Ngày lễ Giáng sinh hôm ấy vốn là ngày nghỉ, nhưng bất đắc dĩ vì gần kỳ nghỉ tết Dương lịch nên hôm Giáng sinh đó vẫn phải đi làm.
Đêm trước ngày Giáng sinh, tất cả mọi người đều vui chơi hết mình, mấy cặp tình nhân xem hôm nay thành lễ tình nhân, mà cẩu độc thân lại rủ bạn bè đi chung, kêu năm ba người tri kỷ đến quán bar không say không về.
Thành phố này mãi đến khi rạng sáng mới dần dần yên tĩnh lại, mọi người vội vàng giấu hơi ấm và mùi rượu vào bên trong, ngủ thật say.
Sáng sớm hôm sau, trong tàu điện ngầm bị vô số nhóm người đi làm với đôi mắt thâm quầng, đầu ổ gà lắp đầy, mọi người còn buồn ngủ, hoặc dựa vào cạnh lan can, buồn ngủ đến cằm cũng sắp đụng tới ngực.
“Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, sao cô có thể đứng ngủ hả?” Một nữ tri thức mặt trang điểm qua loa đẩy đồng nghiệp bên cạnh, thẻ nhân viên treo một bên ngực các cô ấy in logo Cá Heo hình Q dễ thương. “Còn hai trạm nữa là đến công ty rồi, cô mau trang điểm lại đi.” Thật ra bản thân cô cũng không tốt hơn chỗ nào, phấn nền dày cộm không che được vệt màu xanh đen trước mắt, tóc quăn lộn xộn, vừa nhìn là biết sáng hôm nay còn chưa kịp chải đầu.
Nữ đồng nghiệp nghe vậy kiên quyết lắc đầu, ở trên tàu điện ngầm lắc lư, cô ấy giống như làm trò ảo thuật móc ra một bông đánh phấn, bút kẻ lông mày và son môi, cô ấy dùng mấy ngón tay cầm đồ trang điểm, trong tàu điện ngầm người chen chật ních, cô ấy gian nan vẽ ra hai hàng lông mày xiêu vẹo. DDLQD~@##
“Không được... Buồn ngủ chết mất, mắt mở không lên rồi.” Cô ấy phàn nàn, “Hôm qua trong tổ liên hoan trễ đến thế, chắc tổng biên sẽ thương xót, buổi sáng cho nghỉ hai tiếng.”
Nữ tri thức tóc xoăn dài ngạc nhiên: “Không phải cậu đấy chứ, trông mong Cà Ca đồng tình dân tình sao? Còn không bằng hy vọng truyện tranh mình dẫn ngày mai biến thành IP hot nhất! Tiệc ngày hôm qua tất cả biên tập đều đi hết, Đặng Diệu Hoa còn mặt dày mời anh ấy, kết quả còn không phải bị chế giễu đá bay ra ngoài sao.”
“Đặng Diệu Hoa xứng đáng bị thế, chức phó chủ biên đội trên đầu hắn đã lâu như thế, cứ luôn muốn tháo xuống, đủ loại nịnh bợ tổng biên lâu như vậy, tổng biên có thể không nhìn ra sao?” Nữ đồng nghiệp nói, “... Đúng rồi, có phải người đó cũng không đi không?”
“Người đó?”
“Chính là “người đó” á!” Nữ đồng nghiệp liếc mắt khoa tay múa chân miêu tả một hình dáng hình trụ thô dài, “Biên tập ái cương kính nghiệp (*) nhất công ty chúng ta đó, tiểu thiên hậu tranh giành kịch bản đáng sợ nhất trong tổ hoạt động, 30 tuổi còn chưa có bạn trai điên cuồng làm việc...”
(*) Nhiệt tình với công việc, yêu thích công việc của mình.
“Ha!” Nữ tri thức tóc xoăn dài bĩu môi, “Nhưng người ta không giống chúng ta, rạng sáng hôm nay người ta có truyện tranh mới login nè, phải về nhà canh số liệu đó!’
“Giấc mộng không trung phải không, không phải lượng sưu tầm cao hơn một chút thôi sao. Nhìn cô ấy ra vẻ thế, cả ngày đều giả bộ phát triển mấy bộ trong tay, cho rằng tác phẩm gì cũng đều có thể thành IP thật chắc?”
