Thư sinh cứu hồ ly độ kiếp. Thế là hồ ly hoá thành một chàng trai đẹp đến báo ân, giặt quần áo làm cơm cùng ăn cùng đọc sách với chàng, báo tới báo lui rồi thích người ta luôn.
Lăn lên giường thư sinh, quấn mãi không bỏ thành chân ái.
Sau đó thư sinh đi thi, làm quan, thẳng đường tiến chức.
Từ thư sinh biến thành lão gia.
Lão gia đã bảy mươi tám tuổi, già đến mức cằm xệ hết ra, nhìn gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn của mỹ nhân nói: “Em không già đi với ta thì thôi, theo như thoại bản viết thì hẳn là em nên cho ta thuốc trường sinh bất lão để uống chứ. Không chừng mấy năm nữa ta chết đi, em sẽ về rừng tìm con hồ ly đực khác để cắm sừng ta đúng không?”
Mỹ nhân cắn góc áo, một đôi mắt phượng ướt đẫm nhìn lão gia nói: “Em cũng không phải là tiên nhân, làm gì có thứ thuốc trường sinh bất lão.”
Lão gia thổi râu trừng mắt: “Vậy em cứ trơ mắt nhìn ta chết à? Rõ ràng trong thoại bản không viết như thế.”
Ta còn muốn ở với em ngàn năm vạn năm nữa….
Lời này lão gia kìm nén không nói, vẫn còn tức giận.
Mỹ nhân xoa lưng cho lão gia, ánh mắt ôn nhu ai oán: “Em là yêu, theo biện pháp để cứu sống mạng người phàm trong tộc chúng em thì, phải lấy bảy bảy bốn chín trái tim người, ngưng tụ thành một giọt máu đầu tim cho chàng uống, chàng mới có thể trở thành bất tử.”
Lão gia nhíu mày.
Ánh mắt ẩn tình của mỹ nhân xoay chuyển, có chút sợ hãi: “Có điều những người làm vậy hầu hết đều không trốn thoát khỏi sự trừng phạt của thiên giới, bị Thiên Quân đuổi tới lột da rút gân làm da cáo trên người Thiên Phi. Người phàm yêu nhau còn phải vào luân hồi, cũng không phải là vô ích.”
Lão gia hừ hừ, ôm lấy phu nhân trẻ đẹp: “Thực sự là một con hồ ly nhát gan. Vậy sau khi ta chết rồi, không cho em tìm con hồ ly đực khác làm bậy!”
Mỹ nhân ân cần nằm nhoài trên vai lão gia gật đầu: “Chàng yên tâm, em sẽ không tìm ai khác đâu.”
Lão gia: “Cũng không được cho con hồ ly đực khác chiếm tiện nghi của em.”
Mỹ nhân: “Vâng, em sẽ trốn trong sơn động, không cho ai nhìn thấy hết.”
Lão gia há miệng, suy nghĩ một chút lại nói thêm: “Không chỉ có hồ ly đực, hồ ly cái cũng không được, yêu ma quỷ quái khác là người hay là tiên cũng không được.”
Mỹ nhân hôn nhẹ gương mặt đầy nếp nhăn của lão gia, miệng ngọt như mật: “Chàng yên tâm, ai em cũng không muốn, sau này chàng có… Em sẽ trốn đi thủ tiết vì chàng.”
Lão gia: “….”
Như vậy cũng mất nhân đạo quá.
Nhưng mà bảo hắn chắp tay giao mỹ nhân ra thì không làm được, bèn thở hồng hộc ăn thuốc bổ tráng dương mỹ nhân đút, đè lên người mỹ nhân thịt mềm da non đánh nhau kịch liệt một trận.
Xong việc rút vật kia ra, nhìn huyệt sau mềm mại non nớt của mỹ nhân chảy ra từng dòng tinh thuỷ của mình, thở dài, làm như thoả hiệp: “Thôi, ngàn năm sau nếu thật sự em có người yêu thích, ta cũng không cản em, em cứ đi đi thôi.”
Mỹ nhân đôi mắt ngậm nước nửa nằm nửa ngồi ở đó, nghe xong lời này nghiêng đầu, ở nơi lão gia không nhìn thấy mà nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.
Là hết sức cảm động.
Không quá ba năm sau, lão gia chết.
Mỹ nhân ở lại quý phủ, xử lý xong tang sự của lão gia.