Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 23: Quản giáo thế tử (3)



Editor: lonbia

”Lần này Tà nhi có thể an toàn thoát hiểm, Tuyên vương cùng lão Tứ không thể không có công.” Kiến đế đột nhiên đem câu chuyện chuyển đến trên người Tần Yến Quy cùng Tần Thương, Vô Tà đang cúi đầu ăn bỗng dưng rùng mình, ngẩng đầu lên nhìn về phía chỗ hai người bọn họ đang ngồi.

Tần Yến Quy cùng Tần Thương ngồi hai bên trái phải của đại điện, Kiến đế quả nhiên là tâm tư kín đáo trời sinh đa nghi, Vô Tà trên đường vào kinh bị sơn tặc bắt đi, Tuyên vương cùng Tứ hoàng tử cùng lúc này mang người đến bắt trọn ổ sơn tặc, đem nàng cứu ra ngoài, đừng nói là Kiến đế, đổi lại là nàng, cũng không thể tin được lại có sự trùng hợp như vậy được.

Kiến đế mặc dù không hoài nghi Vô Tà còn nhỏ vả lại là người ít học, Tĩnh Vương đã chết, nói trắng ra hắn chỉ cần cấp cho nàng một Vương tước, làm cho nàng ngu ngốc chỉ biết ngồi chờ chết, thế gian này làm gì còn cái gọi là hoàng thất chánh thống? Kiến đế xem như đã ngồi vững được ngai vàng. Nhưng Kiến đế là người đa nghi, không chỉ đề phòng người ngoài, thậm chí đến cả con trai của mình cũng không tin tưởng, hắn hỏi như thế lúc này, chỉ sợ cũng đang dò xét xem Tuyên vương có cùng Tĩnh vương phủ cấu kết có ý đồ xấu hay không.

Sắc mặt Vô Tà mặc dù không đổi, nhưng trong lòng không tự chủ lạnh đi vài phần, dời đi lực chú ý trên người bọn họ. Qủa nhiên sắc mặt Tần Thương có chút mờ mịt, bởi vì từ đầu tới cuối là hắn u mê không rõ bị kéo đến cứu Tần Vô Tà, nhưng Tần Thương là người đơn giản, cũng biết diệt trừ sơn tặc cứu đứa nhỏ, đứa nhỏ này vừa vặn lại là Tĩnh Vương thế tử, cũng chỉ sợ không phải là “vừa vặn”, chớ nói Kiến đế sinh nghi, chính hắn cũng nghĩ đến Tam ca nhất định đã sớm cùng tên tiểu tử Tĩnh vương phủ này quen biết.

Tần Yến Quy thản nhiên đặt ly rượu xuống, vén nhẹ áo bào trắng, đứng dậy từ chỗ ngồi, khóe môi nhếch lên, ánh mắt bình tĩnh: “Nhi thần không dám giành công, lão Tứ đã lập mưu diệt trừ phiến loạn mấy tháng nay, lần này nhi thần bất quá rãnh rỗi chỉ trợ giúp một tay mà thôi, việc cứu thoát tiểu hoàng thúc công lao lớn nhất vẫn là của lão Tứ.”

Vô Tà đang ngồi bên cạnh Kiến đế nghe Tần Quy Yến nói, thiếu chút nữa bị nghẹn, đôi mắt trợn to, không thể tin nhìn thẳng về phía Tần Quy Yến, vì cứu nàng mà tiêu diệt hết bọn sơn tặc lại dám nói là đã lập mưu từ mấy tháng trước, không nghĩ tới hắn dám nói dối trước mặt hoàng đế, nét mặt lạnh nhạt, phong thái thong dong thanh bạch, giống như đối với hắn sinh lòng hoài nghi, mới thực sự là có tội.

”Phụ hoàng không cần ban thưởng cho nhi thần, trường thương của nhi thần sắp phải rỉ sét, đã muốn thu thập bọn khốn khiếp này lâu lắm rồi. Lúc đầu năm, một nhà lớn nhỏ Lễ Bộ Thị Lang trên đường trở về kinh gặp phải biến cố, chính là chuyện tốt của những tên này gây nên, diệt sạch ổ sơn tặc này đây, chính là cứu giúp người dân, nhi thần ăn bổng lộc vua, tất nhiên phải biết lo nghĩ cho dân, cứu tiểu hoàng thúc chẳng qua là thuận tiện mà thôi, ai mà ngờ đến ngay cả tiểu hoàng thúc là con cháu của hoàng tộc mà cũng dám cướp!” Tần Thương cũng đứng lên, ngay câu nói đầu tiên đã chọc mọi người cười, chờ hắn kể lại tình cảnh lúc ấy một lần, nói đến thời điểm thấy Tần Vô Tà vừa dơ bẩn vừa hôi thối, làm cho tất cả mọi người ở trong đại điện phải bật cười.

Tần Thương không thể so được với Thái tử Tần Xuyên, cùng Tuyên vương Tần Yến Quy, tâm tư của hắn kém xa so với hai người bọn họ, xem ra trong hoàng gia xem như khó có được người hồ đồ cũng như không phải ai cũng khôn ngoan, lời của hắn nói, Kiến đế tất nhiên không hoài nghi, gật đầu một cái, ánh mắt rơi vào trên người Tần Yến Quy, hai mắt híp lại, có chút sắc bén, tựa như muốn nhìn thấu tâm tư đứa con này của hắn.

