Tiểu Hầu Gia

Chương 139: Thú nhận



Sương phòng bên cạnh Văn Nhân Cửu đang nằm trên giường, vẫn không nhúc nhích. Thị vệ hầu hạ một bên thấy Lạc Kiêu đã đến, vội vàng cúi người hành lễ, Lạc Kiêu không quản thị vệ kia, vài bước đi đến trước giường của Văn Nhân Cửu.

Triệu Mục theo sau Lạc Kiêu vào phòng, nhìn thấy tình trạng của người kia, do dự trong chốc lát, vẫn là không qua kia quấy rầy, ngược lại mang theo tam đẳng thị vệ trong phòng Văn Nhân Cửu lui ra ngoài.

Lạc Kiêu ngồi xuống đầu giường Văn Nhân Cửu, có chút run rẩy muốn đưa tay xoa nhẹ mặt y, thế nhưng tay vừa duỗi ra rồi lại giống như bận tâm cái gì mà khẽ siết tay thu về, chỉ run rẩy gọi: “… A Cửu?”

Người kia cũng không đáp lại, giữa hai đầu lông mày có vết nhăn nhàn nhạt.

“Ngươi giúp Văn Nhân An! Hại Cô đến tận đây! Cô chỉ nguyện cuộc đời này không gặp lại ngươi.”

Trong đầu Lạc Kiêu chợt lóe lên giấc mộng vừa nãy, ngực của hắn đau đớn lợi hại, nhất thời lại có chút sợ hãi khi đối mặt với Văn Nhân Cửu.

“A Cửu, đều tại ta, không bảo vệ được ngươi…. trách ta…”

“Nếu như ta có thể cẩn thận một chút, nếu như ta ——” Giọng Lạc Kiêu cực thấp, dường như mang theo run rẩy của nước mắt, “Ngươi đừng hận ta… ngươi đừng…” không muốn ta.

“Ngươi khóc?”

Giọng nói mang theo chút khàn khàn đột nhiên vang lên, giọng kia rất nhạt, nhưng vào tai Lạc Kiêu rồi lại giống như một đạo sấm sét. Trái tim Lạc Kiêu trật một nhịp, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Cửu, liền thấy người kia hơi nhỏm dậy, đang nâng mắt nhìn hắn.

Đôi mắt kia mang theo chút mông lung khi vừa tỉnh ngủ, bộ dạng hơi nâng người nhìn hắn như vậy không hiểu sao lại có chút kiều diễm. Lạc Kiêu hơi ngẩn người, vội cầm gối đầu kê sau lưng y, vội vàng hỏi: “Thân thể của ngươi không sao? Triệu Mục nói ngươi…”

“Nói Cô cái gì? Cô chỉ là nghỉ ngơi một chốc.” Văn Nhân Cửu tựa vào gối, vẻ mặt vẫn mang theo chút mệt mỏi, “Hẳn là nói phát sốt đi?”

Ánh mắt rơi xuống tầng tầng băng vải, rồi lại không phủ áo ngoài của Lạc Kiêu, nhíu mày: “Ngươi như thế nào cứ để vậy liền qua đây?”

Lạc Kiêu không trả lời y, chỉ duỗi tay kiểm tra trán của Văn Nhân Cửu, chỗ tay phủ lên vẫn còn hơi nóng, nhíu mày hỏi: “Còn chưa hạ sốt sao?”

“Lúc nãy vừa uống thuốc xong, đã bớt nóng. Lúc này có lẽ hiệu quả của thuốc giảm bớt rồi.” Văn Nhân Cửu gỡ tay hắn xuống, nhìn hắn nói: “Cô đây phát sốt cũng không phải lần đầu tiên, ngươi kinh hoảng như vậy ngược lại là kỳ quái.”

Lạc Kiêu thấy Văn Nhân Cửu thoạt nhìn vẻ mặt còn có chút mệt mỏi, nhưng khí sắc ngược lại không tệ lắm, trái tim rồi lại buông lỏng hơn nửa, khẽ cười nói: “Là ta thần hồn nát thần tín* rồi.”

