Màn đêm dần bao phủ toàn bộ bầu trời, bốn phía trong cung cũng lập tức sáng đèn, Văn Nhân Cửu hơi ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó mới đặt bút xuống, nói: “Trần phủ bên kia thế nào rồi?”
Trương Hữu Đức nói: “Trần Hải Hồng mấy ngày nay đã chạy một vòng qua toàn bộ quan viên phủ đệ có quan hệ thông gia với Trần gia, chỉ là hiện tại nhìn qua, nhưng vẫn là…”
Văn Nhân Cửu hạ mắt, nói: “Cũng không trách được người ngoài không giúp ông ta. Chuyện Nhị hoàng tử tâm treo tiểu thư Trần gia mặc dù có chút hoang đường, nhưng cũng không phải là bí mật gì. Hiện tại, chỉ sợ Nhị hoàng tử bên kia chỉ đợi đến lúc Trần gia đích thân đến cầu y nạp tiểu thư nhà mình làm thiếp, thời điểm này, ai dám ra mặt xui xẻo đụng phải Nhị hoàng tử?”
Trương Hữu Đức lắc đầu thở dài: “Cũng bởi vì tình huống bắt buộc. Bằng không dựa vào thân phận của tiểu thư Trần gia, lúc trước, để cho tiểu thư làm chính phi của Nhị điện hạ cũng là có thể a.”
Văn Nhân Cửu đứng lên, gấp lại tấu chương trong tay, nói: “Lúc này không còn sớm, ngươi ra ngoài chuẩn vị một chút, nửa canh giờ sau theo Cô lên đường, đến Trần phủ một chuyến.
Trương Hữu Đức lập tức đáp lại: “Nô tài đã rõ.”
Trong Trần phủ, Trần Hải Hồng đứng một mình trong thư phòng, đang mặt mũi ủ dột tự hỏi đường ra sau này, chợt thấy hạ nhân nhà mình hoảng hoảng hốt hốt chạy về phía ông: “Đại nhân, đại nhân!”
“Chuyện gì mà ầm ĩ?” Trên mặt Trần Hải hồng đầy vẻ nghi hoặc, ra khỏi thư phòng, “Không phải ta đã phân phó, không được để người qua đây quấy rầy ta sao?”
Hạ nhân kia dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, một bên thở một bên nói: “Đại nhân, không, không phải, có, có khách quý đến thăm!”
Hạ nhân kia điều chỉnh lại hô hấp, nói: “Nô tài không biết, nhìn qua ước chừng là một người trẻ tuổi. Đại quản gia cho mở cửa, lúc ấy thấy người, cái gì cũng không nói liền bảo nô tài đến đây mời đại nhân qua, lúc này khách nhân kia có lẽ đã được nghênh đón vào đại sảnh rồi!”
Trần Hải Hồng nghe vậy giật mình, đã có chút suy đoán mơ hồ, nhưng rồi cũng không dám khẳng định, hất tay áo vội vàng nói: “Đã như vậy, còn ở chỗ này làm gì nha? Còn không mau cùng ta đi qua!”
“Vâng, vâng.” Hạ nhân kia đáp lại, vội vàng dẫn Trần Hải Hồng đến đại sảnh.
Còn chưa vào đại sảnh, đứng ở trung đình xa xa ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, chỉ thấy một thiểu niên còn chưa cập quan* người mặc trường sam màu trắng đang ngồi trong sảnh, trên khuôn mặt bạch ngọc (*trắng như ngọc) khảm một đôi mắt tựa như hoa đào, rõ ràng là khuôn mặt tinh xảo vô song (*độc nhất vô nhị), nhưng nếu cẩn thận nhìn lại, rồi lại dường như hiện lên vài phần đạm bạc không thể diễn tả bằng lời.
(*及冠 đội mũ, nam tử tròn 2o tuổi.)
Không phải Văn Nhân Cửu thì là ai.
Trong lòng Trần Hải Hồng nhất thời nổi lên sóng lớn, cũng không dám phỏng đoán nguyên do Thái tử đến phủ, chỉ là dưới chân bước nhanh hơn, vội vội vàng vàng vào đại sảnh.
“Không biết Thái tử đại giá quang lâm, hạ quan không kịp tiếp đón từ xa, mong Thái tử rộng lòng tha thứ.” Vài bước đi đến trước mặt Văn Nhân Cửu, chắp tay thi lễ cúi người thật sâu, miệng nói không ngừng.
“Đêm khuya viếng thăm, rồi lại không có bái thiếp, nếu nói thất lễ, ngược lại là Cô thất lễ trước mặt người a.” Văn Nhân Cửu nhận một lễ này, thổi thổi lá trà của chung trà trong tay, nhấp một ngụm, khẽ nói: “Trần đại nhân ở trước mặt Cô không cần nhiều lễ như vậy, ngồi đi.”
Trần Hải Hồng đoán không ra Văn Nhân Cửu đến đây là có ý gì, chỉ theo ý của y ngồi xuống, trầm mặc trong chốc lát, nhịn không được mở miệng hỏi: “Chẳng qua là không biết Điện hạ hôm nay tới đây, là có chuyện gì?”
