Chủ nhân của yến tiệc tối nay là Hiên Viên Vân Nhiễm cùng mấy người con của Kiến đế. Mặc dù Vô Tà có thân phận đặc biệt nhưng ở trong mắt mọi
người, nhiều nhất cũng chỉ là một thế tử của Vương gia, tối nay có
chuyện gì diễn ra, thật là một chút cũng không có quan hệ với nàng.
Trong yến tiệc ở nơi này, nàng ngược lại cùng những quan viên lớn nhỏ
tới dự tiệc kia giống nhau, làm nhân vật phụ mà thôi, tựa như trong câu
chuyện cần thêm một vài kẻ làm nền mà thôi. Hiện tại, nàng chính là một
người trong đó.
Tối nay Hiên Viên Vân Nhiễm vẫn là một thân xinh
đẹp động lòng người như cũ, nói cười ríu rít, nắm tay hoàng hậu thân mật cười nói, sắc mặt thỉnh thoảng đỏ ửng lên, lộ ra tư thái yêu kiều của
tiểu nữ nhi, thỉnh thoảng ánh mắt lại sáng rực rỡ, trong sáng nở nụ
cười.
Vô Tà nâng cằm lên, ngồi ở vị trí của mình, đôi mắt sáng
nhìn vào thiếu nữ một thân áo đỏ, không khỏi nghĩ, cô gái thẳng thắn như lửa như vậy thế nào lại yêu một người vô tình không có chút thú vị như
Tần Yến Quy? Một con sư tử đang ưu nhã nằm cạnh giường ngủ, thế nhưng
rốt cuộc cũng là một con sư tử, mê luyến ưu nhã ở hắn, lại không biết
hắn nguy hiểm, không cẩn thận chính là vạn kiếp bất phục, thua triệt để, có đáng không? Dùng tuổi thanh xuân cùng hạnh phúc cả đời tốt đẹp như
vậy đi đánh cuộc một người không thể nhìn thấu, cũng không chiếm được,
vô nghĩa.
Nữ tử thông minh tuyệt đối sẽ không thử đi yêu người giống như Tần Yến Quy, đó chính là tự tìm khổ.
”Vân Nhiễm rất đẹp?”
Một tiếng cười nhẹ vang lên từ bên người, Vô Tà thu hồi bàn tay đang nâng
cằm. Người đi tới bên cạnh nàng chính là Tần Xuyên, giờ phút này lại
đang ngồi ở bên người Vô Tà, bờ môi hàm chứa ý cười như không cười, có
lẽ là trêu chọc ánh mắt quá chuyên chú của nàng đối với Hiên Viên Vân
Nhiễm.
Ánh mắt lướt qua người Hiên Viên Vân Nhiễm lại xuất hiện
một chút hâm mộ. Thần thái như vậy làm hiện lên sự hồn nhiên mềm mại
nhưng cũng bắt đầu mất đi một chút non nớt của nàng, trên khuôn mặt của
thiếu niên tuấn tú khẽ đỏ, ngược lại thật sự là có chút giống với cô gái đang ngắm nhìn người trong lòng mình, cũng không cảm thấy kì lạ khi Tần Xuyên lại đột nhiên hỏi như thế.
Vô Tà ngược lại mặt không đỏ,
hơi thở không gấp, cũng không cảm thấy đây là chuyện gì làm người ta
lúng túng, nàng lắng nghe xong liền đáp: “Là rất xinh đẹp, nếu là ta lớn hơn một chút, nói không chừng sẽ xin hoàng huynh ban mỹ nhân này làm
thê tử của ta.”
Mắt phượng của Tần Xuyên thật sự là hoàn mỹ, cho
dù ai rơi vào một đoi mắt như vậy cũng không khỏi mơ hồ có men say. Hắn
mỉm cười nhìn Vô Tà, tựa như biết rất rõ ràng đứa bé
đang mở mắt nói bừa ở trước mặt, nhưng cũng không vạch trần nàng: “Từ
xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chỉ là có lúc, lưu luyến sắc đẹp, ngược lại một cái áo khoác thật tốt, anh hùng mặc vào, nghĩ đến sẽ không khó
coi.”