“Cô cũng đừng nói thế, quả thật số liệu rất tốt, đúng là cô ấy nhặt được của hời, tác giả mới cộng thêm tác giả mới, đề tài nữ cơ giáp, trước đây tôi cảm thấy chắc chắn sẽ bị flop, kết quả tối qua trước khi ngủ tôi thử nhìn xem, tốt lắm đấy, cập nhật rạng sáng mà bình luận lên tới 100 rồi!”
Số liệu bình luận truyện tranh và số liệu bình luận tiểu thuyết khác nhau, rất nhiều độc giả truyện tranh không có thói quen hồi âm, thường một truyện tranh có mười mấy vạn lượng sưu tầm, mỗi tập chỉ có mấy chục lời hồi âm mà thôi.
Nữ đồng nghiệp vừa nghe, sắc mắt chợt trở nên khó coi, cô ấy ép vẻ kinh thường và ghen tị vào trong lòng, giọng điệu chua ngoa nói: “Một lát đến công ty phải chúc mừng cho cô ấy. Bây giờ login cũng đã được mười mấy tiếng, lượng sưu tầm bao nhiêu rồi?”
Cô ấy vừa dứt lời, phía sau hai người truyền đến một giọng nam khàn khàn trầm thấp, “Hơn 62000.”
Năm chữ vô cùng đơn giản, không mang theo sắc thái cảm tình nào, như nước băng lạnh giá không thấy đáy, đủ dìm chết 5, 6, 7, 8 con vịt.
Này, giọng nói này sao quen thế...
Hai nữ tri thức đồng thời cứng đờ, tay bám vào lan can nháy mắt nắm chặt lại.
Các cô ấy không dám quay đầu lại, chỉ có thể giống như hai pho tượng bị Đại Ma Vương làm ma phép hắc ám, đứng ngây ra ở đó.
Sao chuyện này không có khoa học gì hết vậy? Tại sao tổng biên đại nhân lại đi tàu điện ngầm chứ? Người lạnh như băng a a a!!!
Chủ nhân của giọng nói đó dường như không chú ý tới vẻ cứng ngắc của các cô ấy, tiếp tục dùng giọng nói lãnh khốc nói với các cô: “Không ngờ các cô quan tâm đến đồng nghiệp như thế, rất nhiệt tình với công việc thật.”
Mãi đến khi tàu điện ngầm vào trạm, các cô ấy bị dòng người vội vã đi làm xô đẩy trên tòa xe, cộng thêm ma pháp ấn định trên người các cô mới từ từ tiêu tan. Các cô ấy tay nắm tay, trên mặt hai người đều thấy được bốn chữ “hoa dung thất sắc”. (*)
Khi các cô ấy nổi lên dũng khí quay đầu tìm kiếm, thì vị Ma Vương đại nhân kia đã biến mất trong đám người rồi.
...
Trong giờ đi làm nên trong thang máy tập đoàn văn học Cá Heo bị chen chật ních.
Người đàn ông đứng trang nghiêm, trên khuôn mặt nhìn không ra bất kỳ biểu cảm gì. Ngũ quan như đao khắc không thể gọi là anh tuấn cỡ nào, nhưng với khí thể trên người anh, lại khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Bên ngoài trời lạnh giá rét, nhưng người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo khoác da bên trong lót lông cừu, khóa kéo mở rộng, lộ ra áo thun bó sát bao bọc dáng người cường tráng. Thẻ nhân viên bị anh tùy tiện nhéo vào trong túi sau quần jeans, ngay cả thẻ nhân viên cũng không phải là sợi dây đeo thật dài, mà là một món đồ chơi nhỏ phát ra tiếng, nhìn kỹ một chút, thì tất cả đều là xâu chuỗi xoay đầu được đã không còn bán nữa.
Trong đám người, một người đàn ông trung niên mặt mũi hiền lành đi ra, anh ấy được bao bọc trong lớp áo lông thật dày, trong tay ôm một túi bánh rán trái cây, cười tủm tỉm chào hỏi với người đàn ông cùng tuổi: “Ôi Tiểu Cà, hôm nay không chạy chiếc Harley à?”
Gara ở dưới đất, nếu như chạy mô tô đậu trong gara, thì chắc phải đi thang máy từ dưới đất lên lầu, mà không phải là thang máy ở đại sảnh tầng 1 cùng với nhân viên khác.
