Tiểu Hầu Gia

Chương 19: Kéo dài



Bởi vì tình huống nguy cấp, cũng không lâu lắm, đại phu của Hà Xuân Đường liền được tiểu tư nhanh chóng đón về Hầu phủ. Lão lang trung năm nay đã hơn sáu mươi đi theo tiểu tư kia tiến vào Hương Lan viện, nhưng vừa vào phòng, rồi lại chỉ thấy Lưu di nương nằm trên giường, vật vã kêu đau, đệm giường màu trắng dưới thân có vết nước mơ hồ —— đúng là vỡ nước ối.

Tôn đại phu xách theo hòm thuốc bước vội qua, bắt mạch cho Lưu di nương, lông mày vốn đã chau lại một chỗ lại càng nhíu chặt.

“Đại phu, tình huống của Lưu di nương——” Bạch thị tiến đến nhìn Tôn đại phu nhẹ giọng hỏi.

Tôn đại phu lắc đầu, buông hòm thuốc xuống, từ trong hòm lấy ra một tấm vải, hai tay nhanh chóng mở ra, chỉ thấy trong vải trắng gắn đầy châm bạc dài ngắn không đồng nhất. Tôn đại phu nhìn những châm kia, do dự trong chốc lát, cầm một cây ở trong tay, quay đầu hỏi Bạch thị: “Tìm bà đỡ chưa?”

Nước ối của Lưu di nương đều đã vỡ, dưới tình huống này, ngoại trừ nhanh chóng đỡ đẻ cho nàng, cũng không có phương pháp xử lý nào khác. Chẳng qua đại phu Hà Xuân Đường này là một nam nhân đã có tuổi, cho dù có thể chữa bệnh cứu mạng, nhưng kinh nghiệm đỡ đẻ một chút cũng không có.

“Tìm rồi, tìm rồi!” Bạch thị vội vàng nói: “Lúc này đang trên đường.”

Tôn đại gật đầu, phân phó: “Đứa nhỏ này chỉ sợ hôm nay liền muốn ra, phu nhân bà để cho nha hoàn đun thêm chút nước ấm chuẩn bị trước, chờ lát nữa bà đỡ tới có lẽ sẽ dùng đến.”

Bạch thị cũng là bị tiếng kêu thảm thiết của Lưu di nương khiến cho nhất thời loạn tay loạn chân, lúc này nghe Tôn đại phu nói xong, cả người nhưng thoáng cái trấn định lại, gật gật đầu, liền để cho Mộc Xuân phân phó công việc cho nha hoàn bên dưới.

Tôn đại phu không thể đỡ đẻ cho Lưu di nương, đành phải cho nàng mấy châm để giảm bớt đau đớn, cũng viết xuống một phương thuốc trợ sản, lại để cho hạ nhân sắc cho Lưu di nương uống.

Tiếng kêu thảm thiết của Lưu di nương vang lên trọn vẹn một đêm, ngay cả Bình Tân Hầu trước giờ không can thiệp chuyện của hậu viện lần này cũng hoàn toàn bị kinh động đến. Toàn bộ Hầu phủ ầm ĩ đến tận sáng hôm sau, tiếng khóc nỉ non của trẻ con rốt cuộc vọng ra từ Hương Lan Viện.

Thời điểm Mộc Xuân đến đây truyền lời hắn còn chưa dậy, nhưng nghe được tin tức này, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cả người lập tức tỉnh táo.

Một tay xốc chăn lên, tiếp nhận áo ngoài từ tay Tri Hạ liền vội vàng mặc vào: “Tình huống đứa bé bên kia như thế nào?”

“Tiểu công tử?” Mộc Xuân nhếch môi cười nhẹ một tiếng, “Chuyện cụ thể nô tỳ vẫn chưa rõ ràng lắm, chỉ có điều trước khi vào viện tử, nghe thấy tiếng khóc rồi lại cực kỳ vang dội, chắc hẳn là thân thể khỏe mạnh a.”

Lạc Kiêu nhìn Mộc Xuân, trên mặt cũng hiện lên chút vui vẻ. Cúi đầu thắt lại nút trên vạt áo, lúc này mới nói: “Đi thôi, đến Hương Lan Viện nhìn xem.”

Nha hoàn tôi tớ của Hương lan Viện trong trong ngoài ngoài bận rộn một ngày, lúc này trên mặt mọi người đều có chút mỏi mệt. Bạch thị ngồi ở phòng ngoài, đang ôm đứa bé kia nhìn xem, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười, ngẩng đầu, thấy là Lạc Kiêu đã đến, liền vội vàng vẫy tay với hắn: “Kiêu nhi, tới đây.”

“Mẹ.” Lạc Kiêu hô một tiếng, nhìn quanh một vòng, “Phụ thân đâu?”

“Đang trong phòng bồi Lưu di nương của con rồi,” Bạch thị nói: “Lưu di nương lần này thế nhưng ăn đại khổ rồi.”

Lạc Kiêu bước vội qua, đến trước mặt Bạch thị, cúi đầu nhìn thoáng qua đứa nhỏ được Bạch thị ôm trong ngực, một lúc lâu, đưa tay vuốt ve tã bọc kia, khẽ mỉm cười hỏi: “Đây là đệ đệ?”

