Tiểu Hầu Gia

Chương 135: Gợn sóng



Đêm dần khuya, ánh trăng nhàn nhạt chậm rãi vương xuống, bao phủ cảnh đêm bằng một tầng sáng mỏng.

Lạc Kiêu gạt bất đèn, quay đầu nhìn thoáng qua Văn Nhân Cửu đang ở một bên kiểm tra thư mật vừa mới truyền tới, nhẹ giọng hỏi: “Tình hình Đế kinh thế nào rồi?”

Văn Nhân Cửu gấp thư lại, chậm rãi đi tới, bóp lại một góc của lá thư, lại để cho ngọn lửa liếm láp mảnh giấy mỏng manh kia: “Lễ bộ mời cao tăng đắc đạo trong chùa chọn ngày chôn cất, mấy ngày nữa, liền chiêu cáo thiên hạ tin tức Phụ hoàng băng hà.”

Lạc Kiêu vuốt cằm, lại nói: “Vậy trong thư có nói tỉ mỉ, Tiên đế rốt cuộc là như thế nào—— “

Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn hắn, giọng nói mang theo ý lạnh: “Theo như cung nữ hầu hạ bên trong Bàn Long Điện nói, ngày ấy Tiên đế tinh thần rất tốt, trong đêm cho gọi một tú nữ mới đến vào Điện… Chẳng qua là chưa được bao lâu, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng thét, lại nhìn qua, Tiên đế cũng băng hà rồi.”

Lạc Kiêu giật mình: “Ngự y nói thế nào?”

Văn Nhân Cửu nhìn bức thư đã bị ngọn lửa thiêu thành tro, sau đó mới ngồi xuống, nói: “Dĩ nhiên là như ngươi suy nghĩ.”

Lạc Kiêu cau mày. Ý tứ này chính là Đức Vinh Đế khi còn sống phóng đãng một đời, lại không nghĩ lúc này kích thích quá độ, chính là chết ở trên người nữ nhân.

“Tú nữ kia như thế nào?” Lạc Kiêu hỏi.

Văn Nhân Cửu đặt tay xuống mặt bàn, ngón trỏ gõ nhè nhẹ: “Bị Hoàng hậu kéo ra ngoài, đánh chết rồi.”

Giỏi cho một cái giết người diệt khẩu.

Lạc Kiêu vốn hoài nghi Đức Vinh Đế băng hà cùng Thất hoàng tử Văn Nhân An khó thoát khỏi liên quan, lúc này nhiều thêm một vị Hoàng hậu, hắn dĩ nhiên càng thêm khẳng định.

“Ngự y nghiệm thương cho Tiên đế là người nào phái tới?” Lạc Kiêu suy tư một lát, bỗng nhiên lại mở miệng hỏi, “Có mấy người, rồi có từng để cho những ngự y khác cẩn thận nhìn qua?”

Văn Nhân Cửu cười lạnh nói: “Tử Thanh nghĩ sao?”

Lạc Kiêu thở dài một hơi: Văn Nhân Cửu không ở Đế kinh tóm lại là mất tiên cơ. Đức Vinh Đế dùng phương thức băng hà mất danh dự như vậy, trong ngoài hoàng thất đều nghĩ cách làm sao để che đậy, trong quá trình điều tra nguyên nhân tử vong rồi lại khiến người lợi dụng sơ hở.

Mà nghi thức nhập táng chỉ còn cách vài ngày, ngay cả khi bọn họ không ngủ không nghỉ, có lẽ cũng không đuổi kịp về Đế kinh. Tất cả điều này có lẽ đều đã sớm được tính toán cẩn thận rồi.

Lạc Kiêu nhớ đến đời trước, bỗng nhiên bật thốt lên: “Vậy, di chiếu của Tiên đế…”

Văn Nhân Cửu đã nhận ra bộ dạng kỳ quái của Lạc Kiêu, y nhìn hắn, nói: “Phúc công công cùng mấy vị thế gia trông coi, có lẽ phải đợi đến sau khi chôn cất tiên đế Phúc công công mới công bố.”

Vẻ mặt Lạc Kiêu có chút khẩn trương, hắn nhìn Văn Nhân Cửu, dường như muốn nói gì, nhưng mà ánh mắt giãy giụa hồi lâu, muốn nói lại thôi. Văn Nhân Cửu hơi nhíu mày: “Nếu như ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng là được.”

Nói thẳng? Lạc Kiêu nghe xong lời nói của Văn Nhân Cửu, bên môi hiện lên nụ cười khổ, hắn có thể nói thẳng sao? Hắn có thể nói, hắn lo lắng những thế gia trông coi di chiếu kia, bởi vì đời trước hắn chính là như vậy, cướp đi ngôi vị Hoàng đế thuộc về Văn Nhân Cửu —— thậm chí là tính mạng của y sao?

Thời gian nhoáng cái mười năm, Lạc Kiêu đã cho rằng đoạn ký ức đó đã phai nhạt trong trí nhớ của mình, nhưng thực tế lúc này hồi tưởng lại, biểu tình của Văn Nhân Cửu trước khi chết kia vẫn vô cùng sống động.

“Thỏ chết giết chó săn*.” Giọng điệu rõ ràng trong trẻo lạnh lùng nhưng lại bởi vì xen lẫn vui vẻ mà vô cùng nhẹ nhàng nhu hòa, “Lạc khanh, Cô ở dưới chờ kết quả của ngươi.”