Tần Xuyên thuận miệng nói một câu làm Vô Tà trong bụng ngẩn ra, nhìn nụ cười của hắn càng sâu hơn, Vô Tà nhíu nhíu mày. Không còn
vẻ không chút để ý như mới vừa rồi. Tần Xuyên có bản lĩnh như vậy, làm
cho người ta vui không nổi, hồ ly này còn rất giảo hoạt, Vô Tà không dám khinh thường hắn.
Mà Tần Xuyên lại thật giống như bởi vì thấy
được phản ứng như vậy của nàng mà có chút vui mừng, tựa như hồ ly giảo
hoạt thấy con mồi mắc câu.
Dừng một chút, Vô Tà lại vẫn trở về
với khuôn mặt nghiêm túc, rốt cuộc nghiêm trang nói: “Ngược lại là một
chủ ý thật tốt, chỉ là cưới nàng công chúa cũng không tiện. Công chúa
cao quý như vậy, về sau không thể nạp thiếp, đây là muốn bị treo cổ trên một cành cây rồi. Nếu hoàng chất đồng ý, mỹ nhân như thế, ngược lại rất thích hợp với ngươi, làm thái tử phi của ngươi cũng không tồi. Có mỹ
nhân như vậy, chỉ cần một cũng đủ rồi, treo cổ cũng không đáng tiếc.”
Cái chữ chết tiệt này nói ra từ trong miệng Vô Tà lại giống như là đang chúc mừng hắn.
Tần Xuyên cười cười: “Cũng không tệ.”
Lông mày Vô Tà nhíu lại, không muốn tiếp tục để ý tới hắn.
Quả thật, Vô Tà càng lớn lên, nguy hiểm cũng ngày càng gần thêm, bộ dạng
thế tử không ra gì này cũng không thể áp dụng lâu dài; Kiến đế lại không phải người ngu, đều sẽ từ từ lấy sức. Nếu không phải Kiến đế hi vọng
nàng còn sống, tự nhiên có một trăm phương pháp khiến cho nàng biến mất. Hiện nay tuổi của nàng tuổi còn quá nhỏ, đương nhiên còn có thể gây ra
chút hoang đường một vài lần để ứng phó, nhưng kế giả ngây giả dại này
không thể làm lâu dài. Tần Xuyên rõ rang là tới cười nhạo nàng, không
thể quá ngu, không bằng qua hai năm liền giả bộ lưu luyến sắc đẹp, không ôm chí lớn, nói không chừng còn có thể tiếp tục lừa dối mấy năm nữa.
Nếu nàng thật sự có bản lĩnh, mấy năm tiếp theo, cánh chim đã cứng cáp
hơn rồi, cũng là thời điểm không cần giả bộ ngu si nữa.
Tần Xuyên tràn ngập thâm ý nhìn Vô Tà, chợt cười nói, dời đề tài u: “Vì sao ngươi lại tin tưởng lão tam, tin hắn có thể làm người che chở cho ngươi?”
Vô Tà không hiểu rõ Tần Xuyên có ý gì. Chẳng lẽ là tới lôi kéo mình? Nhưng nàng trừ việc là một người hoàng thất chính thống, về sau có thể lấy cớ khởi binh khôi phục nhân mạch chân chính của hoàng gia, nâng đỡ nàng
làm con rối tiểu hoàng đế ở ngoài, còn có giá trị lợi dụng gì hay sao?
Dưới gầm trời này, bất cứ người nào tới lôi kéo nàng, nàng cũng đều
không kỳ quái, duy chỉ có Tần Xuyên khiến cho nàng không hiểu rõ nổi.
