Ngày hôm sau, Văn Nhân Cửu nhưng lại thôi tảo triều một ngày.
Y dậy rất sớm, sắc trời còn chưa sáng đã xuất cung, đi một đường, cuối cùng lại là cho thị vệ lui ra một mình đi vào Thất Tông Miếu.
Trong Tông Miếu treo các bức họa của các đời Đế vương Đại Càn từ Thái tổ đến nay, hoặc oai nghiêm hoặc khoan hậu hoặc oai hùng, Văn Nhân Cửu tới nhiều lần, cũng không xa lạ gì. Y đứng chính giữa, ánh mắt chậm rãi lướt qua vài bức họa Đế vương, cuối cùng, dừng lại bức họa vừa mới được treo lên.
Một khuôn mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, nhìn qua chính là tướng mạo dũng mãnh lại có chút khôn khéo. Văn Nhân Cửu mỉm cười: Họa sư trong cung rồi lại thật sự lợi hại, y nhìn phụ hoàng nhiều năm như vậy, cũng không biết dung mạo ông lại khí phái như thế.
Chuyển ánh mắt qua bài vị trên bàn thờ, y không quỳ xuống, chỉ đưa mắt nhìn bài vị của Đức Vinh Đế mở miệng nói: “Cô cảm thấy, tuy rằng phụ hoàng người không phải tự mình kết thúc, nhưng cái chết của người rồi cũng là do người đã sớm vạch tốt.”
“Có phải người … đã tính toán chết từ rất lâu rồi?”
Trong tông miếu trống rỗng cũng không có người đáp lại, Văn Nhân Cửu cũng không để ý, y chậm rãi tiến lên trước, cắm một nén nhang vào bát hương, khói nhang mờ mịt khuôn mặt y, che lại cảm xúc phức tạp trong mắt.
“Người chết, Đại Càn liền do Cô quản, người lại nhìn xem, Đại Càn trong tay Cô hai mươi năm sau đến tột cùng là như thế nào một cảnh phồn vinh.”
Giọng điệu của Văn Nhân Cửu rất nhạt, thậm chí không chút gợn sóng, nhưng từng câu từng chữ, nói ra rồi lại khiến lòng người kinh sợ.
“Ngoài ra, Cô đã tìm được người tâm duyệt. Là nam nhân.” Văn Nhân Cửu sau khi nói đến đây, dừng lại một chút, như là đang sửa lại suy nghĩ, nhưng nói ra tuy rằng chậm, lại có một loại kiên định khó diễn tả bằng lời, “Cô sẽ đem hết toàn lực bảo vệ Đại Càn này, bảo vệ hắn, Cô khác phụ hoàng, sẽ không giống như người —— nhẫn nhịn mấy chục năm đi làm một kẻ hèn nhát.”
Một mình Văn Nhân Cửu đứng trong tông miếu, cứ đứng như vậy, lại không nói thêm gì nữa. Ai cũng không biết y đang nghĩ gì, đến trưa có tiểu thái giám đến đây hỏi y có dùng bữa hay không, bên trong cũng không có tiếng trả lời, thẳng đến khi Phúc công công đến bên ngoài tông miếu, lúc này Văn Nhân Cửu mới rốt cuộc có phản ứng, bảo ông tiến vào.
“Phúc công công.” Văn Nhân Cửu thấy người tới, nhàn nhạt gọi một tiếng.
Đối với Phúc Thụy vĩnh viễn cười giống như phật Di Lặc này, cảm xúc của y tóm lại là có chút khác biệt. Người này, không chỉ là đại thái giám hầu hạ bên cạnh Phụ hoàng y, đồng thời cũng là từ nhỏ lớn lên bên cạnh mẫu hậu y, sau này lại là kẻ hầu được mẫu hậu tín nhiệm.
Như thế nào từ một kẻ hầu vào cung liền trở thành Đại nội tổng quản chạm tay có thể bỏng*, thị phi khúc chiết trong đó không thể nói với người ngoài, nhưng mà không thể nghi ngờ, Phúc Thụy người này chính là người mà Đức Vinh Đế cùng Duệ Mẫn hoàng hậu tín nhiệm cả một đời.
