Tiểu Hoa Yêu

Chương 25



Kiều Kiều: “Ha ha ha... Dự định đăng luôn mùng 1 mà chẳng hiểu sao đến mùng 3 mới đăng (vì bận đi chúc Tết quá đây mà). Thôi chúc mọi người ăn Tết vui vẻ, đi chơi vui vẻ, làm việc vui vẻ... ”

----------------------

“Vì sao đăng nhập xong lại phải lập tức chạy?” Cẩn Sơ không rõ vì sao Diệp Duệ Thăng nói sau khi đi vào bất chấp tất cả liền phải chạy trước.

“Bởi vì ngày hôm qua chúng ta bắt buộc phải offline, sau khi đăng nhập sẽ xuất hiện cùng một nơi, mà hôm qua chúng ta còn chưa trả tiền.” Diệp Duệ Thăng nghiêm túc nói.

Là vậy sao? Ăn xong không trả tiền đúng thật không tốt, nhưng là: “Càng phải thanh toán tiền chứ.”

Diệp Duệ Thăng: “Tiền khẳng định sẽ trả. Nhưng cậu quên rồi sao? Lúc vừa đăng nhập, bản thân chúng ta đều mang bộ dáng ban đầu, sẽ bị nhận ra.”

Cẩn Sơ hiểu rõ rồi, sẽ bị mất mặt, vậy nên phải chạy đi.

Tiệm bánh ngọt Sweet.

Hôm nay thực khách đặc biệt nhiều, hơn nữa hầu hết đều chọn Khu Rừng Đen với trà sữa nguyên chất. Càng kỳ lạ hơn chính là có vài cặp đôi ngồi chung, một người dáng vẻ vạn phần khát khao cảm động với Khu Rừng Đen, người còn lại thì dựa vào bên cạnh “thâm tình” mà nhìn.

“Em yêu, mau ăn đi, không phải em nói nguyện vọng lớn nhất của em chính là ăn một cái bánh Khu Rừng Đen sao?”

“Ôi, anh yêu, em cảm động quá. Anh vậy mà mua Khu Rừng Đen cho em, em ăn cứ cảm thấy thật luyến tiếc.”

Cửa hàng trưởng đen mặt nhìn mấy kẻ đang diễn trò khỉ này. Bài viết đăng hôm qua, chính chủ thì không tìm được, nhưng lại đưa tới lắm kẻ quái dị như vậy. Vừa vặn đối diện với trường quân đội hôm nay mới hoàn thành, người các khu khác mộ danh đến rất nhiều, phát hiện tiệm bánh ngọt này phong cách đáng yêu, tất nhiên phải tới hỏi tình huống. Vì thế một đám đều hứng thú quá độ, đều muốn cosplay một phen.

Một chiếc Khu Rừng Đen quả thực bị nghịch muốn nát luôn. Một người làm nũng, một người thương yêu cưng chiều. Cay mắt thế nào còn phải nói sao?

Người dùng Tinh Võng ở Burfield tinh thiếu giải trí nhiều như vậy à?

“Cửa hàng trưởng, Khu Rừng Đen lại bán hết rồi.” Âm thanh máy móc vô cảm của người phục vụ NPC đang báo cáo. Cửa hàng trưởng liền cười ha hả: “Làm, làm tiếp!” Từ hôm nay trở đi hắn muốn làm giàu bằng việc bán Khu Rừng Đen!

“Cửa hàng trưởng, sau thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” Còn có người chạy tới hỏi hóng chuyện. Kỳ thật cũng không thể trách bọn họ nhàn rỗi, họ không phải tới tham quan trường quân đội sao? Nhưng trường quân đội hiện tại còn chưa mở cửa, không cho vào, thông cáo chiêu sinh cũng không biết khi nào mới dán. Nhất thời mọi người không muốn rời đi, mà nơi để tiêu khiển bên ngoài trường quân đội rất ít, thật vất vả tìm được trò vui thì tất nhiên đặc biệt quý trọng.

