Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả

Chương 53



Yến Kỳ Vũ đâu chỉ ngày mai mới tiện, ngay hôm nay cô cũng rất tiện, bây giờ là tiện nhất!

Đầu cô nóng lên gọi điện thoại cho Vu Quy Dã, âm thanh nhịp nhàng “tút tút tút” vang lên ở bên tai, lý trí của cô chợt quay về: “Đã trễ thế này, tùy tiện gọi điện thoại có ảnh hưởng việc đối phương nghỉ ngơi không?”

Nhưng không đợi cô đổi ý, điện thoại đã được thông máy, giọng nói từ tính quen thuộc truyền ra từ ống nghe, như dòng nước ấm sưởi ấm cơ thể cô.

“Yến tiểu thư?... Vẫn chưa ngủ sao?” Người đàn ông thì thầm.

“Chưa ngủ ạ!” Ngón chân Yến Kỳ Vũ lén kẹp drap giường cứng ngắt, “Tôi, có phải tôi đã quấy rầy anh không?”

“Đâu có đâu chứ. Nhưng mong cô đợi tôi một lát, tôi đang ở nhà chị gái vừa dỗ Daniel ngủ, chờ tôi tìm một nơi yên lặng.” Trong âm thanh bối cảnh xuất hiện tiếng đẩy cửa phòng khe khẽ, tiếp theo là tiếng dép lê ma sát trên đất của người đàn ông đi ngang qua hành lang, Yến Kỳ Vũ thấp thoáng nghe thấy một giọng nữ hỏi anh đã trễ thế này mà ai còn gọi điện thoại tới.

Yến Kỳ Vũ nghe thấy anh trả lời: “Một người rất quan trọng.”

Cô theo bản năng kề sát gò má vào ống nghe, cô có chút không rõ rốt cuộc là do pin trong điện thoại bị biến chất nên nóng, hay là gương mặt của mình nóng.

Trong ống nghe rất nhanh đã yên tĩnh lại, Vu Quy Dã về tới phòng ngủ cho khách hồn nhiên không biết cuộc đối thoại lúc nãy với chị gái đã bị Yến Kỳ Vũ nghe thấy rồi.

“Ngại qua để cô đợi lâu rồi.” Anh hỏi, “Đợt nghỉ năm mới này cô rảnh ngày nào thế?”

Thân là họa sĩ truyện tranh, Yến Kỳ Vũ chỉ cần không chạy bản thảo thì mỗi ngày đều rảnh.

Cô suy nghĩ một lát: “Vậy thì ngày mai nhé, ngày mai tôi có thể dành ra một chút thời gian, chúng ta gặp nhau vài tiếng có được không?”

“11 giờ nhé, sau khi ăn cơm trưa xong, buổi chiều có thể xem một bộ điện ảnh hoạt hình rất đẹp mắt gần đây.”

“Đúng rồi, buổi tối anh có muốn chơi trò chơi trên bàn (*) không? Tôi nhìn thấy trên vòng bạn bè, hai chị em song sinh Hạ Trì có mở hoạt động năm mới ở tiệm nữ bộc ấy!”

(*) Thể loại này bao gồm các trò chơi mà thường được chơi trên bàn hay trên một mặt phẳng, có thể với bàn cờ.

Hai người anh một câu, tôi một câu lập kế hoạch gặp nhau vào ngày mai, từ sáng đến tối sắp xếp kín lịch, quả thật giống như đang lập kế hoạch người yêu hẹn hò.

Hai người nói chuyện cho tới rất khuya, mãi đến khi kim đồng hồ chỉ 2 giờ, Yến Kỳ Vũ thật sự chịu không được, ngáp một cái rồi một cái, Vu Quy Dã khuyên cô nên đi ngủ sớm, lúc này cô mới lưu luyến cúp điện thoại.

Nói chuyện với Vu tiên sinh lâu như thế, công việc khiến Yến Kỳ Vũ buồn phiền lúc nãy đã biến mất không thấy đâu, cô nằm trong ổ chăn mềm mại, nghĩ tới ngày mai có thể gặp anh, cô lại cảm thấy cuộc đời này không có chuyện gì tốt hơn nó.

...

Yến Kỳ Vũ hạ quyết tâm, hôm nay năm mới nhất định phải ngủ đến chừng nào thức mới thôi. Nhưng chưa tới giữa trưa, cô đã bị tiếng chuông điện thoại bên gối đánh thức.

Cô mơ mơ màng màng tìm di động, ngay cả tên người nhấp nháy trên màn hình cũng không nhìn, tiện tay nhấn nghe đặt ở bên tai.