Hắn là thái tử, chỉ cần Kiến đế chết, hắn chính là người danh chính ngôn thuận thừa kế ngôi vị hoàng đế cũng sự nghiệp thống nhất đất nước. Nếu
nàng là hắn, điều duy nhất phải làm chính là giống với Kiến đế, nhổ cỏ
tận gốc, khiến người chính thống này của hoàng thất hoàn toàn biến mất
trên thế giới này, cớ gì phải làm vậy?
Nàng cũng rất rõ ràng vị
trí của mình trong mắt Tần Yến Quy. Nếu hắn cần ngôi vị hoàng đế, nàng ở trong mắt của hắn cũng chỉ là một con cờ có thể dùng được, hắn tự nhiên sẽ bảo vệ con cờ này bình an, nhưng lại chưa chắc sẽ không bỏ nàng vào
lúc cuối. Đây cũng là lí do vì sao Vô Tà chưa bao giờ bỏ xuống lòng
phòng bị D@Đ!LQ(+Đđối với Tần Yến Quy. Phụ vương đã nói, có thể tin hắn, nhưng không thể tin hoàn toàn, có lẽ, đúng là như thế.
Vô Tà mím môi: “Hoàng huynh để cho hắn dạy ta...ta có biện pháp gì? Thanh danh
của ta kém, Trầm lão thái phó cũng liền không muốn dạy ta, cũng chỉ có
Tuyên vương chịu dạy ta thôi, nếu không ngày sau ta thật sự thành người ngu ngốc, một chữ cũng không biết thì làm thế nào? Đến lúc gặp lại phụ
vương ta ở dưới suối vàng, hắn nhất định sẽ đánh chết ta đấy. A, đúng
rồi... Khi đó ta đã chết qua một lần.”
Đứa nhỏ này... Lúc nào cũng đều không quên làm đủ việc để diễn trò, tuyệt không chịu buông tha.
Tần Xuyên bật cười, vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc, thậm chí nhìn đến nỗi
Vô Tà cũng cảm thấy có chút hồ đồ: “Ngươi rốt cuộc còn tin hắn nhiều hơn tin ta một chút, đây là vì cái gì chứ? Hắn đối tốt với ngươi, có lẽ là bởi vì ngươi còn hữu dụng, mà ta đối tốt với ngươi là vì thật tâm thật
ý, ngươi đối với ta làm gì có giá trị lợi dụng? Vô Tà, ngươi còn nhỏ,
cuộc sống về sau vẫn còn rất dài, cần gì đi lên con đường khó khăn như
vậy?”
Ý của hắn là, chỉ có hắn mới chính là con đường tươi sáng, muốn nàng bỏ gian tà theo chính nghĩa?
”Khụ khụ khụ...” Vô Tà cúi đầu uống rượu, nghe lời nói của Tần Xuyên thì
trong ngực chợt nghẹn lại, bị sặc một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹ đỏ,
có chút tức giận nhìn Tần Xuyên chằm chằm. Không biết là hôm nay hắn
muốn bày ra trò gì mà ngay cả lời đều nói thẳng thắn như vậy. Nàng cũng
không nhớ mình quen thuộc với hắn đến như vậy?
Thấy Vô Tà ho đến
gò má đỏ ửng, Tần Xuyên nhếch môi, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng,
giúp nàng thuận khí, trong miệng vẫn là một chút ý vị dẫn dụ. Thật sự là dẫn dắt Vô Tà từng bước: “Rốt cuộc là lão Tam đã cho ngươi những gì?
Không bằng nói nghe một chút? Thứ hắn có thể cho ngươi, ta không phải
không thể cho, vật hắn không thể cho ngươi, có lẽ cũng chỉ có ta có thể
cho.”
Vô Tà không đáp, thấp giọng ho khan như cũ. Tần Xuyên hé
mắt, khẽ thở dài: “Ngươi cần suy nghĩ kĩ một chút đi, ta xưa nay biết
đạo lí lấy tâm ý ra để lay động người khác, mong muốn ngươi thật tình
thật đối đãi với ta, ta liền có thể chân thành đối đãi lại ngươi. Nếu
ngươi có dã tâm, chỉ cần dã tâm không lớn đến mức muốn làm hoàng đế Biện quốc, ta liền có thể thỏa mãn ngươi, ta chỉ là thương tiếc ngươi có
cuộc sống quá mức cực khổ...”