Tần Yến Quy tỏ vẻ thản nhiên, khóe miệng hơi nhếch lên, con ngươi sâu thẩm chống lại ánh mắt của Kiến đế đang phóng tới, hồi lâu Kiến đế thu hồi lại ánh mắt, ra hiệu cho hai người ngồi xuống: “Vô luận thế nào, có công phải thưởng. Lão tứ ngươi không được phép từ chối, Tam ca của ngươi đã mở miệng khen ngươi, có thể thấy được hành động lần này, công phu của ngươi nhất định đã tiến bộ rất nhiều. Lúc trước, trẫm luôn nói ngươi làm việc lỗ mãng, thiếu kiên nhẫn, sau khi được Tam ca của ngươi chỉ điểm, tiến bộ không ít, lát nữa trẫm sẽ tự mình ban phần thưởng cho các ngươi.”

”Dạ.” Tần Yến Quy cùng Tần Thương cùng cảm tạ, liền ngồi xuống.

Kiến đế lặng lẽ nhìn về phía Tần Vô Tà đang lắp đầy điểm tâm vào trong miệng, nhếch miệng cười như không cười, nói chuyện thân mật cùng với nàng: “Tà Nhi phụ thân của ngươi đã quy tiên, ngươi có tính toán gì không? Bằng không liền sống ở bên cạnh trẫm, tạm thời khoan hãy về Kim Lăng, lưu lại ở kinh thành, cùng các hoàng tử của trẫm học tập võ công, nếu ngươi cảm thấy buồn chán, bọn họ cũng có thể vui đùa cùng ngươi. Đợi ngươi lớn lên chút nữa, lập được công, trẫm liền phong cho ngươi làm Vương gia, uy phong giống như cha của ngươi, như thế nào?”

Vô Tà kéo tay áo Kiến đế lên lau miệng, Kiến đế hơi cau mày, nhưng cũng để mặc nàng.

Ai ngờ Vô Tà còn chưa kịp mở miệng, Trầm lão thái phó đang ngồi trong đại điện đứng lên nói thẳng: “Hoàng thượng, thứ cho nhi thần nói thẳng, thế tử đốt sách mua vui, vốn dĩ không phải là việc quân tử nên làm, tính tình quái đản không tốt, không chịu nổi giáo huấn, cho thế tử cùng các hoàng tử khác học tập với nhau, chỉ sợ làm hư cả một nồi cháo ngon, thần vô năng, không cách nào đảm nhiệm chức sư phó của thế tử.”

Vô Tà hé mắt, nhìn về phía lão đầu dựng râu trợn mắt đang đứng ở dưới đại điện kia, Trầm lão thái phó này thật thẳng thắng, đem nàng ví như phế thải, phá hư thanh danh của nàng. Trầm lão thái phó đức cao vọng trọng đã lên tiếng nói như vậy, chỉ sợ sau này không một ai chịu làm sư phó của Tần Vô Tà.....

Kiến đế khẽ ngưng mi, tựa hồ cũng có chút khó xử, Vô Tà chớp mắt nhìn về phía hắn, không quan tâm chút nào về việc thanh danh của mình bị hỏng, ngay cả Trầm lão thái phó cũng không muốn dạy nàng.

Kiến đế quét mắt nhìn một lượt mọi người đang ngồi ở trong đại điện, ánh mắt đắn đo suy nghĩ một chút, nhìn xung quanh, cuối cùng rơi trên người Tần Quy Yến nói: “Tĩnh vương đã đã qua đời, chỉ lưu lại Vô Tà là huyết mạch duy nhất, trẫm tất nhiên không thể cô phụ kì vọng của Tĩnh vương. Ắt phải nuôi dạy Vô Tà thành người. Như vậy đi.......Tuyên vương thuở nhỏ tính tình trầm ổn, tài hoa hơn người, trẫm liền ủy thác trách nhiệm nặng nề này cho ngươi, đem Vô Tà giao cho ngươi dạy dỗ. Tuy Tà Nhi là hoàng thúc của ngươi, thân là trưởng bối, nhưng vì tuổi nhỏ, Tuyên Vương không vì thế mà không để mắt tới việc quản giáo tiểu hoàng thúc của ngươi, cũng không thể ỷ lại vào thân phận của mình, bất kính với trưởng bối.”

Trên đại điện, các vị đại thần vốn đang lo sợ, thấy gánh nặng rốt cuộc cũng rơi trên đầu Tuyên vương mà thở phào nhẹ nhõm. Dạy dỗ thế tử Tĩnh Vương, đây cũng không phải chuyện tốt gì, quản giáo nghiêm, nhưng người ta lại là huynh đệ với hoàng thượng, tiểu hoàng thúc của các vị hoàng tử, huyết mạch duy nhất của Tĩnh vương phủ, thân phận lớn như vậy, ai dám đắc tội đây, quản giáo lơ là, ai mà biết được thế tử đần độn này, sau này lớn lên trở thành một người ngu ngốc, đây cũng không phải là một việc đơn giản, chuyện này liên quan đến tính mạng của bản thân nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.