Văn Nhân Cửu xốc lên mí mắt nhìn Trần Hải Hồng, nói: “Nếu là hỏi Cô lần này đến đây không biết vì có chuyện gì, cũng phải để cho Cô hỏi lại Đại nhân, mấy ngày trước Đại nhân đến Đông Cung của Cô lần lượt bái thiếp, vì là cái gì?”
Trần Hải Hồng nhất thời nghẹn lời, trên mặt cũng hiện lên nụ cười khổ: “Chẳng lẽ Thái tử lần này đến đây, cũng là để chê cười hạ quan sao?”
“Lời này của Đại nhân là thế nào?” Văn Nhân Cửu nhàn nhạt hỏi lại.
Trần Hải Hồng thở dài một hơi, nhìn Văn Nhân Cửu, chợt đứng dậy, hướng về phía Văn Nhân Cửu *bịch* một tiếng quỳ gối xuống đất: “Điện hạ, Điện hạ nhân từ, cầu Điện hạ nghĩ biện pháp cửu tiểu nữ một mạng a!”
“Đại nhân đây là tội gì?” Văn Nhân Cửu liếc nhìn Trương Hữu Đức, Trương Hữu Đức tiến lên nâng Trần Hải Hồng dậy, “Không được, không được!”
Trần Hải Hồng đau xót nói: “Nếu có thể cầu được Điện hạ giúp cho Trần phủ, hạ quan chính là tán gia bại sản cũng có thể, chỉ một cái quỳ này thì có đáng gì a.”
Văn Nhân Cửu nhìn Trần Hải Hồng: “Đại nhân ngược lại yêu con gái đến vô bờ.” (*Nguyên văn 爱女情深 ái nữ tình thâm.)
Trần Hải Hồng liên tục thở dài: “Lại không nghĩ tới lúc trước cho rằng là một cửa hôn sự tốt, rồi lại liên lụy đến toàn bộ phủ đến nhường này!”
Văn Nhân Cửu cười cười: “Chính miệng Thánh thượng ban chỉ, muốn sửa lại cũng khó —— chỉ có điều, nhưng cũng không thể xem là không đường cứu vãn.”
Trần Hải Hồng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Văn Nhân Cửu đầy mong chờ, vội nói: “Mong Điện hạ chỉ điểm!”
Văn Nhân Cửu rồi lại cúi đầu, chỉ thấy lá trà trong chén không ngừng chìm nổi, lại để cho hơi trà không ngừng bốc lên che khuất dung nhan, cũng không lên tiếng.
Trần Hải Hồng vô cùng sốt ruột, nhưng cũng không dám thúc giục, chỉ giơ tay lập lời thề: “Nếu hôm nay Điện hạ chỉ cho thần một con đường sáng, đợi một ngày nào đó, toàn bộ Trần gia từ trên xuống dướ nhất định kết cỏ ngậm vành* báo đáp ân đức của Điện hạ!”
(*Nguyên văn 衔草结环 hàm thảo kết hoàn: chỉ sự đền ơn trả nghĩa.)
Văn Nhân Cửu liền nhấc mắt nhìn ông, qua hồi lâu, cười cười: “Lời này, lúc trước sợ là Trần các lão đã nói với không ít người đi?”
Trần Hải Hồng khẽ giật mình, nhưng đã rõ ràng ý tứ của Văn Nhân Cửu.
Trần gia nhà to nghiệp lớn, nhưng bởi vì Trần các lão – lão hồ ly này nhiều năm qua ở trong triều giải quyết công việc chu toàn, cũng thành công khiến Trần gia rõ ràng không hề đứng về phe phái nào nhưng cũng có một chỗ cắm dùi* trong triều đình. Chỉ có điều, bởi vì lúc trước lật thuyền trong mương*, đi sai một bước cờ, hiện tại trạng thái cân bằng vi diệu do Trần các lão tạo ra rồi lại tiếp tục không nổi nữa.
(*Nguyên văn 一席之地 nhất tịch chi địa: có chỗ ngồi trên bàn tiệc, ý chỉ vị trí xứng đáng.)
(*Nguyên văn阴沟翻船 âm câu phiên thuyền: sự cố vốn dĩ không nên xảy ra- sự cố phút chót.)
—— Thái tử đây là ép ông thuần phục y.
Ánh mắt Trần Hải Hồng phức tạp nhìn về vị Thái tử tuổi còn đang học* ở trước mắt. Nếu là nửa năm trước, trong mấy vị Hoàng tử của Đức Vinh Đế, ông thậm chí cũng sẽ không để ý đến một phế tử mang danh Thái tử này.
(*Nguyên văn 志学之年chí học chi nhiên: chí học ý chỉ lập chí tại học tập. Hiện tại dùng chí học chi niên để chỉ người tới 15 tuổi.)
Nhưng chỉ ngắn ngủi trong vòng nửa năm, tình thế rồi lại có thể khác biệt như vậy!
