Tiểu Hầu Gia

Chương 33: Đi thăm



Trên đường đến Ngự hoa viên, Thục phi cùng Như Mạt rồi lại đúng lúc đụng phải đoàn người Hoàng hậu. Đưa tay vuốt vuốt tóc mai của mình, Thục phi cười tủm tỉm nghênh đón, làm vạn phúc liền hướng Hoàng hậu gọi một tiếng: “Tỷ tỷ,” để ý thấy trong tay Hoàng hậu xách theo thực hạp, chớp mắt mấy cái, mở miệng hỏi, “Hôm nay tỷ tỷ cũng đến ngắm hoa hay sao?”

“Ngắm hoa? Muội muội nhưng là hiểu lầm rồi. Vào lúc này, bổn cung đâu còn tâm tư giống như muội muội, nhàn nhã đến Ngự hoa viên ngắm hoa?”

Hoàng hậu nhìn Thục phi, cười khẽ: “Chắc hẳn muội muội cũng biết chuyện Thái tử? Mặc dù Thái tử không phải do bổn cung sinh ra, nhưng cũng là đứa nhỏ bổn cung vẫn luôn chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Vừa rồi tại Tê Phượng Điện, bổn cung nghe Thái tử bị bệnh, trong lòng rất khó chịu, nghĩ tới nghĩ lui, thấy canh giờ còn sớm, cho nên mới gọi người chuẩn bị chút đồ Điện hạ thích ăn, lúc này chính là đang cho người chuẩn bị kiệu, đến Đông Cung một chuyến.”

Thục phi cầm khăn che môi cười cười: “Ài, tỷ tỷ hiền đức lương thiện, ngược lại là muội muội tâm tư hẹp hòi.” Mắt đảo qua khuôn mặt Hoàng hậu một vòng, “Cũng khó trách, dù sao Điện hạ như thế nào cũng là dưới danh nghĩa của tỷ tỷ, Thái tử điện hạ bị bệnh, tỷ tỷ dĩ nhiên lòng như lửa đốt… ngay cả thân mình lúc trước còn không thoải mái, hiện tại, cũng dứt khoát không để ý tới.”

Lời nói này, chính là âm thầm châm chọc chuyện mấy ngày trước Hoàng hậu từ chối chuẩn bị yến hội.

Bị nói đến chỗ đau, trên mặt Hoàng hậu cũng không có quá nhiều biểu lộ, chỉ hạ mắt nhìn xuống thực hạp dưới tay, hơi mím môi cười cười: “Lời này của muội không sai, Thái tử là người kế vị Đại Càn, thân phận tôn quý không cần phải nói. So sánh với Thái tử, chút bệnh ấy của bổn cung thì tính là gì đâu?”

Thục phi cười lạnh một tiếng, những người khác không biết Hoàng hậu là nhân vật như thế nào, nàng ở trong chốn cung đình người ăn thịt người này tranh đấu hơn mười năm, chẳng lẽ còn không hiểu sao?

Ngược lại cũng khổ cho nàng ngày ngày suy đoán như thế nào phù hợp với lớp mặt nạ hiền lương thục đức, nghe người bên ngoài bàn tán nàng hiền đức đoan trang, mẫu nghi thiên hạ, nàng nhưng cũng không ngại phiền đến hoảng!

“Hôm nay thời tiết tốt như vậy, vậy bổn cung cũng không quấy rầy nhã hứng ngắm hoa của muội muội.” Hoàng hậu rõ ràng nhìn ra cảm xúc trên mặt Thục phi, trong con ngươi hiện lên một tia khinh miệt nhỏ đến mức không thể nhìn ra, lập tức dẫn cung nữ thái giám bên cạnh mình, trực tiếp vượt qua người Thục phi, đi về phía hành lang bên kia.

Thục phi hơi quay đầu, nhìn bóng lưng bình tĩnh của Hoàng hậu, mày đẹp hơi nhướng, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, liền cao giọng gọi một tiếng: “Tỷ tỷ dừng bước!”

Hoàng hậu dừng lại, xoay người nhìn Thục phi, cười nhạt hỏi một câu: “Chuyện gì?”

Thục phi nắm khăn, đi về phía nàng, cười dịu dàng liền nói: “Tỷ tỷ xem Thái tử như con mình, muội muội mặc dù so ra kém tỷ tỷ, nhưng cũng là vô cùng lo lắng cho thân thể Thái tử. Nếu tỷ tỷ muốn đến Đông Cung, không bằng để cho muội muội làm bạn với tỷ, cùng nhau đi tới Đông cung thăm Thái tử, ý tỷ tỷ thế nào?”

E rằng thăm là giả, thử là thật. Nhân tiện, còn muốn nhìn xem một vở kịch hay.

Tuy rằng Đông Cung cũng không truyền ra chuyện Văn Nhân Cửu bị trúng độc, nhưng dù sao tại chốn Hoàng cung này, chính là không bao giờ thiếu các trạm ngầm của các phe, cho dù Đông cung muốn giấu, cũng là giấu không được.