(*Nguyên văn 炙手可热 chích thủ khả nhiệt: quyền thế rất lớn.)
Phúc Thụy nhìn Văn Nhân Cửu cười cười: “Đến thắp nhang cho tiên đế?”
Văn Nhân Cửu không đáp, chỉ là ánh mắt rồi lại chuyển đến bài vị song song của Đức Vinh Đế cùng Duệ Mẫn hoàng hậu: “Phụ hoàng trước khi băng hà có từng nói gì không?”
Phúc Thụy cười cười, cũng cầm nén nhang lên thắp, cắm vào trong bát hương: “Tiên đế chết bằng cách đó, còn có thể lưu lại cái gì?”
Đồng tử Văn Nhân Cửu hơi co lại, nhỏ đến mức không thể nhận ra, giọng của y đột nhiên trầm xuống, mang theo một loại nghiêm túc mơ hồ: “Phúc Thụy!
Phúc Thụy cũng không sợ Văn Nhân Cửu, trên mặt ông vẫn là nụ cười lúc trước, quay đầu lại, nhìn Văn Nhân Cửu khẽ nói: “Bệ hạ, nô tài vào ban ngày đã cho phía dưới thu dọn Bàn Long Điện, tối nay người liền có thể vào ở.”
Văn Nhân Cửu nhìn Phúc Thụy, bàn tay ở trong ống tay áo chậm rãi nắm chặt: “Động tác của ngươi ngược lại thật nhanh.”
Phúc Thụy cười nói: “Nếu như dựa theo lễ pháp của tổ tiên, nếu không phải Bệ hạ ở tận xa Miêu cương, tiên đế băng hà ngày hôm sau liền đón Bệ hạ đến Bàn Long Điện.” Đi đến bên cạnh Văn Nhân Cửu, “Kéo dài đến đây, cũng may lúc này Bệ hạ về Kinh, cũng là lúc nên cùng Lễ Bộ Thượng Thư thương lượng một chút về đại điển đăng cơ… Dù sao, nước không thể một ngày không có vua, Bệ hạ người xem nô tài nói có đúng không?”
Văn Nhân Cửu híp mắt nhìn ông, như là đang định nói cái gì, hồi lâu, bàn tay nắm chặt chậm rãi nới lỏng, khóe môi hạ xuống nửa phần, cười như không cười: “Phúc công công suy tính chu toàn, không hổ là nô tài hầu hạ bên cạnh Phụ hoàng cả đời.”
Phúc Thụy vuốt ve phất trần trong tay mình, chỉ cười nói: “Hiện tại đã muộn, Bệ hạ chắc hẳn còn chưa dùng bữa đi? Lại nói, trong tông miếu âm khí nặng, chớ để thương đến thân thể của Điện hạ. Trở về thôi.”
Văn Nhân Cửu hỏi: “Giờ nào rồi?”
Phúc Thụy đáp: “Đã qua giờ mùi.” (*13-15h)
“Cũng không còn sớm.” Văn Nhân Cửu xoay người, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Phúc công công đáp “Vâng” liền đi theo sau Văn Nhân Cửu, chẳng qua là còn chưa ra khỏi tông miếu, người đi trước lại bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi nói, Phụ hoàng đi chuyến này, có thể gặp bà ấy ở dưới đó không?”
Văn Nhân Cửu không nói “Bà ấy” là ai, Phúc Thụy cũng không hỏi, chỉ hơi cúi đầu, cười híp mắt đáp: “Chắc chắn sẽ. Tiên đế chịu đựng nhiều năm như vậy, dù thế nào cũng nên có khả năng gặp mặt một lần.”
“Thật sao?” Văn Nhân Cửu cười lạnh, “Cách nhiều năm như vậy, ở cầu Nại Hà bên kia cũng không biết bọn họ dù gặp mặt lại có thể nhận ra nhau hay không.”
