Tiểu Hầu Gia

Chương 17: Mộ Dung Viễn



Trước khi đến Đông cung, Lý ma ma chỉ xem Lạc Kiêu là một tiểu công tử được Hầu phủ nuông chiều đến ngang bướng ngốc nghếch, nhưng qua một hồi đối thoại vừa rồi, thật sự khiến bà rút lại ý tứ khinh thường trong lòng. Quy quy củ củ mà nhận lỗi với Lạc Kiêu, sau đó nhưng là nửa câu cũng không dám nói nhiều, vội vã muốn cáo từ.

Lạc Kiêu thu lại sắc mặt của Lý ma ma vào đáy mắt, cũng nở nụ cười, chỉ nói: “Đông Cung địa hình phức tạp, sợ Lý ma ma một mình lạc đường, vẫn là để ta tiễn ma ma một đoạn đường a.”

Lý ma ma giật mình hoảng sợ. Bà tuy nói là chưởng sự ma ma của Hoàng hậu bên kia, nhưng dù thế nào đi nữa cũng chỉ là một người hầu. Tôn ti phải có trật tự, một người hầu như thế nào dám để chủ nhân dẫn đường cho mình? Vương ma ma vô lễ với Thế tử, kết cục đã bày ra đó, nhưng hiện tại Bình Tân Thế Tử này rồi lại còn nói lời này, là đang ám chỉ?

Càng nghĩ càng sợ đến hoảng, Lý ma ma vội vàng nói: “Không được, không được, Thế tử tôn quý, như thế nào lại để Thế tử dẫn đường cho nô tỳ? Đường này lúc đến nô tỳ đã nhớ kỹ, một mình quay lại cũng không có gì khó.”

Lạc Kiêu đưa mắt nhìn Lý ma ma, sau một lúc, cười cười: “Đường trong Đông Cung vô cùng phức tạp, lúc trước ta phải bỏ ra rất nhiều công phu mới không đến nỗi lạc trong cung. Trí nhớ của Lý ma ma ngược lại vô cùng tốt, chỉ một lần, thế nhưng liền nhớ kỹ đường đi? Bên cạnh Hoàng hậu nương nương, thật đúng là không thiếu người tài.”

Sắc mặt Lý ma ma càng trắng, trên trán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh: “Nô tỳ… Nô tỳ đây là…”

“Được rồi, sắc trời cũng không còn sớm, Hoàng hậu nương nương hẳn là vẫn chờ Lý ma ma trở về phục mệnh* a? Ta đây cũng không nên giữ ngươi lại.” Lạc Kiêu khoát tay áo, “Lui ra đi.”

(*Thi hành lệnh xong, trở về trình lại.)

Lý ma ma nghe xong lời này, như nhặt được đại xá, vẻ mặt lập tức trầm tĩnh lại, hành lễ với Lạc Kiêu một cái, sau đó cũng không dám ở lại lâu, vội vội vàng vàng ra viện tử liền chạy nhanh ra ngoài.

Lạc Kiêu nhìn Lý ma ma ra khỏi Tây Sương, nhìn thoáng qua tiểu thái giam đứng canh ngoài phòng, tiểu thái giám gật đầu, vội vàng chạy theo Lý ma ma. Lạc Kiêu nhìn theo bóng lưng hai người, như có như không cong môi, chỉnh lại ống tay áo, quay người đi về phía Thanh Lan Điện.

Trong Thanh Lan Điện, Văn Nhân Cửu đã dậy từ lâu. Đang nửa nằm trên mỹ nhân tháp ở ngoài sân, nhàn nhã đọc một quyển sách.

“Điện hạ đẩy thần ra ngoài nói chuyện với mãnh hổ, mình rồi lại ở chỗ này nhàn nhã tự tại, không khỏi quá không công bằng.” Lạc Kiêu khẽ mỉm cười đi đến bên cạnh Văn Nhân Cửu, nửa thật nửa giả phàn nàn.

Văn Nhân Cửu chậm rãi nâng mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Không phải ngươi rất am hiểu cái đó sao? Đối với Lý ma ma mà nói, chỉ sợ Bình Tân Thế Tử này lại càng giống mãnh hổ hơn a?”

Lạc Kiêu vung vạt áo ngồi xuống ghế đá bên cạnh, cũng không cãi lại, chỉ quét tầm mắt qua quyển sách trên tay Văn Nhân Cửu, hiếu kỳ hỏi: “Hiện tại Điện hạ đang đọc sách gì vậy?”

“Cũng chỉ là vài ba chuyện du ký* trên phố mà thôi.” Văn Nhân Cửu đặt sách qua một bên, “Tuy rằng không phải tác phẩm kinh điển gì, nhưng cách nhìn cổ quái, dùng từ sắc bén, đọc qua rồi lại có vài phần mở mang tầm mắt.”