(*Nguyên văn 草木皆兵  thảo mộc giai binh: Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc.)

Trong lúc nói chuyện, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng hô “Hiên vương điện hạ” của Triệu Mục, sau đó liền nghe thấy tiếng đẩy cửa, tiếng bước chân của hai người từ xa đến gần, Lạc Kiêu vừa từ bên giường đứng lên, liền thấy Hiên vương vén rèm đi đến.

Ánh mắt Văn Nhân Hiên ngừng trên người Lạc Kiêu trước, nhìn bộ dạng quần áo không chỉnh tề của hắn, trên mặt lóe lên một tia kinh ngạc. Y xưa nay biết rõ Thế tử của Bình Tân Hầu gia thời niên thiếu đã từng làm thư đồng của Thái tử, quan hệ của hai người rất sâu. Lúc trước, y nhìn thấy Lạc Kiêu vì hộ chủ, cả người đầy thương tích, y cũng chẳng nghĩ nhiều —— dù sao với quân thần khác biệt, với tư cách thần tử, có thể xả thân cứu giá cũng là điều nên làm. Nhưng hiện tại ——

Bình Tân Thế Tử này rồi lại đúng như lời đồn, để ý Văn Nhân Cửu là để ý đến cực hạn.

Văn Nhân Hiên thu lại kinh ngạc nơi đáy mắt, chỉ có chút tiếc nuối: Văn Nhân Cửu suy cho cùng là vận khí tốt, gặp Lạc Kiêu. Tiếc rằng bên cạnh y chưa từng có một thần tử trung tâm đến mức như vậy, nếu như Lạc Kiêu lúc đầu ở dưới trướng của y ——nghĩ đến đây rồi lại âm thầm lắc đầu, dừng lại ý nghĩ của mình.

“Nghe bên dưới nói Thái tử cùng Thế tử đều đã tỉnh lại, cố ý qua xem một chút,” Hiên vương gật đầu với Lạc Kiêu, sau đó nói: “Mấy người áo đen trong dịch trạm kia bổn vương đã phái người đi thăm dò, chẳng qua là thời gian gấp rút, cũng chưa tìm ra được manh mối hữu dụng.”

Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu cũng không có gì ngoài ý muốn với kết quả này, nếu như bên kia phái người đến giết bọn họ, tất nhiên cũng đã chuẩn bị vẹn toàn. Hơn nữa… tử sĩ lần này là do ai phái, mặc dù không có chứng cứ, trong lòng bọn họ đều đã rõ ràng.

Triệu Mục đi qua, cầm một cái áo ngoài mỏng choàng lên cho Lạc Kiêu. Văn Nhân Cửu cũng xốc chăn rời giường, Lạc Kiêu theo bản năng duỗi tay đỡ y, Văn Nhân Cửu quay đầu nhìn hắn, không nói gì, tùy ý để người kia đỡ mình đến bên bàn ngồi xuống.

“Lúc trước Cô cùng Hiên vương đã thương lượng qua.” Văn Nhân Cửu nhàn nhạt nói: “Đã có kẻ phái người tới giết Cô lần thứ nhất, nếu biết Cô chưa chết, vậy không thoát khỏi lần thứ hai, lần thứ ba.”

Lạc Kiêu chỉ nghĩ một chút liền rõ ràng ý tứ của Văn Nhân Cửu: “Ý của Điện hạ là…”

Văn Nhân Cửu gật đầu: “Nếu như bọn họ muốn Cô chết, Cô thỏa mãn bọn họ có gì không được?”

