Tiểu Hoàng Cô Được Vô Vàn Sủng Ái

Chương 28: Chương 28




Ban nãy Hoàng Đế vừa dạy dỗ con trai, nay đến lượt Hoàng Đế bị Thái Thượng Hoàng dạy dỗ: “Sao con giống thằng con con thế, chút hời đó của cô út mà cũng chiếm, còn biết thế nào là hiếu đạo không?”
“Đúng đó, đúng đó.”
Tứ Hoàng tử không sợ chết hùa theo, biểu cảm trên gương mặt cậu bé hiện rõ vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Hoàng Đế hung dữ lườm Tứ Hoàng tử một cái, Tứ Hoàng tử lập tức rụt cổ lại, không dám nhiều lời.
“Phụ hoàng, cha cứ yên tâm đi, con sẽ bồi thường cho cô út mà.” Sau khi nhận được lời cam đoan của Hoàng Đế, Thái Thượng Hoàng hài lòng, sắc mặt mới đẹp lên một chút.
“Không cần đâu, đều là người một nhà mà, đừng khách sáo như thế.” Tiểu Miên Miên thực sự không để ý.
Cô bé cảm thấy cháu hai rất thú vị, lúc quay đầu nhìn về phía cháu hai, cô bé thấy cậu bé đang khoe khoang cơ bắp của mình.
Thật ra cậu bé cũng không có quá nhiều cơ bắp, một cậu thiếu niên mới mười ba, mười bốn tuổi, cho dù chăm luyện thể thao đi nữa, thì dáng dấp cũng có giới hạn.
Nhị Hoàng tử vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, vẫn đang vui vẻ vì bản thân đã khỏe mạnh hơn sau một đêm.


Về phần chuyện khác, cậu bé chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý.
“Cháu hai, cháu đang làm gì thế?” Sau khi đưa quả cho Hoàng Đế, Tiểu Miên Miên không thèm quan tâm nữa, cô bé chạy bình bịch đến trước mặt Nhị Hoàng tử, ngửa cái đầu nhỏ lên rồi nghiêng về một phía, tò mò nhìn Nhị Hoàng tử.
“Bà cô, cháu có làm gì đâu?” Nhị Hoàng tử vội trả lời.
“Vậy cháu có rảnh không?”
“Dạ, cháu rảnh.

Hôm nay tạm thời được nghỉ, không cần đến tìm đại đội trưởng để luyện võ.” Nhị Hoàng tử thành thật trả lời, thế nhưng trong đầu cậu bé lại tràn ngập dấu chấm hỏi, không biết bà cô hỏi cậu bé vấn đề này để làm gì.
“Thế có phải cháu hai biết võ công không?” Hai con mắt Tiểu Miên Miên càng sáng hơn.

“À, vâng, tất nhiên là cháu biết rồi.” Nghe thấy câu hỏi liên quan đến vấn đề quyền cước của mình, cậu bé lập tức cảm thấy kiêu ngạo, cái cằm vểnh lên thật cao.
Cậu bé nói: “Khôgg phải cháu khoe khoang đâu, nhưng cháu đã luyện võ từ hổi còn bé rồi.

Năm nay cháu mới mười ba tuổi thôi, nhưng có đến mười một năm kinh nghiệm rồi đấy.

Đại đội trưởng của cấm quân là cậu cả cháu, cũng là con trai của của Dương lão tướng quân, là cao thủ tuyệt đỉnh, chính cậu ấy là người dạy võ cho cháu đó.

Tuy bây giờ cháu không quá lợi hại, nhưng cũng được coi là một tiểu cao thủ rồi.”
Nghe vậy, Tiểu Miên Miên lập tức cảm thấy ngứa tay.

Cô bé nóng lòng nói: “Cháu hai, thế chúng ta đánh một trận đi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.