(*狡兔死, 走狗烹  giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh: khi con thỏ khôn ranh đã chết thì chó săn không còn tác dụng sẽ bị đem làm thịt.)

“Tử Thanh? Lạc Tử Thanh!” Chân mày Văn Nhân Cửu nhíu càng chặt, “Ngươi hôm nay rốt cuộc là đụng phải cái gì không bình thường?”

Lạc Kiêu kinh ngạc nhìn nam nhân đang ngồi bên cạnh hắn, nhíu chặt lông mày bất mãn nhìn mình, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên đưa tay kéo y vào ngực mình: “Điện hạ, ta thề, cho dù phải buông tha cho cái mệnh này của ta, đời này ta cũng quyết định không để cho kẻ nào làm tổn thương ngươi dù chỉ một chút.”

Cánh tay Lạc Kiêu ôm Văn Nhân Cửu cực chặt, dường như muốn siết gãy y. Văn Nhân Cửu có chút khó chịu, nhưng lại không giãy giụa, do dự trong chốc lát, rồi lại giống như an ủi chậm rãi nâng tay ôm lại Lạc Kiêu.

“Có đôi khi, Cô cảm thấy Lạc Tử Thanh ngươi vẫn còn chút bí mật giấu Cô.” Văn Nhân Cửu nhàn nhạt mở miệng, y hơi hạ mắt xuống, như là nhìn Lạc Kiêu, lại giống như đang nhìn một nơi khác, “Rõ ràng ngươi bằng phẳng* như vậy, bằng phẳng đến độ làm cho Cô tưởng rằng đã sớm nhìn thấu ngươi rồi, nhưng một cái chớp mắt, rồi lại giống như không phải vậy.”

(*Nguyên văn 坦荡 thản đãng: rộng rãi bằng phẳng, thản nhiên tự tin, tự do không bị trói buộc.)

“Trên người của ngươi còn có bí mật mà Cô không biết.” Văn Nhân Cửu giống như hỏi thăm, lại giống như đang tự nói với mình, “Lạc Tử Thanh, ngươi đang gạt Cô cái gì?”

Lạc Kiêu ôm Văn Nhân Cửu, hắn ngửi mùi thuốc tỏa ra từ người y, nhẹ nhàng nói: “Cho dù ta gạt Điện hạ cái gì, ta dù thế nào cũng chỉ là vì Điện hạ.”

Văn Nhân Cửu không thích Lạc Kiêu nói như vậy, nhưng y cảm nhận được trên người Lạc Kiêu truyền tới một loại hơi thở thống khổ mơ hồ, liền trầm mặc một hồi, rốt cuộc vẫn không tiếp tục truy vấn.

“Cô không cần ngươi săn sóc như vậy,” Văn Nhân Cửu thản nhiên nói, “Cô cũng không thích ngươi có việc gạt Cô.”

Lạc Kiêu bỗng nhiên chậm rãi nở nụ cười, hắn buông lỏng cánh tay ôm Văn Nhân Cửu, hơi đẩy ra người trong ngực, hắn nhìn y, mang theo chút ý cười, nhẹ nhàng nói: “Cuối cùng có một ngày, ta sẽ nói cho ngươi biết. Toàn bộ, đều nói hết cho ngươi không giữ lại cái gì.”

Văn Nhân Cửu nhìn thẳng hắn, chốc  lát, gật đầu: “Cô sẽ chờ ngươi.”

Lạc Kiêu nở nụ cười, hắn buông Văn Nhân Cửu ra, sau đó nói: “Hiên vương đã đồng ý phái binh đi cùng chúng ta tới Đế kinh, sáng sớm ngày mai liền xuất phát… nước cờ này của Điện hạ đi được rất tốt.”

Văn Nhân Cửu ngược lại cũng không ngoài ý muốn với kết quả này, y nói: “Hiên vương từ lúc nhân sinh phong lưu đắc ý nhất gặp phải biến cố cũng đã qua mười năm, trong lòng y vẫn như cũ không bỏ xuống được. Sinh thời có thể giúp Hiền phi sửa lại án sai, này có lẽ cũng là chấp niệm sâu nhất trong lòng y rồi.”

Lạc Kiêu gật đầu, đang chuẩn bị nói gì đó, lại chỉ nghe một tiếng xé gió bén nhọn, ánh mắt dịu dàng của hắn bỗng nhiên trầm xuống, hướng về phía Văn Nhân Cửu hô một tiếng “Cẩn thận”, tiến lên trước kéo người vào trong ngực mình, lăn một vòng, tránh thoát ba phi tiêu hình lá cây* phóng về phía Văn Nhân Cửu.

(*Nguyên văn 叶形镖 diệp hình phiêu.)

Văn Nhân Cửu ngẩng đầu nhìn phi tiêu ghim vào mặt tường phía sau lưng, vẻ mặt lạnh lẽo: “Bọn họ rốt cuộc, là nhìn không được Cô còn sống quay lại Kinh thành.”

Lạc Kiêu vững vàng khóa chặt Văn Nhân Cửu ở trong ngực mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một phía, trên mặt hiện lên một loại sát phạt khát máu, hắn mở miệng, giọng điệu âm trầm đến đáng sợ: “Chẳng qua là mệnh của Điện hạ là do ta bảo vệ, cho dù Diêm vương tự mình đến đòi, ta cũng sẽ khiến hắn —— có đến mà không có về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.