Văn Nhân Hiên cũng nói: “Thái tử đêm qua gặp chuyện tại Cam Châu, Thế tử cùng hộ vệ khác anh dũng giết địch, nhưng cuối cùng bởi vì địch nhiều ta ít, không địch lại đối thủ. Năm mươi hộ vệ hao tổn hơn phân nửa, Thế tử Lạc Kiêu trọng thương hôn mê, Thái tử Văn Nhân Cửu bị trúng mấy mũi tên, ngày kế tiếp phát hiện tại ven hồ —— đã, khí, tuyệt, thân, vong.” (*khí tuyệt người chết.)

Lạc Kiêu nở nụ cười: “Thái tử điện hạ chết ở Cam Châu… Hiên vương không thể thoát khỏi tội. Cũng là lúc lên kinh nhận tội.”

Văn Nhân Hiên gật đầu: “Đúng vậy.”

Ba người nhìn nhau, dường như đã đạt thành một loại hiệp định. Văn Nhân Hiên nói: “Việc này không nên chậm trễ, bổn vương bên này liền đi chuẩn bị, chỉ chờ sáng ngày mai liền lên đường.”

“Làm phiền Hiên vương rồi.”

Gọi Triệu Mục tiễn Hiên vương đi, Lạc Kiêu ngồi cạnh Văn Nhân Cửu, nhìn y hỏi: “Ngươi cho rằng Văn Nhân An sẽ thật sự cho rằng ngươi chết?”

Văn Nhân Cửu thổi tách trà, ngửi ngửi hương trà thơm mát, trong hơi trà dày đặc, nâng mắt nhìn hắn: “Ngươi vì sao cho rằng là Thất hoàng tử?”

Lạc Kiêu cảm thấy kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn như không có chuyện gì xảy ra: “Ngoài Thất hoàng tử, ta cũng thật sự nghĩ không ra có người nào khác.”

Văn Nhân Cửu cũng không truy cứu, chỉ nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Y tin hay không không quan hệ, chỉ cần ngươi tin là được rồi.”

Lạc Kiêu giật mình, sau đó liền cười khổ: “Ra chiến trường đánh giặc ngược lại chẳng hề gì, ngươi kêu ta diễn kịch, thật sự là…” Chuyển chủ đề sang chỗ khác tạm thời không muốn nhắc đến việc này, nói, “Trước đó vài ngày mới dưỡng cho ngươi khỏe được một chút, một bệnh này liền đem muối bỏ biển rồi*. Ngày mai liền phải lên đường, nếu không ta lại bảo người làm cho ngươi dược dục tạm thời ngâm một chút?”

(*功亏一篑 công khuy nhất quỹ: đắp một núi đất, chỉ thiếu một sọt đất mà không thể hoàn thành, làm việc chỉ kém một chút rồi lại không thể hoàn thành, kết quả uổng phí công sức.)

Đầu ngón tay của Văn Nhân Cửu vuốt ve hoa văn trên tách trà, thản nhiên nói: “Ngâm trong hồ một đêm, đơn thuốc đã sớm ướt. Lúc đầu Cô nhìn qua, chính là nửa chữ cũng đọc không ra.”

Lạc Kiêu nghe vậy, nói một câu “Điện hạ chờ một lát”, lại thình lình đứng lên ra gian ngoài, một lúc sau, cầm một tờ giấy mực chưa khô đi vào, lại đọc thêm một lần, nói: “Nếu như ta nhớ không lầm, mấy vị thuốc của đơn thuốc kia ước chừng là những vị này. Chờ lát nữa gọi hạ nhân cầm đi bốc là được.”

Văn Nhân Cửu nhận tờ giấy kia, hạ mắt đọc lướt qua, lại nhìn Lạc Kiêu, cười như không cười nói: “Cô như thế nào không biết Tử Thanh ngươi còn có năng lực nhìn qua liền nhớ như vậy… đơn thuốc này ngươi cùng lắm chỉ đọc được mấy lần thôi a?”

Lạc Kiêu thuận miệng đáp: “Nào có năng lực nhìn qua liền nhớ? Phần lớn tên của mấy vị thuốc này ta đều không biết, đọc qua liền thấy đầu đau.”