Mặt cửa hàng trưởng nghiêm lại: “Tôi không biết, hai người kia còn chưa online.” Hai người đó offline trong tiệm hắn, hơn nữa còn chưa trả tiền, cho nên khi bọn họ đăng nhập, hệ thống khẳng định sẽ thông báo.

Vừa dứt lời, hệ thống trong tiệm “leng keng” một tiếng: “Thực khách bàn số 5 online, nhắc nhở mời thanh toán tiền đồ ăn là 12 tín dụng tệ, trái quy định thanh toán nên phải trả số tiền 6 tín dụng tệ, lại vì vậy nên phí chiếm dụng vị trí dùng cơm suốt 23 giờ là 69 tín dụng tệ, tổng cộng……”

Theo loa thông báo, tất cả mọi người trong tiệm nhìn về phía bàn số 5.

Bàn số 5 vốn dĩ không người, vì nó là chiếc bàn có hai vị khách chưa tính tiền, cho nên vị trí dùng cơm vẫn luôn bị chiếm dụng, mà lúc này, chỗ đó đột nhiên xuất hiện hai bóng người.

Một người cao cao, một người thấp hơn, vừa xuất hiện liền che mặt chạy hướng ngoài cửa. Tốc độ đó phải nói là như tia chớp.

“Là bọn họ!”.

“Là A và B đó!”

“Bá tổng cùng với cậu vợ nhỏ của hắn!”

Có người động tác mau lẹ lập tức liền chạy theo. Cửa hàng trưởng cũng muốn đuổi theo, hệ thống trong tiệm lại vang lên, nhắc nhở thực khách bàn số 5 đã trả tiền, hắn chỉ có thể ở lại tính tiền.

Chậm một chút, nhưng khi đi ra ngoài đâu còn thấy người nữa, ngay cả người đuổi theo ra sớm nhất cũng không thấy được một cái bóng.

Hai người chạy tốc độ cực nhanh rồi dừng lại cách đó một cây số, liếc nhau, mở ra hệ thống thay đổi một khuôn mặt bình thường khác cho mình.

“Vì sao những người đó lại đuổi theo chúng ta? Hình như còn kêu bá tổng gì đó?” Cẩn Sơ tỏ vẻ nghi vấn.

“Đó là nói chúng ta không trả tiền, ăn đồ chùa. Yên tâm đi, tôi đã thanh toán tiền rồi.” Diệp Duệ Thăng quyết định bỏ qua cái đề tài này, “Cậu còn muốn ăn Khu Rừng Đen nữa, chúng ta đi nơi khác tìm xem.”

Kết quả tìm cả một vòng, phát hiện ra xung quanh cũng không có tiệm bánh ngọt thứ hai.

Đúng lúc Diệp Duệ Thăng dùng khuôn mặt mới, đi đến tiệm bánh ngọt Sweet mua một phần Khu Rừng Đen, ngoài ra còn mua thêm một phần.

Lúc này trong tiệm còn đang nghị luận.

“Đáng tiếc chưa nhìn thấy mặt.”

“Sao tôi lại cảm thấy người cao cao có hơi quen thuộc, cái bóng dáng kia hình như đã thấy ở đâu đó....”

Diệp Duệ Thăng vô cùng trấn định cầm Khu Rừng Đen ra ngoài, mở diễn đàn ra, quả nhiên nhìn thấy cái bài viết lại có vài trăm bình luận, bình luận mới nhất đăng không ít ảnh chụp. Chụp mặt bên của anh với Cẩn Sơ, bóng dáng, các góc độ, cũng may là chưa chụp thấy mặt.

Những người này đều nhàm chán như vậy sao? Đều là người trẻ tuổi, lại ở đây mà lãng phí nhân sinh.

