Tiểu Hầu Gia

Chương 31: Chẩn bệnh



Tiền thái y rất nhanh đã tới, dùng ngón tay kiểm tra mạch của Văn Nhân Cửu, lại lấy tay lật ra mí mắt của y, nhìn xong liền nhíu mày quay đầu nhìn về phía Lạc Kiêu hỏi: “Hôm qua Điện hạ uống rượu gì?”

Lạc Kiêu suy tư một phen, thấp giọng đáp: “Chỉ là rượu lạnh bình thường mà thôi… Điện hạ dùng chung một bình rượu với ta, nhớ lại cũng không có chỗ nào đặc biệt.”

Tiền thái y tiếp tục truy vấn: “Rượu kia thế nhưng màu sắc có hơi xanh, vào miệng lạnh buốt, sau khi uống xong, giữa răng môi lưu lại một chút lãnh hương nhàn nhạt?”

Lạc Kiêu kinh hãi: “Đúng vậy… chẳng lẽ nói, rượu này có vấn đề?”

“Nếu đoán không sai, rượu này có tên ‘Thanh Mai Lệ’ đến từ Miêu Cương. Nghe người đồn đãi, rượu này có thể khiến người tai thính mắt tinh, quan trọng hơn là còn giữ được mùi vị thuần khiết, trên phố, chính là nghìn vàng cũng khó đổi được một vò,” Tiền thái y đứng thẳng dậy, thản nhiên nói, “Nếu đổi lại người thường, rượu này uống vào dĩ nhiên là trăm lợi mà không có một hại, chỉ có điều, đối với Điện hạ —— rồi lại hoàn toàn không phải như vậy.”

“Có ý gì?” Lạc Kiêu cau mày hỏi.

“Thế tử cùng Điện hạ ở chung hơn hai tháng, đối với tình trạng thân thể của Điện hạ, Thế tử nhận định như thế nào?” Tiền thái y đi đến bên bàn gỗ, mở ra hòm thuốc của mình, từ bên trong lấy ra bao vải gói ngân châm.

“Điện hạ?” Lạc Kiêu nghĩ một chút, nói, “Mặc dù thân thể Điện hạ so với người thường yếu hơn một chút, nhưng vẫn bình an khỏe mạnh, nhìn không hề giống —— ”

“Không hề giống như cái ấm sắc thuốc, một chút không để ý sẽ đi đời nhà ma giống như trong truyền thuyết kia?” Tiền thái y không chút băn khoăn, nghiêm mặt lấy ra cây châm dài nhất, đặt trên ngọn nến nướng trong chốc lát, sau đó mới đưa ra sáng nhìn, nói.

Lạc Kiêu bị lời nói quá mức lớn mật của Tiền thái y khiến cho sửng sốt, sau đó cũng chỉ có thể dở khóc dở cười gật đầu: “Thái y nói không sai.”

Tiền thái y cũng không nhìn Lạc Kiêu, cầm mấy ngân châm kia đi tới bên giường Văn Nhân Cửu, sau đó mơi nhìn hắn nói: “Thế tử hỗ trợ nâng Điện hạ dậy a.”

Lạc Kiêu vội vàng bước nhanh tới, nửa ôm Văn Nhân Cửu lên.

Tiền thái y một bên khí định thần nhàn* hạ châm xuống đỉnh đầu Văn Nhân Cửu, một bên mặt không biểu tình nói: “Thế tử cho rằng Điện hạ ở tại Đông Cung nhiều năm như vậy, chuyện như hôm nay rốt cuộc đã gặp qua bao nhiêu lần?” Ngân châm dài từng cây từng cây đâm xuống, “Cho dù ta đã nghĩ biện pháp thanh lọc cho Điện hạ, nhưng một lần lại một lần, nhiều chất độc như vậy tồn đọng trong cơ thể, như thế nào có khả năng thật sự hoàn toàn không có ảnh hưởng?”

(**Khí định thần nhàn – 气定神闲: khí tức ổn định, thần sắc thư thái, tâm tình bình thản, bình tĩnh, không nóng nảy, thái độ hòa nhã.)

Ngực Lạc Kiêu hơi siết lại, còn chưa nói gì, đã thấy Văn Nhân Cửu nằm trong ngực hắn bỗng nhiên rung mi, sau đó cả người chợt hướng ra ngoài, “Ộc” một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.

“Điện hạ!”

Lạc Kiêu thoáng kinh ngạc, theo bản năng hô một tiếng, thế nhưng Tiền thái y vẫn không có biểu hiện gì, nhàn nhạt nhìn Văn Nhân Cửu đang ho khan phun ra máu đen, nói với Lạc Kiêu: “Không cần lo lắng, chỉ là bài độc mà thôi.”