Thái tử trúng độc tại tiệc rượu tổ chức trong cung, đây là có bao nhiêu tội a!

Mà vấn đề ở chỗ, nếu Bình Tân Hầu phủ bẩm báo lại chuyện này với Đức Vinh Đế bên kia, chỉ mũi nhọn hạ độc về phía này, đơn giản nghĩ một chút liền có thể biết được, nàng cùng Hiền phi, một người cũng trốn không thoát.

Mặc dù lúc sau có thể kéo bản thân ra khỏi chuyện này, nhưng chỉ cần một vết bẩn này, thanh danh của nàng chính là cũng không thể cứu vãn.

Chẳng qua là phiền muộn thế nào, trên mặt nhưng vẫn không chút gợn sóng, mỉm cười nhin Thục phi, nói khẽ: “Nếu muội muội nghĩ vậy, liền cùng nhau đi thôi. Chắc hẳn Thái tử thấy muội muội quan tâm nó như vậy, trong lòng cũng sẽ vô cùng cảm động.”

Thục phi cười duyên một tiếng, liếc mắt về phía Như Mạt: “Bổn cung không đi Ngự hoa viên nữa, đợi một chút liền thay đổi lộ trình, cùng tỷ tỷ đi đến Đông cung nhìn Thái tử một chuyến. Ngươi xuống trước phân phó lại một tiếng, để cho đám nô tài kia trực tiếp nâng kiệu của bổn cung đến đây.”

Như Mạt ngước mắt nhìn Thục phi, sau đó lại nhanh chóng hạ mắt xuống, khóe môi nở nụ cười như có như không, cúi đầu nói: “Vâng, Nương nương. Nô tỳ xin lui.”

Trong Đông cung, Lạc Kiêu không giữ người lại phòng trong. Cho người đặt một cái ghế dựa cạnh bên giường Văn Nhân Cửu cho hắn, hắn liền ngồi trên ghế, cầm một thanh gỗ đối chiếu với bản vẽ trước mặt, cẩn thận mài dũa, thỉnh thoảng nâng mắt nhìn, nhìn thấy Văn Nhân Cửu vẫn mê man trên giường như cũ, lại lập tức cúi đầu hý hoáy với đồ vật trong tay.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, nhất thời, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng dao khắc xuống gỗ gây ra chút tiếng động.

Có lẽ cho uống hai lần thuốc, tình trạng của Văn Nhân Cửu so với ngày đầu hơi chuyển biến tốt, nhưng ý thức vẫn như trước chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cho dù thỉnh thoảng sẽ lặng lẽ mở mắt, nhưng cùng lắm chỉ không quá thời gian uống cạn chung trà, người sẽ tiếp tục lâm vào trạng thái mê man.

Nhìn Văn Nhân Cửu như vậy, Lạc Kiêu sẽ luôn rơi vào một loại nôn nóng không cách nào ức chế.

Tuy rằng hắn biết rõ, cho dù tình huống hiện nay nguy cấp như thế nào, ít nhất Văn Nhân Cửu cũng không có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.

Chỉ có điều ——

Tay nắm dao của Lạc Kiêu siết chặt, khuôn mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười hiếm khi không có biểu tình gì. Đôi mắt hơi buông, âm trầm nhìn đồ vật đã dần có hình trong tay mình, môi mím chặt, lông mày hơi nhíu, thoạt nhìn lại có thêm vài phần sắc bén không thể diễn tả bằng lời.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân. Lạc Kiêu bỏ lại dao vào hộc tủ bên cạnh, lại thuận tay buông xuông thứ trong tay, vừa nhìn sang, thấy chính là một tiểu cung nữ bên cạnh Mặc Liễu hốt hoảng đi đến.

“Thế tử.” Tiểu cung nữ thấy Lạc Kiêu thì hành lễ, vội vàng hô một tiếng.

“Chuyện gì?” Lạc Kiêu miễn cho nàng, trực tiếp hỏi.

“Nương nương…. các nương nương đã đến!” Tiểu cung nữ lắp bắp nói.

“Nương nương?” Lạc Kiêu đã có chút ngoài ý muốn, nhìn tiểu cung nữ trước mặt nghẹn đến cả khuôn mặt đỏ bừng, thấp giọng hỏi: “Từ từ nói, vị Nương nương nào đến?”

Tiểu cung nữ hít sâu một hơi, chờ đến khi tốc độ tim đập hòa hoãn một chút, sau đó mới nhanh chóng giải thích: “Ngoài Đông Cung, kiệu của Hoàng hậu nương nương cùng Thục phi nương nương đã đến. Bên kia truyền lời, bảo muốn vào Đông Cung nhìn Thái tử điện hạ… Hiện tại, Trương công công cùng hai vị tỷ tỷ Mặc Lan, Mặc Liễu cũng đã ra ngoài đón người rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.