Lạc Kiêu tùy ý đáp, trong lòng Văn Nhân Cửu rồi lại bỗng nhiên khẽ động. Y hạ mắt, gấp lại đơn thuốc Lạc Kiêu viết ra: “Thân thể Cô không có gì đáng ngại. Hiên vương lúc này mặc dù cùng một trận doanh với ta và ngươi, ngày sau như thế nào thật sự khó nói. Đơn thuốc này, vẫn là chờ đến sau khi hồi kinh lại tính tiếp a.”

Lạc Kiêu nghĩ một chút, tuy rằng lo lắng thân thể Văn Nhân Cửu, nhưng tầng quan hệ này quả thật cũng không thể không cân nhắc, rốt cuộc gật đầu: “Chẳng qua là ngày mai xuất phát, nhưng lại không biết thân thể Điện hạ…”

“Thay vì quan tâm Cô, còn không bằng quan tâm mình nhiều hơn một chút!” Văn Nhân Cửu nhìn hắn, lông mày khẽ nhíu lại, “Ngươi cũng biết, lúc trước nếu như Triệu Mục đến chậm một bước, ngươi sợ là đã sớm mất máu mà chết rồi!”

Lạc Kiêu gật đầu, bản thân cũng hiểu được như vậy*: “May mà ta từ trước đến giờ mệnh cứng.” (*sức sống kiên cường.)

(*Nguyên văn 深以为然 thâm dĩ vi nhiên: hính mình cũng sâu sắc cho rằng như vậy.)

Văn Nhân Cửu đặt mạnh tách trà xuống bàn, phát ra tiếng vang thật lớn, y nén giận thấp giọng khiển trách: “Lạc Tử Thanh!”

Lạc Kiêu bị cơn tức giận bất thình lình của Văn Nhân Cửu khiến cho mình có chút lúng túng: “A Cửu, ngươi… tức giận?”

Văn Nhân Cửu nhắm chặt mắt, sau đó lại nhìn qua Lạc Kiêu, nhẹ giọng hỏi: “Có phải ngươi cho rằng, ngươi chính là chết rồi, Cô sẽ không khổ sở có phải hay không?”

Trái tim Lạc Kiêu đập có chút nhanh, hắn ngừng thở, đồng thời nhẹ giọng hỏi lại: “Nếu như ta chết rồi, Điện hạ sẽ khổ sở sao?”

“Cô không biết.” Văn Nhân Cửu bỗng nhiên nở nụ cười, cặp mắt đào hoa mang theo sương mù cực mỏng, đuôi mắt hơi cong, bờ môi xinh đẹp nhếch lên, mang tới một vẻ ngoài yêu lệ, “Cô sẽ giết Văn Nhân An, giết Hoàng hậu, giết toàn bộ Trấn quốc công phủ từ trên xuống dưới, chôn cùng với ngươi.”

Tiếng tim đập càng lúc càng lớn, khiến cho Lạc Kiêu ngay cả hô hấp của mình cũng biến mất.

Hắn nhìn Văn Nhân Cửu, trong nháy mắt dường như đã hiểu ra cái gì, rồi lại giống như e ngại tự mình đa tình, môi của hắn run rẩy, qua hồi lâu, mở miệng hỏi: “Ban ngày, trong cái miếu đổ nát kia, ngươi nói có chuyện muốn nói với ta… Ngươi muốn nói gì?”

“Ngươi muốn nghe sao?” Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu không chớp mắt, con ngươi của y đen như vậy, rồi lại sâu như vậy, thời điểm nhìn một người, dường như có thể hút cả linh hồn của người vào trong.

“Ta muốn nghe.” Lạc Kiêu khàn giọng đáp.

Văn Nhân Cửu liền cười.

“Vậy ngươi liền nghe cho kỹ. Lời này của Cô cả đời chỉ nói một lần.”

“Lạc Tử Thanh.” Gằn từng chữ một, “Cô thích ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.