Tiểu Hầu Gia

Chương 132: Băng hà



Dược dục này ngâm trọn vẹn mười ngày, cái khác không có gì, chẳng qua là sắc mặt Văn Nhân Cửu thoạt nhìn tốt hơn nhiều.

Ngày thứ mười một, lão giả Vu tộc kia lại bắt mạch cho y một lần nữa, lần này Lạc Kiêu cố ý đứng canh ở bên, Vu chức khuyên hắn không được, cũng chỉ có thể tùy hắn. Lạc Kiêu đứng bên cạnh Văn Nhân Cửu, thấy Vu y kia hồi lâu không nói lời nào, trong lòng cũng là lo lắng đến lợi hại. Đợi lại đợi, thẳng đến khi bên kia thu tay lại, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Điện hạ thế nào?”

Vu y kia dọn lại đồ đạc, cười nói: “Mấy ngày này dược dục đối với Điện hạ đã nổi lên chút tác dụng, Điện hạ chỉ phải cẩn thận sức khỏe, bình thường đừng để vất vả quá độ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có trở ngại gì.”

Lạc Kiêu nghe xong lời, chẳng những không buông lỏng, lông mày ngược lại càng nhíu chặt: “Trưởng lão nói ‘thời gian ngắn’ là có ý gì?”

Văn Nhân Cửu ngẩng đầu nhìn Lạc Kiêu, nói: “Tử Thanh, ngươi quá kích động.”

Lạc Kiêu cúi đầu nhìn bộ dạng thản nhiên của Văn Nhân Cửu, cảm thấy vừa vội vừa tức, thấp giọng: “Ngươi không để ý thân thể của mình, nhưng ta để ý.”

Lông mi Văn Nhân Cửu hơi rung động, giọng nói nhưng lại vững vàng: “Cô không phải không để trong lòng, chỉ có điều Trưởng lão Vu tộc đều đã ở đây rồi, cho dù Cô sốt ruột, thì có lợi ích gì.”

Vu chức nghe hai người Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu nói chuyện, trong lòng cũng có chút xúc động, nàng tiến lên nói: “Nếu như có thể, chúng ta tất nhiên là muốn giữ Điện hạ ở lại Miêu Cương giúp người điều dưỡng thân thể cho tốt, chẳng qua Điện hạ là Thái tử Đại Càn, ép ở lại mấy tháng này đã là cực hạn.”

Quay đầu nhìn qua Trưởng lão Vu tộc, trao đổi ánh mắt, nói: “Ta đã bảo Trưởng lão viết ra phương thuốc của dược dục, lần này Điện hạ hồi kinh, ta còn phái một Vu y trong tộc theo Điện hạ trở về. Về sau ba ngày lại ngâm dược dục một lần, đợi đến sau này thời  cơ chín muồi, ta cùng với Trưởng lão sẽ mang cổ mới lên Kinh để đổi cho Điện hạ.”

Ánh mắt Văn Nhân Cửu chậm rãi lướt qua khuôn mặt của Vu chức, khóe môi khẽ nhếch, bỗng nhiên gợi ra một đường cong thật nhỏ: “Đến lúc đó đổi cổ, bản thân Đại vu cũng có thể nhẹ nhõm rất nhiều.”

Tâm tư của Vu chức bị Văn Nhân Cửu một lời nói toạc ra, trên mặt cũng không lộ ra vẻ thất thố, nàng cười dịu dàng, nhưng lại không phủ nhận: “Điện hạ nói rất đúng.”

“Cô cùng Tử Thanh ở chỗ này đã tốn quá nhiều thời gian, cũng đến lúc nên đi rồi.” Văn Nhân Cửu đứng lên nói, “Về phần những chuyện khác, vậy làm phiền hai vị chuẩn bị.”

Vu chức cùng Trưởng lão kia đáp lại, cùng tiễn hai người ra khỏi phòng.

Trên đường đi Lạc Kiêu theo sát phía sau Văn Nhân Cửu, không nói lời nào, thẳng đến bên kia rửa mặt xong chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng: “Bộ dạng này của ngươi, là bực mình Cô sao?”

Lạc Kiêu ngồi bên giường nhìn y, thở dài nói: “Ta như thế nào cam lòng tức giận với ngươi? Ta chỉ là lo lắng thân thể của ngươi mà thôi.” Nghĩ một lát, lại nói: “Bằng không thì, Điện hạ vẫn là ở lại Miêu Cương thêm mấy ngày, đợi đến —— “

Văn Nhân Cửu rồi lại không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn hắn, Lạc Kiêu thấy ánh mắt kia của y, trong lòng liền biết được thái độ của người nọ, mấy lời còn chưa nói xong đều mắc lại trong cổ họng, qua hồi lâu, hóa thành tiếng cười khổ: “Mà thôi, ta biết lời này của ta chính là nói cho ngươi ngươi cũng nghe không vào.”

Văn Nhân Cửu nói: “Cô biết được ngươi lo lắng cho thân thể Cô, chẳng qua là thời cuộc hiện tại, không cho phép Cô được phép sai sót.”

Lạc Kiêu biết Văn Nhân Cửu nói đúng, chẳng qua là bất an mơ hồ trong lòng lại khiến hắn có chút không tĩnh tâm được.

“Được rồi, có lời gì ngày mai tiếp tục thảo luận a.” Văn Nhân Cửu nằm xuống, “Canh giờ không còn sớm, tắt đèn nghỉ ngơi thôi.”

