Tiểu Hầu Gia

Chương 7: Hiếm lạ



Dường như là vì lý do hưu mộc, đường phố vốn đã phồn hoa lại càng là biển người đông đúc. Cho dù Văn Nhân Cửu từ trước đến nay không thích lộ sắc mặt, giờ khắc này có lẽ bởi vì lần đầu xuất cung, trên mặt cũng khó tránh khỏi hiện ra vài biểu hiện mới mẻ hiếm có.

Lạc Kiêu âm thầm nhìn Văn Nhân Cửu có ý vô ý* sà vào mấy sạp hàng hóa nhỏ bày bán bên lề đường, rồi lại lập tức rụt rè thu lại ánh mắt, có chút buồn cười, thực sự không khỏi có chút đau lòng.

(*有意无意 hoặc như cố ý hoặc như vô cùng, có chủ tâm lại lơ đãng.)

Đức Vinh đế ở trong số đông các Hoàng tử, với Văn Nhân Cửu tuy rằng miễn cưỡng xem như nhìn trúng. Nhưng bất đắc dĩ thiên tử ngu ngốc, theo sai hướng gió; Mà lại có nịnh thần lộng quyền, Hậu – Phi tại hậu cung ý đồ tham gia triều chính, dẫn đến nhiều năm như thế, vì để bảo toàn tính mạng tại ngôi vị Hoàng đế người người tranh giành, vị Thái tử do Đức Vinh đế định ra này không thể không dấu tài, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. (*委曲求全 ủy khúc cầu toàn.)

Mặc kệ Văn Nhân Cửu ngày sau là một nhân vật xuất sắc sát phạt quyết đoán như thế nào đi nữa, y lúc này, cùng lắm cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi mà thôi.

Cùng Văn Nhân Cửu đi dạo xung quanh hơn một canh giờ, có lẽ là lần đi tiên đi đường nhiều như thế, quả thật mệt vô cùng, trên khuôn mặt luôn tái nhợt của Văn Nhân Cửu cũng hơi nhiễm lên một tầng ửng đỏ  —— cho đến lúc này xem ra là thật sự mệt mỏi rồi, nhưng vẫn như trước nhìn quanh bốn phía, cũng không giống lúc trước nói muốn tìm chỗ nghỉ ngơi.

“Đó là cái gì?” Văn Nhân Cửu đang đi đường, bỗng nhìn thấy cái gì, hơi dừng bước chân, nhìn về phía sạp hàng cách mình vài bước chân được đám nhóc con vây quanh, hỏi.

Lạc Kiêu nhìn theo ánh mắt của Văn Nhân Cửu, nhìn thoáng qua đáp: “Là sạp bán đồ chơi làm bằng đường.”

“Đồ chơi làm bằng đường? Dân chúng trên phố thích loại đồ ăn ngọt ngấy này?” Văn Nhân Cửu lại liếc mắt nhìn, cảm xúc lộ ra trong mắt rõ ràng là tò mò, nhưng trên mặt vẫn là kiềm chế cố ra vẻ lạnh lùng như cũ, gật gật đầu, quay người nói: “Lại đến chỗ khác xem.”

Lạc Kiêu bắt được cảm xúc trong mắt Văn Nhân Cửu, kéo tay áo y, chỉ nói: “Mặc dù là thức ăn của trẻ con, nhưng bản thân đồ chơi làm bằng đường cũng là tư thái ngàn vạn, lung linh dễ thương cực kỳ. Từ khi theo phụ thân đến quân doanh, ta ngược lại thật sự rất lâu không được ăn qua. A Cửu không bằng chờ ta một lát, ta đi mua một cái về?”

Văn Nhân Cửu chậm rãi nâng mắt nhìn Lạc Kiêu, thản nhiên nói: “Con trai của Bình Tân Hầu phủ dưỡng ra vậy mà yêu thích loại đồ ăn dùng để dỗ mấy đứa nhỏ trên phố này? Nói ra ngoài cũng không sợ chê cười.”

Lạc Kiêu nhưng là không để ý, dẫn Văn Nhân Cửu đến trước sạp đồ chơi làm bằng đường kia, dụ dỗ một đám nhóc con bảy tám tuổi cho hắn nhập đội, tiến lên năn nỉ người bán thổi cho hắn một con hồ ly nhỏ. Đứng ở bên đợi một lát, thẳng đến khi hồ ly đã thành hình, liền lấy tiền từ trong hà bao mua lấy đồ chơi bằng đường với hình dạng hồ ly.

Đi ra khỏi sạp hàng, Văn Nhân Cửu lại không thấy đâu. Lạc Kiêu một tay cầm mặt nạ, một tay cầm đồ chơi bằng đường, đứng trên bậc thang nhìn trong đám người xung quanh một vòng, chỉ thấy bên cạnh cây đào cách đó không xa, một thiếu niên mặc trên người trường sam màu trắng đang đứng dưới bóng cây nghỉ ngơi. Ánh dương rực rỡ xuyên qua cành lá chiếu xuống người thiếu niên, in thành từng bóng loang lổ lên một thân trường sam màu trắng.

Như cảm ứng được ánh mắt Lạc Kiêu, thiếu niên đang dựa vào thân cây nhìn dòng người qua lại trên đường bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt đào hoa dường như bị hàng mi thật dài nửa che nửa đậy, màu mắt đen láy giống như mực cổ thượng hạng. Da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời, dường như biến thành trong suốt, sắc môi đỏ thẫm nhưng lại vô cùng xinh đẹp.

Chính là y không hề lộ ra khuôn mặt tươi cười*, nhưng chỉ cần một ánh mắt, rồi lại giống như lập tức nhấn chìm sắc hoa đang độ tươi đẹp kia.

(*Nguyên văn 展颜 triển nhan.)