Cắn răng: Tuy nói tình hình trước mắt là Văn Nhân Cửu để cho ông lựa chọn, nhưng hiện trạng đã là như thế, ông nào có lựa chọn gì khác? —— gả Nghi nhi cho Nhị hoàng tử ngược lại là một cách, chẳng qua Thục phi từ trước đến giờ có thù tất báo, mặc dù để cho con gái làm thiếp của Hoàng tử, ngày sau Trần gia lại có thể chiếm được cái gì tốt?
Thôi thôi thôi! Ông liền đánh bạc một lần!
“Thái tử điện hạ nói đùa, chủ tử của Trần gia trừ Đức Vinh Đế, chỉ còn có một mình Thái tử!” Trần Hải Hồng nói: “Chỉ cần Thái tử có thể gỡ rối khó khăn trước mắt cho Trần phủ, Trần phủ từ trên xuống dưới ngày sau nguyện là yên trước ngựa sau*, ra sức chó ngựa**!”
(*Nguyên văn 鞍前马後 an tiền mã hậu, chắc ý chỉ trung thành.)
(**效犬馬之勞: ra sức khó nhọc của loài chó ngựa, ý nói sẽ cố gắng hết sức vì người trên mình)
Văn Nhân Cửu chậm rãi nói: “Tuy rằng Thánh thượng chỉ hôn, nhưng dù sao Đại hoàng tử bên người mang tang, ba năm giữ hiếu* không được cưới vợ, Đại nhân rồi lại gấp cái gì a.”
(*Nguyên văn 热孝 nhiệt hiếu: chỉ tang sự gần đây của cha mẹ hoặc trượng phu, trong trăm ngày phải ếu tử, hiếu nữ – con trai con gái có hiếu, hiếu thuận tức phải đốt giấy để tang, k cạo tóc, k giải trí, k ra ngoài.)
Trần Hải Hồng vội hô lên: “Nhưng sau ba năm, tiểu nữ chẳng phải là còn muốn đi xa ngàn dặm? Lập tức có biện pháp gì có thể làm cho tiểu nữ tránh thoát một kiếp này, mong Điện hạ chỉ giáo!”
Văn Nhân Cửu im lặng hồi lâu, bỗng nhiên cười nhạt một tiếng: “Trần đại nhân thấy Phụ hoàng là người thế nào?”
Trần Hải Hồng sững sờ, nhưng lại quanh co không dám mở miệng: “Chuyện này… hạ quan không dám nói bừa.”
Văn Nhân Cửu nâng chung trà, nói: “Ngôn quan vẫn luôn nói phụ hoàng trăm điều không phải, Cô là con của thần, mặc dù không thể đồng ý, nhưng cũng không thể cãi lại. Nhưng mà, chỉ một điều —— ở trước mặt Thái hậu cùng Điệp phi, phụ hoàng từ trước đến nay là một nhi tử vô cùng hiếu thuận, đây cũng là không sai.”
“Ý của Điện hạ là…” Trần Hải Hồng dường như đã mơ mơ hồ hồ nhận ra chút gì.
“Hai tháng sau, trong cung của Điệp thái phi sẽ tổ chức một bữa tiệc thưởng cúc (*ngắm hoa cúc), đến lúc đó các phu nhân tiểu thư quyền quý trong kinh ước chừng đều sẽ được mời đến.” Giọng Văn Nhân Cửu trong trẻo lại lạnh lùng, y nhìn Trần Hải Hồng nói: “Ngày trước Cô từng nghe nói, Thái phi lúc tuổi già ở trong cung cũng cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, ngóng trông từ các vị quan gia có thể tuyển ra một tiểu thư thu làm tôn nữ (*cháu gái) dưỡng bên người, cùng hưởng hạnh phúc gia đình* —— Đại nhân đã hiểu?”
(*Nguyên văn 天倫之樂 được dùng để chỉ niềm lạc thú của gia đình, sự đoàn tụ của mọi người trong nhà.)
Trên mặt của Trần Hải Hồng rốt cuộc nhịn không được hiện lên nụ cười, lần nữa quay về phía Văn Nhân Cửu quỳ xuống đất lạy: “Đa tạ Điện hạ chỉ điểm! Ân tình của Điện hạ, Trần gia từ trên xuống dưới suốt đời không quên!”
Văn Nhân Cửu hạ mắt, đứng lên, thản nhiên nói: “Nhớ kỹ, hôm nay Cô ở trong Đông Cung phê duyệt tấu chương, đến giờ Tý cũng chưa ra —— Đại nhân đã rõ chưa?”
Trần Hải Hồng liên tục gật đầu: “Hôm nay hạ quan cũng một mực ngốc ở trong phủ, không hề có người nào đếm thăm! Điện hạ yên tâm, hạ quan đã rõ, chuyện tối nay nếu để người ngoài biết được, người liền cắt lưỡi của thần đi!”
Văn Nhân Cửu khẽ vuốt cằm, đưa tay chỉnh lại ống tay áo, đứng dậy nói với Trương Hữu Đức bên cạnh: “Trương công công, hồi cung thôi.”