Cà Ca nhìn thấy biểu cảm của người bạn Dưa Gia này, rốt cuộc cũng có chút tình người, “Ừm, đưa đi cải tiến rồi.”
Hai vị này đều là nhân vật tổng biên, một người đóng giữ bên nền tảng truyện tranh, một người bên văn học mạng Cá Heo, là hai vị tiền bối được xem trọng nhất trong văn học Cá Heo, mấy nhân viên nhỏ khác thấy bọn họ đồng thời đi vào thang máy, thì tôi nhìn anh anh nhìn tôi, quả thật không ai dám đi vào.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, trong thang máy vắng vẻ chỉ có bóng dáng của hai người.
Không có người ngoài, Dưa Gia không nghiêm được, mặt mày hớn hở khoe khoang: “0 giờ sáng hôm nay, Giấc mộng không trung login rồi, Quân Tử Quy Dã quả không hổ là đại thần của chúng ta, đổi nghề làm kịch bản truyện tranh mà cũng xuất sắc như thế, số liệu khá tuyệt đó.”
Mặt Cà Ca không chút biểu cảm, nhưng từng chữ như đâm vào lòng Dưa Gia: “Cậu ấy dùng nick giả tiến vào giới truyện tranh, ai biết cậu ấy là ai? Hơn nữa nội dung còn chưa triển khai, nhìn không ra hiệu quả của biên kịch. Độc giả giai đoạn đầu đều dựa vào mặt mũi của họa sĩ mà tới.”
“Phải phải phải, tôi biết rồi. “Tiểu thần tiên” phải không, hot hòn họt trên mạng, biên tập mỹ thuật của chúng ta còn phải tải bút lông độc nhất vô nhị của cô ấy.” Dưa Gia bị sẵng giọng cũng không giận, vẫn cười như Phật Di Lặc, “Hai chúng ta cũng đừng ở đây tranh tới tranh lui nữa, cậu bảo vệ nghé con của cậu, tôi bảo vệ nghé con của tôi, hợp tác lại rất suông sẻ, công lao này hai người họ mỗi người một nửa...”
Cà Ca đột nhiên cắt ngang anh ấy, “Còn có một người nữa.”
“Hả?”
Đúng lúc này, thang máy “đing” một tiếng, đã đến tầng trụ sở truyện trang mạng Cá Heo. Cà Ca vẫy tay với người bạn bên cạnh, cất bước đi ra thang máy.
Dưa Gia bị anh vứt bỏ trong thang máy, bất đắc dĩ cầm bánh rán trái cây, rất không hài lòng hừ một tiếng, tự an ủi mình: Bây giờ không còn thịnh hành hình tượng nam lãnh khốc nữa, mà sugar daddy ấm áp như anh ấy mới là xu thế!
Hai tay Cà Ca đặt vào trong túi áo khoác, sải bước vào khu làm việc. Rõ ràng là sắp đến giờ đi làm, nhưng trong chỗ làm việc lại không thấy vài bóng người, mấy biên tập nhỏ đã ngồi trước bàn làm việc mặt đều tái xám, vẻ mặt đều viết hàng chữ uể oải sau khi mặc sức vui chơi thâu đêm suốt sáng.
Đôi mắt người đàn ông đảo qua từng dãy bàn làm việc, nhưng không nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp mà mình muốn thấy. Nhưng máy tính trên bàn cô đang mở, túi xách, áo khoác tiện tay ném trên ghế, nhưng người lại không thấy đâu.
Cà Ca không chớp mắt đi xuyên qua ban biên tập, đi về phía tổ Hoạt động ở hướng khác. Quả nhiên, anh vừa mới tới gần liền nghe thấy một giọng nói vang lên như sư tử Hà Đông rống.
“Chú em tổ Hoạt động à, cho tôi xin đi, Giấc mộng không trung là cấp A, không phải là A-, kỳ sắp xếp trước kia rõ ràng nói hôm nay có tin chạy bài ghim lên đầu trang, sao đến bây giờ còn chưa thấy?”
Bộ Na Na mang giày Chelsea, trên người là bộ váy dệt kim khó bao được cặp mông, lộ ra một đôi chân vừa thẳng vừa đẹp. Hai cặp đùi xinh đẹp kia giống như com-pa trái phải đứng tách ra, một tay chống nạnh, một tay cầm ipad chuyên dùng làm việc ném vào phía dưới mũi của bên tổ Hoạt động.
