Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 3: Lão cha sơ ý



Khi nghe hai chữ… Vô Tà, trong lòng Tần Vô Tà khẽ động, không biết đây là định số sâu xa bên trong, hay tất cả chỉ đơn thuần là trùng hợp, thiên chân vô tà...... Đây là một cái tên gửi gắm kỳ vọng rất cao, mà người thiếu niên khách quý được Tần Tĩnh tôn sùng đó là ai?

Tuy nàng biết đời này, phụ vương mình là hoàng thân chính thống Biện quốc giàu có lớn nhất Trung Nguyên, thân phận địa vị cao có chút ngoài tưởng tượng của nàng, mấy ngày nay chỉ từ đôi ba câu của hạ nhân trong phủ, nàng cũng biết ngay cả đương kim thánh thượng Biện quốc – Kiến Đế cũng rất tôn trọng phụ vương. diiiễnnnđdaàn◘lllêquýddđôn Chẳng lẽ với địa vị cao này phụ vương vẫn không vừa lòng còn muốn tồn tại mưu đồ lớn hơn?

Tần Vô Tà hoài nghi như vậy không phải là không có nguyên nhân, nàng tự nhiên rõ ràng mình là nam hay nữ nhưng phụ vương lại công bố với bên ngoài vương phi sinh hạ thế tử. Coi như phụ vương hơn nửa đời người dưới gối cũng không có con nối dõi cho đến khi già rồi vẫn là sinh ra một nữ nhi, vì lừa mình dối người coi nàng làm như thân nam nhi, điều này giải thích cũng không phải không thể.

Tần Vô Tà tự xưng là nhìn người chưa từng sai lầm, lần đầu nàng mở mắt đã cảm thấy phụ vương nàng mi phong sắc bén, hai mắt như ưng, mặc dù mái tóc có điểm bạc trắng nhưng uy nghiêm lúc còn trẻ cũng không giảm. Người lừa dối tuyên bố nàng là thân nam nhi tuyệt đối không phải vì lừa mình dối người càng không phải là vì mặt mũi mà nhất định có tính toán khác.

Hơn nữa...... Từ khi thiếu niên thần bí kia xuất hiện ở trong thư phòng của phụ vương, Tần Vô Tà càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.

Giữa lúc Tần Vô Tà không tiếp tục suy nghĩ, bỗng nhiên trong vương phủ có người lại bẩm báo, nói là thánh chỉ đến, Tĩnh Vương được lệnh tiến đến trước phủ tiếp chỉ, trong thư phòng không lâu sau chỉ còn lại một mình Tần Vô Tà.

Phụ vương vội vàng rời đi, thiếu niên tóc đen như mây vẻ mặt tao nhã không gì sánh kịp kia tự nhiên cũng đứng dậy, lúc đi tới cửa thì cặp mắt đen nhánh kia như có như không liếc mắt nhìn sau tấm bình phong tựa như đang suy nghĩ cái gì nhưng ngay sau đó liền như không việc gì thu hồi tầm mắt, khóe môi khẽ nâng lên giống như tất cả người bên cạnh đều không có quan hệ với hắn, một mình hắn thong thả đi ra ngoài sau Tần Tĩnh cũng không có nhắc nhở trong phòng còn có bé cưng bị Tĩnh Vương sơ ý xem nhẹ......

Thư phòng không thể so với những địa phương khác, người khác ngay cả tới gần nơi này cũng không dám nên Tần Tĩnh đi rồi, hạ nhân cũng tự nhiên thổi nến dập lò sửi, cả thư phòng lập tức lạnh như băng. Mà ngay cả Tĩnh Vương luôn ôm con trai nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối cũng đã quên còn có một Tần Vô Tà bị quên ở nơi này, thì càng không trông cậy vào những hạ nhân ngay cả mặt thế tử cũng chưa thấy qua kia......

Đợi một lúc lâu cũng không thấy có người tới nhận của rơi, Tần Vô Tà mới vô cùng buồn chán thở dài, suy nghĩ có nên hay không phải khóc một hai tiếng nhắc nhở người khác sự tồn tại của mình?

Nhưng vào lúc này, thư phòng thật lâu không có ai tới rốt cuộc có người đến. Người nọ gấp gáp chạy đến, vẻ mặt có chút nóng nảy cho đến khi nhìn thấy tiểu thế tử không ầm ỹ không náo loạn mở to một đôi mắt hơi chút buồn phiền, lẻ loi nằm ở trong tã lót, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bế Tần Vô Tà lên: “Thế tử thứ tội, Dung Hề đến chậm, lại trễ một chút, địa phương lạnh lẽo này nhất định sẽ khiến thế tử đông lạnh đến không thể không bị bệnh......”

Trắc phi thị thiếp trong phủ không ít, theo lý thuyết vương phi “khó sanh” mà chết, Tần Tĩnh cũng sẽ giao Tần Vô Tà cho bà vú bên người vương phi hoặc đưa tới chỗ trắc phi nuôi dưỡng mới đúng. Chỉ là Tần Tĩnh làm người trời sinh tính đa nghi ai cũng không tin được, vì thế Tần Vô Tà tới cõi đời này gần một tháng cũng chưa từng thấy qua những trắc phi quý thiếp khác trong phủ.

Tuy Dung Hề chỉ là một nha đầu mười ba mười bốn tuổi nhưng hành động cử chỉ làm ra ngược lại có chút chững chạc lão luyện vượt qua tuổi tác. Nàng ấy đối đãi người ngoài chẳng hề nhiệt tình nhưng chuyện đã đồng ý lại làm cực kỳ nghiêm túc.Từ lúc nàng bắt đầu khôi phục chút sinh lực thì vẫn do Dung Hề chăm sóc, Tần Vô Tà cũng không ghét sự chăm sóc của Dung Hề.