Lạc Kiêu đi về phía Văn Nhân Cửu: “Chỉ lơ là một chút, A Cửu sao lại đi xa như thế? Hôm nay người nhiều như vậy, nếu như đi lạc, chính là ta có chết một trăm lần cũng không cách nào hết tội.”

“Cùng một chỗ chen lấn với đám nhóc con mua thứ đồ ăn này, Tử Thanh làm được, ta nhưng là ném không nổi mặt mũi này a.” Văn Nhân Cửu đứng lên, sửa sang lại quần áo, hơi hạ mắt nhìn lướt qua thứ đồ chơi bằng đường trong tay Lạc Kiêu, nhưng lại lập tức dời đi, nâng mắt nhàn nhạt hỏi: “Còn muốn đi nơi khác nhìn không?”

Lạc Kiêu nghe vậy, vội vàng kéo Văn Nhân Cửu: “A Cửu không mệt sao?”

Văn Nhân Cửu nhìn hắn, lại nghe hắn nói: “Đã đi dạo lâu như vậy rồi, cho dù không mệt, cũng nên đói bụng. Nếu muốn nhìn, ngày sau ta lại cùng A Cửu ra ngoài cũng không tính là muộn. Không bằng hôm nay chúng ta tạm thời dừng lại ở đây, trước tìm một tiệm rượu nghỉ ngơi một lát a.”

Văn Nhân Cửu nhàn nhạt nhìn Lạc Kiêu, khép lại tay áo, cũng không lên tiếng, nhưng Lạc Kiêu cũng hiểu biểu tình này chính là đồng ý rồi. Dẫn Văn Nhân Cửu vào một tiệm rượu nổi tiếng gần đây, vừa đi vào, liền có tiểu nhị lanh lợi mặt mũi tươi cười chạy ra đón: “A, hai vị khách quý, mời hai vị lên lầu, ở trên có nhã gian* a!”

(*雅座 căn phòng trang nhã, gian riêng.)

Văn Nhân Cửu gật đầu liền muốn đi theo tiểu nhị lên lầu, nhưng còn chưa chờ y có động tác, lại bị Lạc Kiêu nhẹ nhàng ngăn cản, hắn nhìn tiểu nhị cười nhẹ một tiếng, nói: “Không cần lầu hai, hai người bọn ta ở dưới lầu tùy tiện tìm một chỗ là được rồi. Ngươi đi bảo phòng bếp làm mấy món sở trường mang lên, món ăn không cần cầu kỳ, chỉ cần tốc độ nhanh lên một chút là được.”

Tiểu nhị hơi sững sờ, nhưng cũng nhanh trí không hỏi nhiều, cười hì hì đáp một tiếng “Vâng”, dẫn hai người tới một bàn gần cửa sổ, tay chân lanh lẹ thu dọn chén đũa trên bàn, sau đó vội vàng ghi vài thứ lên giấy, đi nhanh về phía phòng bếp.

Văn Nhân Cửu nhìn bàn ghế dơ bẩn dính đầy dầu mỡ, lông mày theo bản năng hơi nhăn lại một chút. Nhưng Lạc Kiêu ở bên kia lại hoàn toàn không có việc gì, lướt qua Văn Nhân Cửu ngồi phía bên cửa sổ, vén lên vạt áo liền trực tiếp ngồi xuống, sau đó vẫy vẫy tay với Văn Nhân Cửu: “A Cửu!”

Văn Nhân Cửu âm trầm nhìn Lạc Kiêu, ngay sau đó thật sự không nói một lời ngồi xuống bên cạnh Lạc Kiêu. Lạc Kiêu đặt mặt nạ trong tay lên bàn, vuốt vuốt que gỗ gắn đồ chơi bằng đường kia, mỉm cười hỏi: “Hôm nay A Cửu có quen không?”

Văn Nhân Cửu không đáp, chỉ uống một ngụm trà. Nhưng nước trà vừa vào miệng, lông mày của y lại hơi nhíu, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nuốt nước trà trong miệng xuống.

“Dân chúng trên phố… đặc biệt thích uống nước trà đắng như vậy?” Văn Nhân Cửu im lặng hồi lâu, bỗng nhiên hỏi, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng xen lẫn chút nghi hoặc, “Loại trà thanh khiết giống như trong cung, không được dân chúng yêu thích sao?”

Lạc Kiêu chậm rãi uống một hớp trà, dùng gậy gỗ của đồ chơi bằng đường chậm rãi xẹt qua mặt nạ, khẽ cười nói: “Lời này của A Cửu rồi lại thật sự không biết nên giải thích như thế nào. Chỉ có điều A Cửu cho rằng, trên đời này, có ai sẽ không thích thứ tốt? Chẳng qua kinh phí trong cung, dân chúng bình thường sao có thể dùng được?”

“Đừng nói là vật dụng hàng ngày của A Cửu ngươi, ngay cả ăn mặc chi phí của những nha hoàn người hầu của ngươi, so với dân chúng bình thường, cũng phải gấp hơn trăm lần.” Lạc Kiêu nói: “Bộ trường sam này của A Cửu đã là vô cùng mộc mạc, nhưng một bộ quần áo như thế này, cũng có thể ngang với đồ ăn trong một năm của một hộ gia đình rồi.”

Văn Nhân Cửu hơi nheo mắt: “Lời này của Tử Thanh… là cố ý nói cho ta nghe sao?”

Lạc Kiêu cong môi: “Chỉ là cảm thấy A Cửu ở nơi vàng son lỗng lẫy đằng kia sinh hoạt lâu rồi, thỉnh thoảng cũng nên ra khỏi tường thành nhìn xem con dân của ngươi mà thôi. Chờ chúng ta ăn cơm xong, ta lại dẫn ngươi đến một nơi khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.