“Nhìn đây, nhìn đây! Vị trí đề cử top ba tác phẩm mới login, một trang chủ đề cử tác phẩm cấp A, còn có chủ biên tổ chúng tôi đã đồng ý cho hai kênh vị trí đề cử... Bây giờ chỉ lên có bốn cái!” Bộ Na Na một bước cũng không nhường, “Hôm nay là Giáng sinh, là một ngày có lưu lượng lớn nhất trong cuối năm, 24 tiếng thì đã qua được 10 tiếng, chú em, cậu nhất định phải tìm vị trí bổ sung vị trí đề cử cho tôi!”
Tổ trưởng Hoạt động phụ trách app vô cùng đau đầu, cậu và Bộ Na Na có liên hệ với nhau rất nhiều lần, tính cách của vị nữ biên tập này đầy tính công kích y như khuôn mặt của cô, quả nhiên là hoa hồng càng đẹp thì đâm càng đau, mỗi lần cô tới thì nhóm Hoạt động của bọn họ đều bị dọa sợ đến rụt trứng, nơm nớp đẩy tổ trưởng ra chịu trận.
Nhưng quả thật lần này là lỗi của bọn họ, không bàn giao tốt, chưa kịp lên hai vị trí đề cử. Kiểu người chăm chỉ vừa có trách nhiệm như Bộ Na Na, mới có thể ngay cả loại kênh đề cử cũng phải soi mói thật kỹ, chỉ cần có thể trợ giúp tăng thêm một chút cơ hội, thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Dưới cái nhìn hết sức ép người của Bộ Na Na, rốt cuộc tổ Hoạt Động phải bổ sung tất cả vị trí còn lại, còn tìm một quảng cáo nhỏ mấy tiếng cho Giấc mộng không trung.
Tổ trưởng Hoạt động nhìn thấy số liệu, chúc mừng cô: “Bộ truyện tranh này vừa đăng ngày đầu tiên đã tốt như vậy, rất lợi hại đó! Cả tháng 12 đều không có tác phẩm mới xuất sắc gì, nhưng tác phẩm cô dẫn có tiềm chất hot đấy.”
Bộ Na Na khẽ vén tóc: “Thứ chúng tôi muốn không phải là “hot”, mà là “bạo”. Cho dù bây giờ không bạo thì sau này phải bạo. Cho dù một năm không bạo thì ba năm sau phải bạo. Kịch bản gốc tốt, vẽ tranh tốt, tác phẩm tôi coi trọng sao có thể đánh đồng với mấy tác phẩm dưới cấp A chứ? Muốn so thì cũng phải so với tác phẩm ở trên.”
Tổ trưởng hoạt động sững sờ: “F*ck, Na Na, chẳng lẽ cô muốn nói tới...”
Ở trước mặt cậu, biên tập xinh đẹp mệnh danh “điên cuồng làm việc” tự tin cười: “Không sai, tôi chính là muốn nói tới Hiệp sĩ Mèo một tuần sau sẽ đăng.”
“Cô không sốt ruột sao, đó là S- đấy! Tác phẩm cấp A của cô mà so với S-? Tổ trưởng hoạt động lắc đầu liên tục, “Có cần tôi đưa bảng điều tra tết Dương lịch cho cô xem không? Bây giờ quả thật Hiệp sĩ Mèo bị Giấc mộng không trung áp chế, nhưng lưu lượng năm mới lớn, đề cử tác phẩm cấp S lại nhều, chờ họ chính thức login, chắc chắn cũng bị bọn họ lật ngược vượt mặt.”
“Không sao cả, vượt mặt thì vượt mặt.” Bộ Na Na nheo mắt, làm tư thế tay không đi so với “tay kiếm”, cực kỳ giống biểu cảm muốn làm yêu quái, “Cậu không thấy đại chuối tiêu cao 40 mét trong tay tôi sao, cứ để bọn họ chạy trước 39 mét trước đi.”
“...”
Sau lưng họ không chú ý tới nơi góc rẽ, Cà Ca ôm cánh tay, dựa vào cạnh tường nghe toàn bộ đoạn đối thoại của hai người.
Có chí khí như thế?
Vậy thì để anh xem thử, có phải Bộ Na Na đang nói chuyện viễn vông hay không?