Như thế xem ra, Tần Xuyên xác thực
coi như là rất có thành ý rồi. Chỉ mới tiếp xúc hai lần, Tần Xuyên ở
trước mặt nàng liền bỏ đi không ít lớp ngụy trang, cũng có lẽ... Hắn
chính là nghĩ rằng nàng biết hắn là hạng người gì thì sao? Chỉ cần người trong cả thiên hạ biết Tần Xuyên hắn là hiền tài kiêm thái tử tốt của
Biện Quốc, sẽ không ai để ý tới vị thái tử này có phải là một lão hồ ly
đầy bụng tính toán giảo hoạt hay không.
Vô Tà kinh ngạc trợn to
hai mắt. Tần Xuyên cũng biết lần nói chuyện hôm nay có phần tin tức quá
lớn, cần phải cho nàng có thời gian suy nghĩ, liền cũng sẽ không cưỡng
cầu. Hắn cười cười, vỗ vỗ đầu Vô Tà, đứng dậy, giọng nói dịu dàng: “Đứa
nhỏ ngốc, ngươi còn nhỏ, chính là không tin được ta, cũng không cần biểu hiện thái độ quá rõ rang. Về sau ta cùng với lão Tam, vô luận là người
nào thành người nào bại, tính mạng của ngươi luôn sẽ có người giữ gìn
thay ngươi. Có nhiều núi dựa, dù sao cũng tốt hơn chỉ có một núi dựa
tốt. Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ một chút.”
Trong lời nói của Tần Xuyên, Tần Yến Quy muốn bảo vệ tính mạng của nàng, nhất định là bởi vì
hắn còn cần mượn nàng làm con rối tiểu hoàng đế, dĩ nhiên không thể bỏ
mặc cho nàng chết đi. Nhưng nếu Tần Xuyên hắn muốn bảo vệ tính mạng
nàng, đây tất nhiên là chân tâm thật ý muốn bảo vệ. Nếu không thì dù hắn muốn tính mạng của nàng thì chỉ cần bỏ mặc Kiến đế ra tay với nàng là
được.
Tần Xuyên ngước mắt liếc nhìn Tần Thương cách đó không xa
đang đi tới hướng này, nhếch môi cười, thu hồi bàn tay ở trên đầu Vô Tà, như không có việc gì mà tự nhiên cất bước rời đi. Dọc theo đường đi,
hắn cũng thỉnh thoảng nói chuyện phiếm hoặc chào hỏi mấy câu cùng mọi
người.
Nhìn hắn rời đi, Vô Tà sờ sờ cái mũi của mình, mở trừng
hai mắt, sao nàng lại không biết, chạm tay vào mình thế nhưng lại có thể bị bỏng?
”Đại ca đang nói chuyện gì với ngươi?” Tần Thương vừa tới liền nhìn thấy Tần Xuyên đi, không khỏi có chút buồn bực.
Vô Tà không biến sắc giương khóe miệng cười nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm
tĩnh, giống như vừa rồi không hề nghe được một câu nói nào, ánh mắt rất
yên tĩnh thong dong: “Cũng không có gì.”
Thấy Vô Tà nói như vậy, Tần Thương cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đặt hai hũ rượu nhỏ mình đặc
biệt xách tới vì Vô Tà xuống, đặt mông tùy tiện ngồi ngồi xuống bên cạnh Vô Tà, nhếch miệng cười nói: “Tiểu Vô Tà, nhìn xem ta mang vật tốt gì
tới cho ngươi.”