Dứt lời, cũng không nói thêm gì nữa, cất bước liền ra khỏi tông miếu. Phúc Thụy nhìn theo bóng lưng có vẻ nhỏ bé rồi lại thẳng tắp của Văn Nhân Cửu phía trước, như là nghĩ tới điều gì, đáy mắt xẹt qua một tia hoài niệm, sau đó liền quay đầu nhìn thoáng qua bài bị bị khói nhang che mờ, cười nhẹ một tiếng, đưa tay đóng lại cửa tông miếu, lúc này mới xoay người đuổi theo Văn Nhân Cửu.
Ngoài tông miếu, Phúc Thụy đã chuẩn bị xe cho Văn Nhân Cửu, Văn Nhân Cửu ngồi lên, đi được một đoạn, rồi lại đúng lúc chạm phải một đội ngũ khác cũng đi ra từ khúc cua. Chủ tử bên kia vén lên màn xe, nhìn thấy Văn Nhân Cửu, trong con ngươi lóe lên một tia âm trầm, nhưng trên mặt vẫn là ánh mặt trời rực rỡ, cười rộ lên đôi mắt kia liền cong cong tựa như trăng lưỡi liềm, vô cùng đáng yêu: “Thật là đúng lúc, đệ còn đang nói Thái tử thật vất vả về cung, muốn tìm thời gian qua ngồi một chút. Không biết Thái tử điện hạ lúc này là muốn đi nơi nào?”
Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn về phía đối diện. Có đôi khi y cũng không thể không bội phục Văn Nhân An: Rõ ràng nhiều lần động sát tâm với y, hận y hận đến độ muốn lột da hủy xương, nghiền xương thành tro mới tốt, lúc này thấy y nhưng vẫn có thể cười được ngọt ngào như vậy.
Nhưng tóm lại còn biết gọi y một tiếng “Thái tử”, không còn “Ca ca” như khi còn bé nữa rồi.
“Thất hoàng đệ đây chính là gọi sai rồi.” Văn Nhân Cửu nhìn khuôn mặt chọc người thích của Văn Nhân An, đáy lòng ngoại trừ khinh miệt, lại mơ hồ sinh ra chút chán ghét, “Nên là lúc đổi thành ‘Bệ hạ’ rồi”.
Văn Nhân An người này tuy rằng tuổi tác nhỏ, nhưng trong mấy vị Hoàng tử, không hề nghi ngờ y chính là một trong những người cực kỳ có dã tâm. Từ khi y còn nhỏ, Văn Nhân Cửu liền biết rõ y là người thế nào, hôm nay từ Miêu Cương trở về, lại càng là hiểu đến triệt để.
Y không nên làm Lạc Kiêu bị thương.
‘Y’ thích vị trí kia? Trong lòng trong mắt đều là mơ tưởng đến vị trí kia? Như vậy, ‘y’ phải ở trước mặt y cướp đi vị trí kia. Y muốn cho Văn Nhân An hiểu rõ, có nhiều thứ, cho dù ‘y’ thận trọng từng bước, dụng hết tâm tư*, cuối cùng cũng chỉ có thể là của Văn Nhân Cửu y.
(*Nguyên văn 机关算尽 ky quan toán tẫn.) (K biết xưng thế nào nên mình để ‘y’ với y để phân biệt vây.)
Khuôn mặt Văn Nhân An có chút vặn vẹo, nụ cười trên mặt nhưng vẫn miễn cưỡng giữ lại, chỉ là giọng nói có chút khô khốc: “Bệ hạ?”
Phúc Thụy liền thản nhiên đi lên trước, hành lễ với Văn Nhân An, cười híp mắt nói: “Đúng vậy. Bệ hạ thật vất vả trở về kinh, cũng nên là lúc trở về Bàn Long Điện…. lúc này còn sớm, chính là chuẩn bị đưa Bệ hạ đến Bàn Long Điện nhìn một chút, bố trí còn gì không hợp ý liền sớm thay đổi, để cho Bệ hạ trong đêm có thể ở lại thoải mái một chút.”
