Tiểu Hoàng Cô Được Vô Vàn Sủng Ái

Chương 13: Chương 13




“Chậm á? Không đâu, rùa chạy nhanh lắm, chẳng qua bình thường nó rất lười, cho nên không muốn đi nhanh mà thôi.” Dứt lời, Miên Miên bèn bò lên lưng rùa, sau khi ngồi xuống thì lại moi moi móc móc tay nải nhỏ, móc ra một túi giấy dầu.
Ngay khi mọi người tò mò rốt cuộc túi giấy dầu kia đựng thứ gì, thì miệng túi giấy dầu cũng được mở ra, một hương thơm nồng nàn bay ra.
Đùi gà á?
Thế mà lại là một cái đùi gà, còn là đùi gà đã được nướng chín nữa chứ.
Ngửi thấy mùi thơm, rùa lớn quay đầu muốn ăn, lại bị Miên Miên vỗ cho một cái, cô bé tránh đi.
“Không được, ta phải cột thật chắc, nếu mi đuổi được, thì ta sẽ ban thưởng cho mi.”
Dứt lời, cô bé treo cái đùi gà lên sợi dây treo củ cà rốt khi nãy.
Một giây sau, đùi gà đã treo lên trước mặt rùa lớn, thoạt nhìn như thể chỉ cần há miệng ra là cắn được, thật ra cho dù nó đuổi thế nào, cũng không thể ăn được cái đùi gà kia.
“Đi thôi, Hoàng huynh, nhanh lên nhé.

Huynh đi trước dẫn đường đi.”
Nhóm người: “…”

Miên Miên vừa dứt lời, thì cô và con rùa lớn đã đi được mấy chục mét.

Nhóm người vẫn chưa kịp phản ứng lại, thì con rùa đã sải bước chạy đuổi theo đùi gà rồi.
Đúng, không sai, chính là chạy, chứ không phải bò.
Gương mặt Thái Thượng Hoàng tràn ngập sự kinh ngạc, nhóm người Hoàng Đế lại càng trợn mắt há hốc miệng, thậm chí còn dụi mắt tỏ vẻ khó tin, tưởng rằng bản thân nhìn lầm.
Rùa đen có thể chạy với tốc độ nhanh đến vậy ư? Đã có thể đuổi kịp tốc độ lừa chạy rồi, mặc dù không nhanh bằng ngựa, nhưng thật sự đã phá vỡ nhận thức của họ.
Hóa ra truyền thuyết dân gian không phải giả, rùa thỏ thi chạy, rùa đen thật sự có thể thắng thỏ.
Thái Thượng Hoàng là người phản ứng đầu tiên, ông vội vàng leo lên xe ngựa, chẳng qua không chui vào thùng xe, mà ngồi ngay chỗ đánh xe với xa phu bên ngoài, thúc giục xa phu bằng giọng điệu sốt sắng: “Nhanh, nhanh, nhanh đuổi theo.”
Lúc này đám người mới lấy lại tinh thần khỏi cơn chấn động, mau trèo lên xe ngựa đuổi theo.
---
Chẳng bao lâu sau trong thành đã xuất hiện một cảnh tượng vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
Chỉ thấy một con rùa chạy đuổi theo một cái đùi gà với tốc độ vô cùng bất thường, mà trên lưng con rùa còn cõng một cô bé nhỏ mập mạp, phía sau cô bé, là đoàn xe của Hoàng gia.
Thấy vậy, dân chúng vội vàng tránh sang dia đường nhường đường cho đoàn xe đi qua, đồng thời cũng hóng hớt luôn.

Dân chúng tò mò nhìn về phía con rùa lớn và cô bé con đi đầu, nhỏ giọng bàn tán.
“Cô bé này đáng yêu thật đấy.

Nếu con gái ta cũng đáng yêu như thế thì tốt quá.”
“Cái gì mà cô bé, ta nghe nói, đây là Tiểu Hoàng Cô của đương kim thánh thượng, là Hoàng muội của Thái Thượng Hoàng đấy.”
“Cái gì? Đừng đùa, không đùa kiểu này được đâu, rơi đầu như chơi đó.”
“Ha ha, những lời ta nói đều là thật.

Thái Thượng Hoàng dẫn theo Hoàng thượng và trăm quan văn - võ, cả các vị hoàng tử ra cửa thành nghênh đón Tiểu Hoàng Cô đấy.

Chứ ngươi tưởng ai có được loại đãi ngộ được trăm quan nghênh đón, thậm chí cả Thái Thượng Hoàng cũng đích thân đến.”
“Nghe nói cha của Tiểu Hoàng Cô là vương gia trước kia từng đi theo cao nhân tu tập, thật ra vương gia đó cũng không già đâu, chỉ lớn hơn Hoàng Thượng vài tuổi mà thôi, có một cô con gái ngần đó tuổi cũng không có gì kỳ lạ.

Bàn về bối phận, thì chẳng phải là Tiểu Hoàng Cô của hoàng thượng thì là gì?”
“Ha ha, ngươi nói vậy cũng có lý.”
“...”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.