Bạch thị gật đầu, ôn nhu nhìn đứa bé kia, lại mỉm cười ngẩng đầu nhìn Lạc Kiêu, một hồi lâu, thở dài nói: “Đứa bé này thật giống con khi còn bé.”

Lạc Kiêu biết Bạch thị thích nhất trẻ con, cho dù đời trước hay vẫn là đời này, tiếc nuối lớn nhất của Bạch thị chính là không thể sinh cho hắn một huynh đệ. Lúc này đây, cho dù đứa bé này là do Lưu di nương người mà bà không thích nhất sinh ra, nhưng Bạch thị nhìn, rồi lại thật sự cảm thấy vui vẻ.

Hơi kéo tã bọc ra ngoài, Lạc Kiêu nhìn nhìn khuôn mặt nhăn nheo tựa như người già, đưa tay chọc cái mũi nho nhỏ của nó, cười hỏi: “Giống chỗ nào chứ? Nhi tử dễ nhìn hơn nó nhiều.”

Bạch thị vừa bực vừa buồn cười vỗ tay Lạc Kiêu một cái, trừng mắt liếc hắn: “Tay chân vụng về, cẩn thận kẻo làm thương nó!” Cúi đầu lại liếc nhìn đứa bé đỏ hỏn nhiều nếp nhăn trong ngực, mặt y hệt khỉ con, bật cười ra tiếng, “Lại nói, lúc con mới sinh ra chẳng phải cũng là bộ dạng thế này sao, hiện tại còn dám ở chỗ này mạnh miệng, cũng không biết xấu hổ!”

Lạc Kiêu ủy khuất nói: “Lời này ban đầu không phải do mẫu thân người nhắc tới trước sao, như thế nào rồi lại trách móc con?”

Bạch thị nhìn bộ dạng kia của Lạc Kiêu, khẽ cười một tiếng mới chuẩn bị mở miệng, đột nhiên lại nghe thấy phía sau vang lên một giọng nam nhân trầm thấp mang theo vui vẻ.

“Trách con cái gì a?”

Bạch thị ôm đứa nhỏ cùng Lạc Kiêu đồng thời nhìn về phía sau, chỉ thấy Bình Tân Hầu đang vén rèm đi về phía bọn họ, ánh mắt rơi xuống trên người cả hai: “Cũng nói cho ta nghe một chút.”

Lạc Kiêu nhìn Bình Tân Hầu đến liền tố cáo: “Mẹ cảm thấy đệ đệ đẹp mắt hơn con.”

Bạch thị bật cười: “Con đứa nhỏ này! Ta sao lại không nhớ rõ lúc nào đã từng nói qua những lời như vậy a?” Quay đầu nhìn Bình Tân hầu, hỏi: “Lưu thị bên kia thế nào rồi?”

“Ngủ rồi.” Bình Tân Hầu đáp, cười nhìn vợ con, sau đó ngồi xuống bên cạnh Bạch thị, đưa đầu nhìn đứa nhỏ đang ngủ say, sau đó mới lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Ừm, nhìn bộ dạng như vậy, nói không chừng về sau còn phải tuấn tú hơn Kiêu nhi.”

Vừa nói xong, ba người lập tức không nhịn được cười, Lạc Kiêu đứng một bên, qua hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, có thể cho con ẵm đứa nhỏ này một chút được không?”

Bạch thị gật đầu, cẩn thận đặt đứa nhỏ vào ngực Lạc Kiêu, miệng nói: “Cẩn thận một chút, đừng làm rớt.”

Lạc Kiêu “Vâng” một tiếng, ôm đứa nhỏ vào ngực, rồi lại cảm thấy động tác của mình có chút cứng ngắc.

Nhỏ như thế, mềm như thế, yếu ớt đến độ giống như tùy tiện chạm vào có thể bóp nát. Lạc Kiêu cảm thấy có chút mới lạ. Sinh mệnh yếu ớt như vậy dưới sự nuôi nấng của song thân sẽ chậm rãi lớn lên, trở thành một người có trách nhiệm, một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.

Có được một đứa nhỏ chảy dòng máu của mình, đây là một thể nghiệm kỳ diệu không thể diễn tả bằng lời. Chỉ có điều, chuyện này, nhưng đã sớm định trước không có duyên với hắn. Hắn đời này khó có khả năng có được một đứa con của chính mình.

Lạc Kiêu ngẩng đầu nhìn Bình Tân Hầu, khẽ mỉm cười hỏi: “Phụ thân đã đặt tên cho đệ đệ chưa?”

Bình Tân Hầu trầm ngâm một chút, sau đó mới nói: “Con của ta, cũng có thể là một nhi lang dũng mãnh thiện chiến, rong ruổi sa trường, cho nên, tên của nó, liền gọi là ‘Lạc Dũng’ đi.”

“Dũng ca nhi sao?” Lạc Kiêu thấp giọng lặp lại lần nữa, sau đó mới nhẹ nhàng nở nụ cười.

Đứa nhỏ này cũng có một nửa quan hệ máu mủ với hắn, là đệ đệ của hắn.

Nó cũng sẽ là hắn, sẽ kế tục toàn bộ Bình Tân Hầu phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.