Lạc Kiêu dĩ nhiên biết rõ này hẳn là phương pháp quen thuộc mà Tiền thái y trị liệu cho Văn Nhân Cửu, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy Văn Nhân Cửu ở trước mặt hắn lộ ra bộ dạng chật vật như vậy, ngực vẫn không tự chủ được siết chặt.

Văn Nhân Cửu nằm bên giường ho hồi lâu, sau đó, giống như đã kiệt sức, cố gắng nâng mắt nhìn Lạc Kiêu, môi mỏng dính máu nhẹ nhàng đóng mở vài lần, nhưng vẫn không kịp nói lời nào, cả người mềm nhũn, rốt cuộc lại lâm vào mê man.

Lạc Kiêu hoảng sợ, vội vàng đưa tay vòng qua eo Văn Nhân Cửu.

Tiền thái y nhìn Văn Nhân Cửu nằm trong ngực Lạc Kiêu, sắc mặt của y so với giấy còn muốn trắng hơn, giữa trán mơ hồ hiện lên sắc đen tràn ngập tử khí: “Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn dùng các loại thuốc tiến hành điều trị cho Điện hạ. Những chất độc kia ở trong thân thể Điện hạ tương sinh tương khắc, cũng coi như tạo thành một loại cân bằng vi diệu. Chỉ có điều, hiện tại, sự cân bằng này sắp bị phá vỡ.”

Ngưng mắt nhìn Tiền thái y, Lạc Kiêu chần chờ đè thấp giọng hỏi: “Ông nói là, thân thể Thái tử —— ”

Tiền thái y trầm mặc một hồi, sau đó mới nói: “Nếu muốn điều dưỡng thân thể Điện hạ đến giống như lúc trước, như vậy lập tức cần phải tìm ra một thứ có thể áp chế ‘Thanh Mai Lệ’. Nhưng muốn tìm được thứ như vậy, thời gian tiêu tốn như thế nào chỉ có ba năm? Hiện tại, cũng chỉ có thể dùng chút thuốc ôn hòa mà thôi.”

Lạc Kiêu hạ mắt nhìn Văn Nhân Cửu đã trải qua một phen giày vò, khuôn mặt rõ ràng tiều tụy không ít, cánh tay vòng qua eo y không tự chủ siết thật chặt, qua hồi lâu, mới thấp giọng hỏi: “Nói như vậy, đại thọ của Thánh thượng hai ngày sau, Điện hạ chính là không dự được?”

Tiền thái y cầm bút lông sói chấm chút mực, như rồng bay phượng múa hạ xuống một phương thuốc, thản nhiên nói: “Có lẽ có thể gặp được kỳ tích gì đó cũng không chừng.”

Lạc Kiêu cắn răng, trán nhăn lại, nhưng lại nhẫn không nói thêm lời nào.

Tiền thái y nhìn khuôn mặt có chút mù mịt của Lạc Kiêu, đưa tới phương thuốc trên tay: “Cầm cái này đi sắc, tuy rằng không thể đẩy lùi độc tính, nhưng có chút còn hơn không. Nhớ kỹ, một ngày ba lượt, phải nhìn Điện hạ uống hết thuốc này.”

Lạc Kiêu nhận phương thuốc, nhìn sơ qua, trầm giọng: “Ta biết.”

Tiền thái y gật đầu, thu dọn lại hòm thuốc, đeo lên lưng, vừa mới chuẩn bị rời đi, sau đó giống như nhớ tới cái gì, quay đầu nói: “Nếu Thế tử nhàn rỗi, không bằng đi điều tra rốt cuộc nơi nào phê chuẩn dùng Thanh Mai Lệ đêm qua —— rượu này vô cùng quý, vài vò như vậy, không phải tầm thường sẽ không lấy ra dùng.”

Phụ trách tổ chức thọ yến đêm qua, trái phải cũng chỉ có một vài người. Chính là cộng thêm những thái giám nha hoàn hầu rượu đêm qua, nếu điều tra từng người, tuy rằng phiền toái một chút, nhưng chắc hẳn vẫn có thể tra ra chút dấu vết để lại.”

Lạc Kiêu cẩn thận đặt Văn Nhân Cửu xuống giường, cầm một cái khăn sạch lau mặt cho y: “Lời tuy là nói vậy —— nhưng chỉ sợ thời điểm này điều tra cũng đã chậm rồi.”

Lạc Kiêu nhẹ nhàng nói, nâng mắt lên, cười nhẹ một tiếng với Tiền thái y, “Nhưng mà, nếu như hiện tại bọn họ dám ra tay, chắc hẳn lần tiếp theo sẽ không còn xa.” Trong giọng nói rõ ràng không mang theo chút cảm xúc phập phồng, nhưng nghe vào tai rồi lại có thể cảm giác được chút sát ý như có như không, “Nếu bọn họ có nhã hứng này, ta cùng với Thái tử điện hạ, dĩ nhiên cũng phải toàn, trình, phụng, bồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.