Diệp Duệ Thăng nghĩ vậy, tỉnh táo lại, mấy câu “Trông bóng dáng rất là xứng đôi” linh tinh nhìn nhiều vài lần, ngón tay giật giật, thoát bài đăng.

Không ảnh hưởng đến chuyện vui toàn cục, động tới đặc quyền xóa bài viết gì đó, vậy thì có hơi chuyện bé xé ra to.

Anh đem Khu Rừng Đen về. Cẩn Sơ vẫn đang đứng chờ. Vì nhỡ lại lần nữa đột ngột thoát ra nên đã chuẩn bị tốt, bọn họ trở lại ngôi nhà nhỏ hỏng hóc của Cẩn Sơ, đóng cửa lại. Cẩn Sơ im lặng, trịnh trọng ăn một miếng.

Ủa?

Sao lại không phản ứng?

Ăn vẫn ngon, dư vị ngọt ngào kia làm người khác dâng lên cảm giác thỏa mãn, nhưng không có hiệu quả thần kỳ như lần đầu tiên.

“Nếu không…… thử đi tiệm khác xem?” Diệp Duệ Thăng đề nghị.

Sau đó bọn họ liền đến nơi xa hơn, ăn thật nhiều Khu Rừng Đen ở tiệm khác. Sau đó không chỉ Khu Rừng Đen, các loại đồ ngọt đều nếm thử, lại sau nữa không chỉ có đồ ngọt, đủ loại đồ ăn đều ăn một lần luôn. Hai người ăn đến nỗi bụng căng tròn, không thể ăn được nữa, rất nhiều đồ ăn còn trong dư dạ dày, nhưng mà vẫn là không có hiệu quả như lần trước.

“Ài, xem ra tình huống này chỉ xuất hiện ở lần đầu tiên.” Cẩn Sơ buông xiên tre trơn bóng trong tay xuống, liếm liếm tương ớt chỗ khóe miệng, tiếc nuối thổn thức mà nói.

Giọng điệu là tiếc nuối, biểu cảm lại là thỏa mãn. Đồ ăn của loài người thật là quá ngon, hơn nữa ở trên Tinh Võng ăn thế nào cũng không ảnh hưởng đến thân thể, ăn no căng còn có thể nhét vào dạ dày tiếp. Muốn ăn nhiều ăn ít bao nhiêu, chính là phải có nhiều tiền.

Diệp Duệ Thăng lấy khăn tay ra đang định lau miệng cho cậu, đột nhiên anh nhìn thấy cái gì, bịch bịch chạy tới.

Nơi đó có một cái cột lớn dán tờ giấy ở chính giữa, trên mặt giấy in một chiếc phi thuyền thân hình sắc bén đẹp đẽ. Tựa hồ biết có người đang xem, chiếc phi thuyền đang yên lặng khẽ động, hình ảnh liền biến thành một đoạn hoạt hình ngắn. Phi thuyền bay trong vành đai thiên thạch tả xung hữu đột, hiểm trở tránh đi từng khối thiên thạch, một cột sáng bắn về phía xa. Quả thực mang khí chất cực kỳ soái.

Wow, thần kỳ quá, hình ảnh còn có thể động!

Cẩn Sơ ngẩng đầu, nhìn một đống chữ trên giấy, thấy hàng đầu tiên viết: Phi thuyền tư nhân “Nhà thám hiểm chiến đấu” đời thứ 7, còn mới 90% bán đại hạ giá.

Cẩn Sơ mở to hai mắt nhìn: “Bán phi thuyền?! Tư nhân?” Tư nhân còn có thể có phi thuyền sao? Có thể nói cậu chảy nước dãi ba thước khi thấy phi thuyền cực lớn vận chuyển được rất nhiều đồ. Nhưng cậu cũng biết, đế quốc quản chế vô cùng nghiêm ngặt đối với loại này, chỉ cho phép quân đội và dân vận bộ môn có, hoặc công ty lớn có chút giấy chứng nhận đầy đủ hết gì đó. Tóm lại tư nhân không thể có được phi thuyền, ngay cả phi hành khí, thể tích và công suất vượt qua quy định thì tư nhân cũng không thể có được.