(*ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch)

Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn hắn.

“Tuy rằng phụ thân vẫn một mực kiên trì chỉ có võ tướng mới có thể bảo vệ tốt Đại Càn này, nhưng không thể không nói, muốn thống trị tốt một đất nước, sự tồn tại của văn thần cũng nhất định không thể thiếu.” Lạc Kiêu nhẹ nhàng nói: “Mộ Dung Viễn người này, là nhân tài có thể dùng.”

Văn Nhân Cửu đưa tay vuốt phẳng bìa sách trong chốc lát, lạnh lùng hỏi: “Ngươi như thế nào biết được?”

Lạc Kiêu im lặng một lúc, vẻ mặt giống như đang hoài niệm cố nhân: “Thần đã từng… đã từng có quân tử chi giáo với y.” Nói đến đây, cười lắc đầu, lại chậm rãi thờ dài một hơi, nói, “Chỉ có điều thời gian đã lâu, chỉ sợ cố nhân này cũng đã quên có một người như thần.”

Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu thật sâu, sau một lúc lâu, rũ mắt xuống nói: “Không biết tại sao, ở chung với Thế tử, lại khiến Cô thường xuyên hoài nghi, Thế tử có phải chỉ là thúc phát chi niên* thật hay không.”

(*束发 thúc phát: buộc tóc, Thiếu niên khoảng 15 tuổi.)

Ngón tay giấu trong ống tay áo của Lạc Kiêu hơi động một chút, vẻ mặt nhưng vẫn là không đổi, chỉ bật cười nói: “Điện hạ còn chưa buộc tóc, nhưng cũng không phải như thế sao?”

Văn Nhân Cửu khép lại tay áo tựa vào mỹ nhân tháp, nhưng không đáp lại, khóe môi cong lên như có như không, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói: “Cho nên Cô mới thích ở cùng một chỗ với ngươi.”

Lạc Kiêu mang theo vài phần kinh ngạc nhìn thiếu niên bị ánh mặt trời bao phủ, giống như không nghĩ tới y sẽ nói với hắn những lời này.

“Cho nên, nếu như ngươi phản bội Cô,” Văn Nhân Cửu bỗng nhiên nhìn thẳng vào hai mắt Lạc Kiêu, cặp mắt đào hoa hơi nheo, con ngươi đen nhánh như nổi lên một tầng hơi nước, bị ánh nắng bao phủ, gợn nước lóng lánh, cuối cùng hiện lên một tia lưu luyến mơ hồ: “Cô liền cắn nuốt từng miếng từng miếng thịt của ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh.”

Từ Đông Cung bên kia đi ra, kiệu đi được một nửa, Lạc Kiêu lại đột nhiên lệnh kiệu phu sửa đường tiếp tục tiến lên. Từ nơi phồn hoa đi đến khu bình dân cũng chỉ tốn thời gian chừng nửa nén nhang, Lạc Kiêu vén lên màn kiệu, nhìn ra bên ngoài. Trên đường người đến người đi, cũng không có gì hiếm lạ.

Lạc Kiêu đợi trong chốc lát, thấy không tìm được người muốn tìm, cảm thấy hơi thất vọng, rồi lại có chút thở phào nhẹ nhõm. Đang chuẩn bị buông rèm, đột nhiên chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc thanh sam chợt lướt qua tầm mắt, Lạc Kiêu khẽ giật mình, lập tức vội vàng ra khỏi kiệu nhìn về phía bên kia.

Đó là một nam nhân trẻ tuổi khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt tuấn tú, trong ngực ôm một đứa nhỏ thoạt nhìn chưa đến một tuổi, đang thân thiết nói gì đó với nữ tử xinh đẹp đi bên cạnh, thoạt nhìn vô cùng ấm áp, ngọt ngào.

Lạc Kiêu nhìn cảnh tượng này, trong đầu rồi lại bất chợt nhớ tới chuyện trước đây, người bạn này của mình nằm trong vũng máu, chết không nhắm mắt mà nhìn thê nhi đã chết của mình. Cắn răng, lại không khỏi cảm thấy đau xót.

Đối với chuyện bản thân đến chậm một bước không thể ngăn cản một nhà Mộ Dung Viễn chết thảm, Lạc Kiêu vẫn là áy náy. Phần áy náy này đè nặng hắn, lại khiến hắn cho tới bây giờ cũng không dám đến trước mặt người bạn này của mình.

Rốt cuộc Mộ Dung Viễn đã dẫn theo thê tử đi xa, Lạc Kiêu do dự nhiều lần, nhưng vẫn là không dám làm gì, sau một lúc lâu, thẳng đến khi bóng lưng của cả nhà ba người đều không còn nhìn thấy, lúc này mới thở dài một hơi, trở về kiệu của mình, nhắm mắt lại, hô một tiếng trầm thấp: “Hồi phủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.