Vô Tà nhíu mày, bày tỏ không hiểu. Tần Thương tức giận trợn mắt nhìn tiểu quỷ không hiểu phong tình này một cái. Đứa bé
này thế nào một chút ý tứ cũng không có, dù gì thì cũng phải đoán một
chút chứ. Vô Tà không để ý tới hắn, Tần Thương cũng không còn biện pháp, không thể làm gì khác hơn là chính mình tự mở miệng khai ra đáp án:“Đây là rượu ngon mà ta tìm thật lâu mới được, uống rất ngon. Nó là dùng quả mơ để làm, tuyệt đối không say.”
Trên mặt Tần Thương dương
dương hả hê, hắn từ hủ đối với tiểu Vô Tà nhưng xuất phát từ nội tâm móc mất, một hồi trước vốn định luyện một chút tiểu tử này tửu lượng, cho
nàng đổ trong quân đội rượu mạnh, thật không nghĩ đến, tiểu Vô Tà tửu
lượng là thật không được, thế nhưng liên tiếp sẽ say rất nhiều ngày,
Tần thương vì thế vẫn bị đánh hắn Tam ca dừng lại huấn, dạy Vô Tà,
d%đ)lq đ vô luận là chuyện gì, cũng dạy một tiến hành theo chất lượng,
hôm nay Tần thương ngộ hiểu, hiểu tất cả muốn từ cơ sở bắt đầu, uống
rượu cũng thế, liền từ rượu tính thấp nhất rượu trái cây bắt đầu uống
đi.
Vô Tà hết sức phối hợp gật đầu một cái, Tần thương chỉ biết
là Vô Tà tửu lượng quá kém, ba lượng ly là có thể ngã xuống đất, lại
không biết nàng đây nhưng mà là bị thân thể này liên lụy, nhưng vô luận
như thế nào, nàng từ trước đến giờ thời khắc duy trì của mình tỉnh táo
cảm giác cảnh, nhưng Vô Tà nghĩ tới nghĩ lui, còn là cũng không đâm
thủng tầng này hiểu lầm, nếu là Tần thương biết mình hôm đó suy nghĩ qua lĩnh sau khi say rượu nói xằng nói bậy toàn bộ một chữ không rớt đất
nghe vào Vô Tà trong tai, chỉ sợ là muốn xấu hổ đến cũng nữa không cười nổi.
”Tuyên vương tương lai?” Tần Thương đang nói chỗ tốt của
rượu trái cây kia, âm thanh giòn giã của Vô Tà vang lên, chợt cắt đứt
lời nói của Tần Thương.
Tần Thương sững sờ, vẻ mặt chợt có chút
cổ quái: “Tam ca... Hôm nay thân thể của Tam ca khó chịu, thỉnh an với
phụ hoàng xong liền rời đi, có lẽ là trở về cung Trường An nghỉ ngơi?”
Vô Tà dừng một chút, ánh mắt hơi dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống:“Nhưng hôm nay không phải là vì Bắc Tề cùng Biện quốc kết thân mới có dạ tiệc này sao?”
Một trong những nhân vật chính việc kết thân lại không có mặt, dạ tiệc phải tiếp tục tiến hành thế nào bây giờ?
”Tam ca hắn...”
Ánh mắt Tần Thương có chút lập lòe bất định, không đợi hắn nói xong, hoàng
hậu một thân phượng bào cao quý đoan trang trên yến tiệc đã mở miệng, đi thẳng vào chủ đề chính của bữa tiệc tối nay: “Hoàng thượng, chúng ta
nhìn nha đầu Vân Nhiễm, nàng có vẻ ngoài tốt, tính tình cũng tốt, ngày
trước hoàng thượng ngài luôn nói nếu Vân Nhiễm là nữ nhi của chúng ta
thì thật là tốt biết bao. Theo nô tì thấy, nàng ở nơi này cũng coi như
là một nửa nữ nhi của chúng ta, cũng hoàn thành tâm nguyện của hoàng
thượng ngài cùng nô tì nhiều năm nay.”