Diệp Duệ Thăng nhìn liền cười nói: “Là phi thuyền ảo trên Tinh Võng.”

“Thật không? Đồ giả hả?” Cẩn Sơ có chút thất vọng, sau đó mắt lại sáng lên, “Vậy nên mỗi người ở trên Tinh Võng đều có thể có phi thuyền của mình ư?”

Hết thảy trên Tinh Võng đều chân thật như thế, vậy thì phi thuyền ảo cũng khẳng định rất chân thật nha. Nếu mình có thể học được điều khiển phi thuyền trên Tinh Võng, đến lúc đó nghĩ cách mua một chiếc ngoài hiện thực, không phải có thể mở đường về Tiểu Hoa Tinh sao?

Ngẫm lại cũng đừng tốt đẹp quá thế!

Diệp Duệ Thăng hiểu được ánh mắt cậu đang hướng về mình. Trên thực tế đại bộ phận đàn ông đều khát vọng có được chiến hạm cơ giáp của chính mình. Ngoài hiện thực đừng nói có được, muốn sờ cũng không nhất định sờ được, loại vật phẩm này thập phần được hoan nghênh trong Tinh Võng, đương nhiên giá cả cũng phi thường đắt đỏ.

Anh nói: “Loại quảng cáo nhỏ bên đường này mức độ tin cậy không lớn. Nếu cậu muốn phi thuyền, trong tay tôi có rất nhiều, cho cậu một chiếc.”

Cẩn Sơ ngăn lại sự kích động: “Như vậy được, nhưng tôi không biết lái đâu.” Cho nên ngươi tiện thì dạy ta lái phi thuyền như nào đi.

“Không sao, điều khiển phi thuyền ảo rất đơn giản, tốn chút thời gian là có thể học được. Tôi dạy cho cậu.”

“A…… Gì cơ?” Cẩn Sơ chớp chớp mắt.

Diệp Duệ Thăng giải thích nói: “Điều khiển phi thuyền thật, điều khiển cơ giáp, và cả sử dụng vũ khí quan trọng, đều bị liệt vào cơ mật, không cho phép người thường học sử dụng, ở trên Tinh Võng cũng không được. Chuyện này quả thật cũng không hay lắm, nhưng quốc gia quy định thế, ai cũng không thể thay đổi.”

Cẩn Sơ đang nhiệt tình kích động lập tức như quả bóng bị đâm thủng. Vậy còn nói cái rắm à! Nói như vậy thì rõ ràng phi thuyền ảo từ đầu đến đuôi không phải như món đồ chơi sao? Thế còn mua về làm gì?

Diệp Duệ Thăng cười nói: “Tuy rằng thao tác bị đơn giản hoá, nhưng khi điều khiển thật sự, hay chỉ là thể nghiệm thì rất giống nhau. Rất nhiều người đã lái phi thuyền tới nghiện, hoặc là để luyện tập lòng can đảm. Nhưng nếu cậu muốn học kỹ thuật điều khiển thật thì……”

Cẩn Sơ chờ câu nói kế tiếp của anh. Diệp Duệ Thăng nhìn vào đôi mắt cậu ấy, phảng phất như xem thấu tất cả tâm tư.

Anh là quân nhân đế quốc, không thể trái với quy định đi giảng dạy chuyện cơ mật cho người thường, dù bản thân anh cũng cảm thấy cái quy định này không hợp lý. Nhưng nếu là vì người này, anh có thể chỉ điểm một vài thứ.

Anh chậm rãi nói: “Có một chỗ, cậu có thể quang minh chính đại học được tất cả loại xe hay phi hành khí muốn lái.”

Cẩn Sơ chớp chớp mắt: “Ở đâu?”

“Trường quân đội.”

。。。。。。。。

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.