“Alo... là chuyển phát nhanh sao... Nếu như là chuyển phát nhanh thì đặt đồ ở dưới lầu nhờ nhận dùm... Nếu như là chào hàng thì cảm ơn, tôi không có tiền...”

Cô buồn ngủ đến đầu óc mù mờ.

Nhưng cú điện thoại này không phải là của chuyển phát nhanh cũng không phải chào hàng, giọng nói quen thuộc kèm với tiếng cười bật ra, “Yến tiểu thư, cô còn chưa rời giường sao?”

“...Ơ?” Yến Kỳ Vũ chậm chạp nghiêng đầu.

Người đàn ông nhắc nhở cô: “Cô đã quên rồi sao, trước khi chúng ta ngủ còn gọi điện thoại, đã hẹn 11 giờ gặp nhau ở nhà hàng.”

Yến Kỳ Vũ: “...”

Yến Kỳ Vũ: “...”

Yến Kỳ Vũ: “...”

“Đợi đợi đợi một chút!’ Yến Kỳ Vũ chợt tỉnh táo lại, ngồi dậy từ trên giường, “Không phải gặp nhau vào ngày mai sao?”

Lần này đổi lại là Vu Quy Dã trầm mặc.

Vu Quy Dã: “Chẳng lẽ, ngày mai mà cô nói là chỉ ngày 2 tháng 1 sao?”

“... Đúng thế...”

Hai người đồng thời thở dài, dở khóc dở cười với tình huống hiện tại: Khi bọn họ gọi điện thoại thì vừa mới qua 0 giờ năm mới. Vu Quy Dã nghĩ nhầm “ngày mai” mà Yến Kỳ Vũ nói là chỉ ngày 1 tháng 1 sau khi ngủ dậy, nhưng ngụ ý của Yến Kỳ Vũ thật ra là chỉ một ngày sau nữa.

Vì thế thành ra như này, Yến Kỳ Vũ cảm giác thoải mái ngủ thẳng đến 11 giờ, còn Vu Quy Dã lại rời giường lúc 8 giờ sáng, tắm rửa, cạo râu, chọn quần áo, đến nhà hàng đã hẹn trước nửa tiếng, không ngờ người đẹp còn chưa thức dậy.

Vu Quy Dã cười bản thân mình quá mức nóng vội: “Vậy cô ngủ tiếp đi, ngày mai gặp, ý của tôi là chỉ ngày 2 tháng 1 gặp mặt.”

Trong lòng Yến Kỳ Vũ dâng lên chút áy náy: “Xin lỗi, là tôi không nói rõ.”

“Không trách cô được.” Người đàn ông nói, “Trách tôi quá muốn trông thấy cô thôi.”

Những lời này tựa như chất dinh dưỡng tốt nhất, khiến hạt giống nhỏ trong lòng cô gái đột nhiên lớn thành một rừng mưa nhiệt đới.

“Không không không! Anh đừng đi!” Yến Kỳ Vũ vừa kẹp điện thoại, vừa xốc chăn lên rời khỏi giường. Bầu không khí lạnh đột nhiên ùa tới, làm đông cứng mười ngón chân đỏ au như hạt đậu đỏ. “Cho tôi 40 phút... Không, nửa tiếng! Bây giờ tôi đến tìm anh!”

Yến Kỳ Vũ vì lần hẹn hò không thể gọi là hẹn hò này, mà đã bận rộn trước một tuần: Cô mua quần áo mới, chọn nước hoa thơm ngào ngạt, còn đặt biệt đi uốn tóc, học làm một kiểu “tóc uốn cúp phong cách Hàn dịu dàng, đáng yêu, trong sáng, vui vẻ” trong giáo trình dành cho người mới.

Ai nào ngờ kế hoạch biến hóa khó lường, vì để có thể đến được nhà hàng trước 29 phút 59 giây, cô tiện tay bới mái tóc dài thành kiểu đơn giản nhất, trên mặt ngay cả phấn nền cũng không bận tâm đánh lên.

Chờ đến khi cô đến cửa nhà hàng, cách cửa số sát đất nhìn thấy bóng dáng Vu tiên sinh, rốt cuộc cô mới nhớ chắc là nên thoa một chút son môi để cứu chữa, kết quả khi móc ra từ trong túi áo lớn, thì trong lòng bàn tay chỉ có một chai keo dán hình trụ.

Yến Kỳ Vũ: “...QAQ.”

Bỏ đi, dù sao Vu tiên sinh đã nhìn qua nhan sắc của cô, đẹp cũng là cô, xấu cũng là cô.

