.”

Nói đến đây, Mặc Lan cũng không khỏi thở dài một hơi.

Trong cung này, triều đình này, người lừa ta gạt đấu đá lẫn nhau, Thái tử gia nhà bọn họ có thể đi đến ngày hôm nay, sau lưng dốc hết tâm huyết, thận trọng từng bước, cũng không biết phải gánh chịu bao nhiêu a.

Tuy nói thế là tốt, nhưng dù sao Thái tử gia nhà bọn họ thật sự là quá mệt mỏi rồi. Khổ sở Văn Nhân Cửu phải chịu người ngoài không hiểu, các nàng hàng ngày đều hầu hạ bên cạnh tuy rằng hiểu, nhưng với tư cách nô tỳ, ngoại trừ hết sức chiếu cố đến ăn uống sinh hoạt hàng ngày của y, ngược lại cũng không thể giúp gì thêm nữa.

Nếu như có Lạc Kiêu… nếu người kia có ở đây, chắc hẳn Điện hạ của bọn họ cũng có thể thả lỏng một chút.

“Thế tử gia rời kinh đã bao lâu rồi?” Mặc Liễu hỏi.

Mặc Lan nghĩ một chút, nói: “Có lẽ cũng đã năm năm rồi.”

“Đã lâu như vậy a.” Mặc Liễu quấn lại áo khoác trên người mình, thấy Mặc Liễu gấp xong y bào của Văn Nhân Cửu, lúc này mới nói: “Được rồi được rồi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, hiện tại vẫn là nghĩ đến việc chuẩn bị cho lễ cập quan của Điện hạ mới được.”

Mặc Lan đưa tay chọt trán Mặc Liễu: “Muội còn biết cái này liền tốt rồi.” Sắc mặt đổi thành nghiêm túc, “Qua quan lễ, Thái tử điện hạ liền chính thức được nắm quyền, có quyền lợi kế thừa đế vị rồi, chỉ sợ gần nhất trong cung sẽ không còn thái bình. Những ngày này ta và muội để tâm một chút, đối với những vật đưa đến tay Điện hạ không thể chủ quan… chuyện Điện hạ ngã ở Đông Cung sáu năm trước, vạn lần không được xảy ra lần nữa.”

Mặc Lan vừa nói xong, Mặc Liễu dường như nhớ tới chuyện Văn Nhân Cửu gần như bị mất mạng năm đó, sắc mặt cũng trầm xuống “Cứ yên tâm đi, lần này chính là bỏ đi mạng của muội, muội cũng chắc chắn không cho Điện hạ nhận bất kỳ tổn hại nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.