Lạc Kiêu thấy Văn Nhân Cửu không muốn nhiều lời nữa, cũng không còn cách nào, đang chuẩn bị tắt đèn, lại nghe bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. Quay đầu trao đổi ánh mắt với Văn Nhân Cửu, thấp giọng hỏi: “Người nào?”

Bên ngoài liền thấp giọng đáp lại: “Hồi bẩm Thế tử, là thuộc hạ.”

Lạc Kiêu nghe ra giọng nói của Triệu Mục, đưa tay mở cửa, lại để cho Triệu Mục vào phòng. Bên trong phòng, Văn Nhân Cửu lúc trước đã lên giường cũng đã khoác áo đi xuống, tới gian ngoài, nhìn sắc mặt Triệu Mục có chỗ không đúng, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Đã trễ thế này, có chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?”

Triệu Mục nhanh chóng nâng mắt nhìn Văn Nhân Cửu, rồi sau đó lấy ra một phong thư từ trong ngực đưa qua, giọng nói có chút bất ổn: “Điện hạ, Thế tử, Kinh thành truyền đến tin tức… Bệ hạ…. Bệ hạ băng hà.”

Lạc Kiêu nghe xong lời này, trái tim trầm xuống: Rốt cuộc, rốt cuộc cũng đã đến  —— chẳng qua kiếp trước Đức Vinh Đế là bởi vì trầm mê luyện đan, tu tiên, đang êm đẹp đùa giỡn thân thể mình đến suy yếu, cuối cùng mới trong một trận tuyết lớn không thể chịu đựng được, cứ như vậy rời đi.

Nhưng mà kiếp này Đức Vinh Đế cũng chưa từng tiếp xúc với cái gì “Tu đạo”, “Tiên đan” của bàng môn tà đạo, tuy rằng thân thể bệnh vặt liên miên, nhưng nhìn qua cơ bản cũng là cứng cáp khỏe mạnh.

Trong đầu lọc qua toàn bộ những gương mặt còn tại Đế kinh, hình ảnh cuối cùng, nhưng lại là khuôn mặt non nớt mang theo vài phần tàn nhẫn, một thân long bào trong mộng cảnh xa xăm kia. Trong lòng khẽ run, một loại trực giác lại khiến cho hắn gần như khẳng định phỏng đoán của hắn có lẽ chính là chân tướng của mọi chuyện.

Thất hoàng tử, Văn Nhân An.

Kiếp trước Lạc Kiêu mất mạng trong tay Văn Nhân An, hắn tuy rằng hận bản thân mình hồ đồ, hận bản thân không biết nhìn người, nhưng được làm vua thua làm giặc, thua chính là thua. Đời này, hắn vẫn luôn tránh những nơi có thể chạm mặt Văn Nhân An —— ngược lại cũng không phải nhớ nhung tình cũ, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết.

Chẳng qua là, cách xa y, Văn Nhân An rốt cuộc vẫn là Thất hoàng tử dã tâm bừng bừng kia, hắn rất hiểu y, vì ngôi vị Hoàng đế, dù không thích nam nhân y cũng có thể hư tình giả ý* với hắn nhiều năm như vậy, ngoài không từ thủ đoạn, tâm tính nhẫn được những thứ người thường không thể nhẫn* có thể thấy rõ, Nếu nói là y đã tạo thành tử vong cho Đức Vinh Đế ——

(*虚与委蛇  tùy tiện ứng phó. Chỉ đối xử với người khác bằng hư tình giả ý, ứng phó có lệ.)

(**忍人所不能忍 nhẫn nhân sở bất năng nhẫn.)

Một khi cánh cửa này đã mở ra, Lạc Kiêu không khỏi nghĩ đến càng nhiều, nếu quả thật là Văn Nhân An đã ra tay, y vì sao lại chọn giờ khắc này? Văn Nhân Cửu trong kinh tuy là cánh chim đã dần có gió, nhưng suy cho cùng còn chưa phải chiếm ưu thế lớn nhất, y đã đợi lâu như vậy, như thế nào bỗng nhiên ra tay?

Vậy đời  trước thì sao? Đời trước hắn từng giúp Văn Nhân An cướp ngôi vị Hoàng đế, tự mình ngụy tạo di chiếu của Đức Vinh Đế. Hiện tại nghĩ đến, lúc đó Đức Vinh Đế chết cũng không phải không kỳ quặc. Hoặc là nói đời trước Đức Vinh Đế chết, cũng thoát không khỏi liên quan tới Văn Nhân An? Lạc Kiêu càng nghĩ càng sâu, những việc vẫn luôn bị hắn xem nhẹ bắt đầu nổi lên mặt nước, nhất thời khiến cho tâm trí hắn có chút không tập trung.

Văn Nhân Cửu đứng bên cạnh Lạc Kiêu sắc mặt có chút trắng bệch, y mở ra thư trong tay, nhanh chóng đọc qua nội dung bên trong, đôi mắt đen nhánh như màn đêm càng lúc càng thâm trầm.

“Điện hạ?” Lạc Kiêu từ suy nghĩ của mình phục hồi lại tinh thần, hắn chú ý tới dị thường của Văn Nhân Cửu, mở miệng lo lắng hỏi: “Ngươi —— “

“Cô không có gì!” Văn Nhân Cửu nhàn nhạt lắc đầu, tay nắm chặt phong thư, “Chuyện phụ hoàng băng hà có chút kỳ quặc, trong Đế kinh có Quận chúa cùng Hầu phủ chống đỡ, tạm thời không xảy ra sơ suất gì lớn, nơi này cũng không thích hợp ở lâu —— phân phó, để cho hộ vệ đi theo thu dọn đồ đạc, một lúc sau, tập trung xuất phát!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.