Phụ vương nàng nếu có thời gian rảnh sẽ đích thân đến nhìn nàng, chỉ sợ thật vất vả mới sinh ra một nhi tử sẽ xảy ra điều gì không may. Nếu là phụ vương không rảnh cũng sẽ lưu lại Dung Hề trông chừng nàng một tấc cũng không rời, tất cả thức ăn đồ dùng dành cho thế tử đều là Dung Hề tự mình phụ trách, xem ra Dung Hề rất được phụ vương tin tưởng.

Trong lòng Tần Vô Tà có lời muốn nói nhưng lại nghĩ bộ dáng này của mình mở miệng nói chuyện rất không thực tế nên chỉ có thể biến hóa tất cả nghi vấn thành một vẻ tò mò lóe ra ở đáy mắt, chờ mong Dung Hề có thể xem hiểu tâm tư xem như vô cùng trí tuệ này.

Nhìn thấy thế tử trong tã lót cũng không hề giống trẻ mới sinh mà giống như sẽ nhận thức người, mở to cặp mắt đen nhánh nhìn mình, cặp mắt kia có một lực lượng trầm tĩnh kỳ lạ. Dung Hề không khỏi sững sờ dường như giống nhau xem hiểu, biết người đó là mình, theo bản năng nói: “Hai ngày sau là thế tử đầy tháng, thân phận ngài tôn quý, hoàng thượng muốn thể hiện huynh đệ tình thâm nên yến tiệc được tổ chức ở trong cung, đích thân ngài ấy sẽ chúc mừng đầy tháng của thế tử gia ngài, thánh chỉ tới là vì tuyên việc này. Dung Hề thấy Vương Gia không có mang thế tử theo bên người nghĩ là Vương Gia nhất định bỏ quên ở nơi này, vội vã đến tìm nên cũng không nghe được nhiều......”

Tiệc đầy tháng của mình cũng phải do hoàng đế đích thân quan tâm, xem ra mặt mũi của Tĩnh vương thế tử vẫn còn lớn...... Thật ra Tần Vô Tà đối với tiệc đầy tháng cũng không có quá lớn hứng thú chỉ là nghĩ đến phụ thân mình và “hoàng huynh” cùng tuổi, Tần Vô Tà bỗng dưng cảm thấy một trận rét lạnh, nhận thấy dù là huynh đệ ruột cũng không có tình nghĩa thắm thiết như vậy, huống chi nàng và hoàng đế “huynh đệ” này vẫn là chẳng có chút quan hệ, vô duyên vô cớ gần gũi không phải tặc cũng là giặc......

Bản thân tiệc đầy tháng này dường như có mùi vị của Hồng Môn yến?

”Ngạch......” không để Tần Vô Tà suy nghĩ nhiều, Tĩnh vương gia lạnh nhạt nàng hơn nửa ngày suýt chút nữa cởi áo ra đi ngủ, cuối cùng nhớ lại bản thân còn có đứa con trai nên vội vã mặc quần áo chạy đến thư phòng, thấy Dung Hề đang ôm Tần Vô Tà, đứa nhỏ này lại không khóc không nháo không có bất kỳ kháng nghị cho thấy Tần Vô Tà rộng lượng tha thứ, Tần Tĩnh lập tức vì mình phạm vào tội lớn ngập trời cảm thấy vô cùng áy náy. Lúc này Tần Tĩnh nhận lấy vật nhỏ không cẩn thận sẽ bị bẻ thành hai mảnh, ngửi thấy mùi sữa thơm mềm mại trên người trẻ con lập tức hoàn toàn khác với Tĩnh vương gia uy nghiêm thường ngày, nét mặt già nua đỏ lên, gò má hồng hồng, vô cùng lung túng: “Phụ vương quên đi ngươi cũng may Dung Hề kịp thời đến, ngươi không có bị đông cứng, là phụ vương không đúng, phụ vương không đúng......”

Tĩnh vương gia quanh năm chinh chiến sa trường múa đao lộng thương giết người như ngóe. Đối mặt với phụ thân giết người tàn nhẫn không chớp mắt giờ phút này lại bộ dáng vụng về thật tâm thật ý nâng niu nàng trong lòng bàn tay sợ té, trong lòng Tần Vô Tà không khỏi ấm áp. Nhưng trong lòng ấm là ấm, Tần Vô Tà bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn cố nén muốn dùng vẻ mặt khác thường này nói với phụ thân nàng, nếu như tiếp tục ôm như vậy nàng thật sự có thể trực tiếp nằm ngay đơ luôn rồi nhưng Tĩnh vương gia đắm chìm trong áy náy thật lâu không thể tự thoát ra được không hề phát giác, không chút ý tứ nào muốn buông nàng ra, Tần Vô Tà nín một hồi lâu, cuối cùng vô cùng bất đắc dĩ dùng một cách vô sỉ nhất......

Ở một bên Dung Hề kêu lên: “A! Thế tử tiểu!”

Tĩnh vương gia sững sờ còn chưa sám hối xong, Tĩnh vương gia đã ngoài năm mươi tuổi đối mặt với trẻ con đột nhiên đi tiểu lập tức tay chân trở nên luống cuống cuối cùng không thể làm gì khác hơn là lưu luyến không rời buông lỏng tay......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.