Ả sững người, nụ cười trên gương mặt cứng đờ.
Ả cố nở một nụ cười gượng gạo rồi nói: “Đâu phải, mọi thứ đều là thật mà, chẳng lẽ chàng không cảm nhận được ư?”
“Ha ha, nếu cuộc đời quá hoàn mỹ, thì không phải là cuộc đời nữa.” Dương Vũ chợt nói: “Mị Nhi, ta không biết nàng đã phải trải qua những gì mới có thể biến thành dáng vẻ như hiện tại, thế nhưng, sống ở đời không thể chuyện gì cũng như ý nguyện, tóm lại, vẫn luôn tồn tại một vài tiếc nuối.
Không phải ư?”
“Chúng ta không thể vì chút tiếc nuối ấy mà trách cuộc đời không tốt, chúng ta hãy dùng lời cảm ơn để bao dung mọi chuyện, mọi người.
Làm vậy, nàng sẽ cảm nhận được hạnh phúc lớn hơn đó.”
Nước mắt người phụ nữ chảy dài, thế nhưng cứ rơi đến giữa không trung là đã biến mất tăm, chẳng có giọt nào có thể rơi xuống đến tận mặt đất.
Trên người ả ta cũng bắt đầu xảy ra biến hóa, khi Dương Bình nhìn về phía ả ta, ả ta đã thay đổi một bộ quần áo trắng, dáng vẻ cũng thanh khiết, đơn thuần hơn nhiều.
Nhìn người đẹp trước mặt, Dương Bình kinh ngạc không thôi? Xảy ra chuyện gì thế?
“Vũ ca ca.” Thế nhưng đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh chợt vang lên, cắt ngang bầu không khí tại hiện trường.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Dương Vũ đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng về phía hướng âm thanh truyền đến, quả nhiên, gã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
“Tình Nhi? Sao, sao nàng lại vào đây?” Gương mặt Dương Vũ tràn ngập sự kinh ngạc.
“Trần Tiểu thư?” Dương Bình cũng nhận ra thân phận của người tới, gương mặt cậu bé cũng tràn ngập sự khó tin.
Người tới là một thiếu nữ tầm mười tám, mười chín tuổi, là thanh mai trúc mã có hôn ước với Dương Vũ - Trần Tiểu thư.
Hôm nay, Trần Tiểu thư mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, dáng người thướt tha, gương mặt tinh xảo, cũng là một mỹ nhân.
Chẳng qua so với nữ quỷ, nàng ấy vẫn kém hơn một phần.
Thế nhưng ưu điểm lớn nhất của nàng ấy không phải diện mạo, mà là tài hoa.
Nàng ấy được xưng là một trong bốn tài nữ của kinh thành, ông nội của nàng ấy là thầy của Hoàng Đế, là một vị đại nho lớn, địa vị không tầm thường.
Nàng ấy và Dương Vũ cùng chung chí hướng, được mọi người khen trai tài gái sắc.
Tình nghĩa giữa hai người lại càng không cần phải nói, từ nhỏ cơ thể Dương Vũ đã suy yếu, không thể đi theo con đường võ học, chỉ đành tiến vào con đường văn học.
Từ khi lên năm, gã được cha mình đưa đến Quốc Tử Giám để bắt đầu sự học.
Năm gã lên bảy tuổi, Trần Tiểu thư cũng được đưa vào Quốc Tử Giám, chẳng qua nàng ấy nữ giả nam trang.
Nói trắng ra, hai người chính là phiên bản Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ngoài đời thực.
Từ đó hai người bắt đầu cùng học tập, cùng trưởng thành.
Mãi đến sau này, Trần Tiểu thư lộ phận nữ nhi, hai người mới bắt đầu yêu đương.
Điều khiến người ta cảm thấy trùng hợp nhất là, Dương lão tướng quan từng cứu mạng Trần Đế sư, mặc dù tuổi tác hai người họ chênh lệch không nhỏ, nhưng lại trở thành bạn chi giao.
Để thân càng thêm thân, họ định ra hôn ước giữa hai nhà, trùng hợp là hôn ước của Dương Vũ và Trần Tiểu thư.
Mà hai người vừa hay lưỡng tình tương duyệt, thế thì càng không cần phải nói nữa.
Chẳng qua Dương Vũ không muốn thành hôn sớm, gã định tham gia khoa cử, lấy được công danh rồi thành hôn sau.
Mà năm nay, gã đã tham gia khoa cử, cũng đạt được thành tích như nguyện, nên lễ thành hôn dự định sẽ tổ chức vào nửa năm sau.
Ngay tại ngày gã đề tên bảng vàng, gã ra ngoài tham ra một buổi hội thơ theo lời hẹn, trong lúc vô tình nhìn thấy bức tranh mỹ nhân này, gã đã yêu thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, thế nên đã tốn rất nhiều thời gian và công sức để cầm về tay mình.
Chẳng qua gã không ngờ, trong bức tranh mỹ nhân lại cất giấu một oan hồn mỹ nhân.