Chạy tới một mạch nên trên mặt cô hơi ửng đỏ, trên đầu còn có một tầng mồ hôi. Vu Quy Dã đau lòng vì cô, vội gọi phục vụ đem một ly nước chanh lạnh lên, để cô có thể tiêu tan đi hơi nóng.

Cô thở phì phò ngã quỵ trên bàn, gò má nóng hổi dán sát vào ly nước lạnh buốt.

“Lần sau đừng chạy nhanh như vậy.” Vu Quy Dã săn sóc đưa bịch khăn giấy cho cô, “Tôi ở đây chờ cô, không có đi đâu cả.”

Cô chọc chọc hoa văn biểu tượng trên khăn giấy, ngập ngừng nói: “Tôi sợ anh ở một mình sẽ rất chán.”

“Không sao cả, đúng lúc tôi có chút công việc cần giải quyết.” Anh giơ điện thoại lên.

Cách một cái bàn, Yến Kỳ Vũ không thấy rõ nội dung trên màn hình, chỉ nhìn thấy khung đối thoại QQ.

Cô kinh ngạc nói: “Bận như vậy à? Năm mới còn phải làm việc?”

Người đàn ông khẽ cười: “Công ty đối thủ có một hạng mục mới ra mắt vào rạng sáng hôm nay, hạng mục này còn tốt hơn so với mong muốn, thành tích dẫn xa hơn hạng mục của chúng tôi. Đối tác của tôi rất lo lắng, tôi đang thương lượng với cộng sự khác xem làm sao khuyên giải cô ấy.”

Tuy thời gian họ quen nhau rất dài, nhưng Vu Quy Dã vẫn luôn không nói đến công việc của mình, Yến Kỳ Vũ cũng không để ý những thứ này: đối việc việc Vu tiên sinh kiếm được bao nhiêu tiền, level nào, đối tác là luật sư Sở Tư Vụ hay là luật sư bình thường, đối với cô mà nói, không quan trọng bằng con người Vu tiên sinh.

Yến Kỳ Vũ mờ mịt hỏi: “Nghe ra chắc tình hình rất nghiêm trọng... Chẳng lẽ anh không lo lắng sao?”

“Có một chút lo lắng.” Vu tiên sinh mỉm cười, tràn đầy tự tin, “Nhưng hạng mục của chúng tôi là làm lâu dài, cho dù trong thời gian ngắn chỉ có thể đang ở yếu thế, tôi cũng tin tương lai sẽ đuổi kịp và vượt qua.”

Khi hai người nói chuyện, phục vụ đã từ từ bưng đồ ăn lên bàn. Đây là một nhà hàng mới có phong cách nhỏ, nhưng đồ ăn theo kiểu Hồng Kông truyền thống rất ngon, hơn nữa còn có đồ ăn vặt, điểm tâm ngọt sau khi cải tiến.

Vu Quy Dã rất quan tâm đến khẩu vị của Yến Kỳ Vũ, đặc biệt chọn món tôm rạch lưng vị chua cay ngọt, tôm đã qua xử lý trụng dầu được xếp chồng lên cao, nước tương màu cam chế biến bí mật tưới lên, chỉ ngửi thôi cũng khiến ngón trỏ người ta muốn động đậy.

Nhà hàng này là nhờ người tham ăn Vu Kinh Hồng phát hiện, Vu Quy Dã không ham mê ăn uống lắm, nhưng lần đầu tiên anh đến nhấm nháp món tôm chua ngọt này thì vị giác của anh nhanh chóng bị hương vị thơm ngát của nó thuyết phục.

Khi đó, trong đầu anh chợt hiện lên một ý nghĩ, anh nhất định phải dẫn Yến Kỳ Vũ đến nếm thử.

Cũng trong khoảnh khắc đó anh mới chợt phát hiện, anh muốn cùng cô chia sẻ mỗi điều tốt đẹp xuất hiện trong cuộc đời mình, cho dù là rất nhỏ bé đi chăng nữa.

Bởi vì anh thích cô.

Cô gái ngồi trước mặt anh lại không biết, cô chỉ vì một bữa ăn mà đã bị tên sói lang tính toán dụ vào địa bản của mình.

Yến Kỳ Vũ thèm ăn, nhưng tay lại vụng, cô không biết dùng đũa lột vỏ tôm, chỉ có thể buông đũa xuống, để hai tay ra trận.

Bóc được con tôm đầu tiên nhưng không bỏ vào trong miệng mình, mà cô đưa đến trong dĩa của Vu Quy Dã.

Cô không nói chuyện, đôi mắt ánh lên ý cười nhìn anh, đợi anh ăn xong, cô mới vui vẻ bóc sạch một con tôm khác.