Trong lòng Vô Tà cười
lạnh, một đế một hậu, sự ăn ý nhiều năm như vậy ngược lại không hề giảm. Ngày xưa Kiến đế mượn tay hoàng hậu hạ độc khi nàng còn ở trong tã lót, có thể nói là không chê vào đâu được. Quả nhiên, Kiến đế vừa nghe, liền cười vang: “Hoàng hậu nói rất phải, nhưng hoàng hậu không biết,
chuyện này nha đầu Vân Nhiễm ngược lại đã nhắc từng qua ở trước mặt
trẫm, trẫm đã sớm đồng ý với hoàng đế Hiên Viên của Bắc Tề, hẳn là muốn
gả Vân Nhiễm cho Tần gia chúng ta, nhưng chuyện này cũng cần bọn nhỏ
tình nguyện, không thể ép buộc được.”
Sau khi hoàng hậu nghe
xong, lôi kéo tay Hiên Viên Vân Nhiễm, thân mật hỏi: “Nói như vậy, trong lòng Vân Nhiễm là đã sớm có đối tượng rồi hả?”
Gò má Hiên Viên
Vân Nhiễm đỏ lên. Tuy là nàng là người ngây thơ thẳng thắn, nhưng là dù
sao cũng là nữ nhi, nhắc tới hôn sự của nàng trước mặt nhiều người như
vậy không khỏi có chút ngượng ngùng: “Hoàng hậu nương nương, ngài…”
Kiến đế vỗ bàn cười to, lắc đầu một cái: “Nha đầu Vân Nhiễm, ngươi cứ việc nói, trẫm làm chủ cho ngươi.”
”Dạ!” Hiên Viên Vân Nhiễm nhấc làn váy đi xuống bậc thang, hết sức trịnh
trọng quỳ xuống trước mặt Kiến đế cùng hoàng hậu: “Người trog lòng Vân
Nhiễm luôn muốn gả, từ nhỏ đã định, hôm nay Vân Nhiễm chính là cầu hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương, gả Vân Nhiễm cho hắn!”
Cô gái Bắc Tề cởi mở thẳng thắn, trên mặt Kiến đế tràn đầy khen ngợi, hứa hẹn
tại chỗ, bảo Hiên Viên Vân Nhiễm cứ nói đừng ngại. Hiên Viên Vân Nhiễm
mở miệng, tự tin và dũng cảm nói: “Vân Nhiễm muốn gả cho...”
Cả
cung yến nhất thời yên tĩnh lại, mặc dù trong lòng tất cả mọi người đều
biết rõ chuyện sẽ xảy ra trong hôm nay, nhưng chân chính đến thời khắc
mấu chốt, lại cũng không khỏi nín thở trầm ngâm, đăth toàn bộ lực chú ý
trên người thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành đang quỳ ở trước mặt đế
hậu.
Trong chén của Vô Tà có rượu, nhưng cũng lại chợt quên
uống..., ánh mắt của nàng hơi dừng lại, giữa sự hoảng hốt, chỉ cảm thấy
thời gian lúc này hình như cũng trôi thật chậm, mỗi một phút, mỗi một
giây trôi qua đều dài đằng đẵng...
”Vân Nhiễm muốn gả cho thái tử ca ca!”
Rầm!
Hình như có chút không giống với dự đoán của mọi người, bữa tiệc đột nhiên
xôn xao như muốn nổ tung lên. Trên dưới Biện quốc hạ không ai không
biết, Vân Nhiễm công chúa này là một nhân vật phong vân, thích người nào chính là thích người đó, chưa bao giờ gượng ép,
mọi người thậm chí còn biết được, Vân Nhiễm công chúa này từng có lời
thề son sắt nói, muốn xin chỉ gả cho Tuyên vương Tần Yến Quy từ Kiến đế, nhưng sao mới chỉ có vài ngày trôi qua, lại đột nhiên thay lòng hay
sao? Lại là xin chỉ muốn gả cho thái tử Tần Xuyên...
Vô Tà cũng
có chút ngoài ý muốn, tay cầm cái ly run lên, tay hơi vẩy lên, nhưng
trong nháy mắt, nàng lại không nói được cảm xúc kì lạ nơi đáy lòng mình: có nghi ngờ, có kinh ngạc, nhưng cũng có một tia thở phào nhẹ nhõm
trong nháy mắt?