Văn Nhân An nghe xong, đáy mắt hiện lên một tầng huyết sắc mơ hồ, nhưng sau đó liền bị mạnh mẽ ép xuống, nếu không phải Văn Nhân Cửu vẫn luôn nhìn chằm chằm y, thậm chí còn cho rằng là mình nhìn lầm rồi.
“Đúng rồi, sở thích của Bệ hạ cùng tiên đế khác nhau, lúc này cũng nên qua xem.” Văn Nhân An thuận theo mà cười nói: “Chỉ là Bệ hạ vừa hồi cung, ngàn vạn lần đừng để cho mình mệt nhọc mới phải.”
Văn Nhân Cửu thờ ơ hạ mắt nhìn móng tay có hơi dài của mình. Y cảm thấy mình thật thích nhìn bộ dạng hiện tại của Văn Nhân An. Rõ ràng hận y, rồi lại không đả thương được y. Chẳng những không đả thương được y, thậm chí còn phải cắn răng cho y khuôn mặt tươi cười nói ra lời cát tường.
Thật là thú vị.
“Trẫm nghe nói, mấy ngày trẫm không có ở đây, Thất hoàng đệ đã thay trẫm làm rất nhiều chuyện cho Đại Càn.”
Giọng điệu của Văn Nhân Cửu bình bình đạm đạm, không chút gợn sóng, nhưng trong lòng Văn Nhân An vốn đã thấp thỏm, lúc này nghe y nói vậy, sau lưng liền nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
“Bệ hạ khen nhầm, thần đệ… cũng chỉ là bổn phận của mình, giúp Bệ hạ san sẻ chút sự vụ mà thôi.”
“Bổn phận?” Trong giọng nói của Văn Nhân Cửu mang theo ý tứ sâu xa, “Mấy ngày nữa…” Chờ đến đêm nay, y phải để cho Lạc Kiêu giúp mình sửa móng tay một chút a, Văn Nhân Cửu nghĩ như vậy, thu tay vào, nhàn nhạt lên tiếng, “Chính là đại điển đăng cơ của trẫm rồi.”
“Nghi thức chôn cất tiên đế ngươi làm không tệ, mấy ngày sau đại điển đăng cơ của trẫm — cũng muốn làm phiền Thất hoàng đệ ngươi vất vả.”
Trái tim Văn Nhân An co rút mãnh liệt, một ngọn lửa giận không ngừng cuồn cuộn trong ngực, máu tanh vọt tới cổ họng, thẳng đến khi khiến cho trước mắt y biến thành màu đen.
“Đại điển đăng cơ là một việc vô cùng quan trọng, thần đệ chỉ sợ.. có lòng không đủ lực.”
“Thật sao. Thất hoàng đệ không muốn, vậy coi như xong a.” Văn Nhân Cửu nhìn thẳng về phía Văn Nhân An, đôi con ngươi lãnh đạm không chút gợn sóng, nhưng mà ở trong mắt Văn Nhân An rồi lại giống như thấy được một loại giễu cợt cao cao tại thượng. Trong nháy mắt, y lại cảm thấy một loại chật vật cả người bị lột sạch.
“Phúc công công, phải đi rồi.”
Chỉ trong nháy mát, Văn Nhân Cửu lại hạ mắt, y buông xuống rèm che, nhàn nhạt nói môt câu. Phúc công công đáp một câu, hướng về phía Văn Nhân An cười cười: “Đường này thật là hẹp a, Thất hoàng tử điện hạ người xem”
Văn Nhân An từ trong kẽ răng rặn ra nụ cười: “Sao có thể chặn đường của Bệ hạ?” thấp giọng quát với hai bên trái phải: “Nhường đường!” Mọi người đáp vâng, nhường đường đi.
Phúc Thụy liền nở nụ cười, cất giọng the thé: “Bệ hạ bãi giá Bàn Long Điện!”
“Khởi giá!”
Mắt thấy Văn Nhân Cửu đã đi xa, lúc này Văn Nhân An mới quay đầu nhìn về phía kia. Đôi con ngươi lập lòe, cuối cùng biến thành hoàn toàn lạnh lẽo.