Đúng lúc này, di động để bên cạnh của Yến Kỳ Vũ vang lên.

Mười ngón tay cô đều dính nước tương, chỉ có thể cố sức lấy cổ tay mở màn hình ra, không ngờ người tìm cô lại là biên tập Bộ Na Na.

Chuối tiêu điện hạ: Tiểu Vũ Mao, em có ở đó không?

Chuối tiêu điện hạ: Từ rạng sáng tới giờ em không online, có phải em vì Hiệp sĩ Mèo nên cảm thấy áp lực không?

Chuối tiêu điện hạ: Nếu như em muốn tìm người nói chuyện, chị có thể ngồi nói cùng em.

Chuối tiêu điện hạ: Thầy Điền Dã cũng rất lo cho em.

Chuối tiêu điện hạ: Nếu như em online, nhớ trả lời anh ấy nhé.

Nhìn thấy biên tập và tác giả kịch bản của mình quan tâm mình như thế, trong lòng Yến Kỳ Vũ dâng lên sự ấm áp: Họ không phải là “đồng nghiệp”, cũng không phải là “người hợp tác” bình thường, mà là “bạn bè” và “tri kỉ”.

Cô cong ngón tay, dùng cổ tay đè xuống nút ghi âm trên khung trò chuyện, đến trước điện thoại, ngượng ngùng nói: “Chị Na Na, cảm ơn chị và thầy Điền Dã đã quan tâm cho em. Em không sao, sáng lúc đó em không vui lắm, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.”

Cô lại gửi thêm một tin: “Em đang ăn cơm, không tiện trả lời, ngày mai nói chuyện tiếp nhé!”

Bộ Na Na nghe giọng của cô tràn trề sức sống, gửi lại một biểu cảm rất thoải mái.

Chuối tiêu điện hạ: [OK]

Chuối tiêu điện hạ: Vậy trở về nói chuyện tiếp nhé.

Đè màn hình xuống, Yến Kỳ Vũ tiếp tục cố gắng đấu tranh với con tôm.

Vu Quy Dã nhìn cô gái ngốc nghếch, càng nhìn càng thấy thích.

Anh cố tình hỏi: “Điền Dã là tác giả kịch bản hợp tác với cô à? Sao cô lại gọi anh ấy là “thầy”?”

Tính chơi ác này của anh thật không có thuốc nào cứu được rồi.

Yến Kỳ Vũ vừa lột vỏ, vừa nghiêm túc trả lời: “Bởi vì thầy ấy rất lợi hại! Trong giới truyện tranh của chúng tôi là như thế, phải xưng tiền bối là “thầy”. Thầy Điền Dã là một tác giả khoa học viễn tưởng rất tuyệt, thầy ấy có hai bộ truyện ngắn được đoạt giải đấy!”

“Như vậy à...” Ngón tay Vu Quy Dã khẽ gõ lên bàn, “Thầy nghe rất khác lạ, nếu không thì cô cũng gọi tôi là thầy đi.”

“Ơ?...” Yến Kỳ Vũ sững sờ ngẩng đầu, nháy mắt, cô mang tính thăm dò gọi thử, “Thầy Vu?”

Vừa dứt lời, cô đã không nhịn được bật cười: “Không được không được, nghe tên gọi thầy Vu kia cảm thấy rất kỳ quái.”

Vu Quy Dã nhớ “thầy Vu” ham mê hút thuốc, uống rượu, uốn tóc rất nổi tiếng ở Đại Giang Nam Bắc, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Yến Kỳ Vũ thầm cười, khi cười lên thì không ngừng được, tiếng cười của cô thanh thúy, giống như tiếng chuông phiêu bạt đâu đó, xoay vòng trên trần nhà, rồi lượn lờ một lát mới hạ xuống.

Vu Quy Dã làm bộ giận dỗi nhìn cô, nhưng cô mới không sợ đó.

Cô duỗi thẳng cánh tay, bóc một con tôm tươi mới đưa vào dĩa Vu Quy Dã lần nữa, trong miệng còn dụ anh: “Được rồi được rồi, thầy Vu à, không chọc thầy nữa.”

Cô thu ngón tay lại, cắn đầu ngón tay, bất giác nói: “So sánh với “thầy” mà nói, tôi thích gọi anh là “tiên sinh” hơn.”

“Ồ?” Vu Quy Dã bắt được sơ hở trong lời của cô, nghiền ngẫm nhìn cô, “Vậy Yến tiểu thư, tôi sẽ đợi cô gọi tôi là “tiên sinh” nhé.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.