Nàng theo bản năng đưa mắt quét về phía dưới bữa
tiệc, chỉ duy nhất một người không hề kinh ngạc đối với lần bày tỏ này.
Quả nhiên, vẻ mặt Tần Xuyên vẫn dịu dàng nho nhã trước sau như một, duy
chỉ có cặp mắt phượng kia là thâm thúy đến nỗi khiến người ta nhìn không rõ cảm xúc nơi đáy mắt của hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt
rơi vào trên người của hắn dĩ nhiên là không ít, nhưng hắn lại có thể
không coi ai ra gì, vẫn dịu dàng cười nhạt như cũ, ánh mắt nhìn Hiên
Viên Vân Nhiễm cũng hết sức dịu dàng, khiến cho trong lòng người không
khỏi bỏ đi mấy phần nghi ngờ. Có lẽ là giữa thái tử cùng Vân Nhiễm công
chúa đã sớm có tình nghĩa?
Hình như là đã nhận ra ánh mắt Vô Tà,
hắn cười như không cười quay đầu sang, nhìn nàng một cái, Vô Tà ngớ
ngẩn, lập tức cau mày, quay đầu đi, không hề nhìn mặt của Tần Xuyên nữa.
Tần Thương hình như cũng không kinh ngạc vể chuyện Hiên Viên Vân Nhiễm đột
nhiên đổi lời nói muốn gả cho thái tử Tần Xuyên, chỉ là vẻ mặt của hắn
cổ quái, ánh mắt nhìn vào thiếu nữ xinh đẹp một thân trang phục màu đỏ
này cũng trở nên kì lạ, không giống với sự ghét bỏ cùng khinh thường lúc trước, hình như còn mang chút đồng tình cùng thương hại?
Vô Tà
đè nén những điều khó hiểu xuống đáu lòng. Trên bữa tiệc này có xảy ra
chuyện gì nàng đã không hề muốn quan tâm nữa. Nghĩ đến việc Kiến đế cuối cùng cũng sẽ hứa hẹn với Hiên Viên Vân Nhiễm, đồng ý hạ chỉ gả Hiên
Viên Vân Nhiễm cho thái tử, làm thái tử phi của Tần Xuyên thôi.
Uống một hơi cạn sạch ly rượu trái cây mà Tần Thương mới vừa rót cho nàng,
Vô Tà bỗng nhiên đứng dậy. Tần Thương không hiểu, kéo tay Vô Tà lại,
nghi ngờ nói: “Tiểu Vô Tà?”
Vô Tà ngẩn người, qua loa nói: “Rượu này có chút nặng, ta muốn đi tản bộ một chút cho mùi rượu bớt nồng.”
Tần Thương cũng ngây ngẩn cả người. Không có đạo lý! Vô Tà mới uống một ly
rượu trái cây kia mà đã say rồi hả? Chẳng lẽ là hắn bị người lừa dối
hay sao? Người bán rượu đã chính miệng nói cho hắn biết, rượu này chính
là uống mười vò, hai mươi vò cũng sẽ không say.
Trong lúc Tần Thương còn đang nghi ngờ, Vô Tà đã sớm không có bóng dáng, không biết là đi đâu.
Rời khỏi bữa tiệc, Vô Tà dĩ nhiên là đi tới hướng của cung Trường An. Bởi
vì trời đã vào đông, rừng hàn mai này quả nhiên trở thành một biển hương tuyết, còn chưa đến gần, đã ngửi thấy một hương mai cực kỳ đạm nhã.
Cung nhân ở nơi này rất ít, bởi vì cung Trường An vốn cũng rất yên lặng.
Thật ra thì trong lòng Vô Tà chút hoảng hốt, nàng cũng không hiểu nhiều
lắm, mình vì sao lại tìm tới nơi này, nàng rốt cuộc muốn hỏi hắn cái gì?