Mức độ chấn động của cả cổ mộ hình như dịu đi một chút, chiều hướng sụp xuống, chẳng qua là giờ phút này, vốn dĩ là một cung điện huy hoàng lộng lẫy dưới lòng đất, khắp nơi hoang tàn, đổ nát thê lương, không khí ẩm ướt càng thêm đáng sợ âm u, giống như đi đến địa ngục.
Di túc trân quý yên tĩnh lại mà không tiếp tục sụp đổ nữa, là lễ vật mà Yến Vô Cực đưa cho bọn họ, Vô Tà có chút khâm phục năng lực của Yến Vô Cực, hắn có thể trong lúc cung điện đang nghiêng, dừng thời gian lại, để cho sự tàn phá này chậm chạp không ngã xuống.
Giờ phút này được an toàn, ít nhất cũng nói rõ ra Yến Vô Cực cũng được an toàn, điều này làm cho bất an trong lòng Vô Tà cũng được trấn an đôi chút.
Chẳng qua nếu theo như lời Yến Vô Cực nói, lối đi thông từ cung điện trong lăng mộ trong lòng đất thông đến trên mặt đất đã bị phá hủy, nếu như Yến Vô Cực nói như vậy, chỉ sợ cũng không phải là đe dọa, nhưng hắn cũng đã nói, có Tần Yến Quy ở đây có lẽ hắn sẽ mang nàng tìm được lối ra. Lúc Yến Vô Cực đang nói lời này, Vô Tà cũng biết được hắn cũng không nắm chấn mười phần, chẳng qua là hắn tin tưởng Tần Yến Quy mà thôi, hai mắt Yến Vô Cực đã mù, nhưng cảm nhận của hắn lại cực kì thấu đáo, nhìn người chắc chắn sẽ không sai.
Bởi vì chấn động đã dừng lại, thân mình Vô Tà cuối cùng có thể đứng vững vàng, đi lại bình thường, không còn lo lắng lảo đảo tùy lúc bị cự thạch trên trần nhà rớt xuống đánh trúng.
Nàng lẳng lặng đi theo sau lưng Tần Yến Quy, cổ mộ âm u lạnh lẽo cùng ẩm ướt làm cho tay chân của nàng lạnh như băng, nàng không dám cách quá xa Tần Yến Quy, nếu có biến cố gì đột nhiên xảy ra, hai người cũng có thể ứng biến tốt hơn một chút.
Nhưng giờ phút này đây, giống như có một vật vô hình chen ngang giữa hai người, hai người bọn họ không ai nói gì, nhưng sự trầm mặt này cùng ngày thường bất đồng, đây là loại xa cách từ trong tâm, hắn không muốn giải thích với nàng bất cứ thứ gì, mà nàng cũng không hỏi chuyện tình quá nhiều, lại cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Trong không gian này khắp nơi đều đổ nát cùng mùi vị ẩm mốc, yên tĩnh đến đáng sợ, hai người tiếp tục trầm mặc, chỉ dồn sức lực mà đi, tiếng bước chân ở nơi an tĩnh trong thời điểm như thế này lại cực kì rõ ràng, từng tiếng từng tiếng dường như giẫm vào trong lòng người.
Kèm theo là tiếng hít thở lẫn nhau của bọn họ, Vô Tà không khỏi có chút khẩn trương hơn, đó là một loại bản năng khi gặp phải nguy hiểm, âm thanh lộc cộc trầm thấp từ trong bóng tối truyền đến, từ phía sau, từ xa đến gần, làm cho cả người lạnh lẽo mà không có lí do, loại cảm giác lạnh mà run lên, trong không khí, hơi thở thối nát này càng ngày càng nặng, tựa như có thứ gì đó đang đến gần, nhưng con người kiêng kỵ nhất, thông thường không phải là sự nguy hiểm của bản thân, mà là thứ người ta không biết rõ, cũng không biết vật kia là thứ gì, biết rõ có vật đang đến gần nhưng lại không biết nó lúc nào thì đến, lúc nào sẽ bất chợt xuất hiện sau lưng mình, sẽ đột nhiên phát sinh chuyện gì mà mình không nghĩ tới.
Qủa nhiên, nó không phải là những thứ Vô Tà sinh ra ảo giác khi ở lâu trong đây, bởi vì thân thể Tần Yến Quy đang đi phía trước chợt chậm lại, cách Vô Tà gần hơn, mặc dù hắn không nói gì, nhưng Vô Tà biết hắn là đang đề phòng.
Vào giờ phút này, đúng như lời của Tần Yến Quy nói, có chuyện gì thì ra ngoài hẳn nói, Vô Tà biết đây cũng không phải là thời điểm tức giận, cũng không thể không quăng những chuyện kia ra sau đầu, bước đi nhanh hơn, đến gần Tần Yến Quy, vươn tay kéo áo hắn, theo sát: "Cửa ra bị chặn lại, chúng ta có thể đi ra ngoài sau?"
Tần Yến Quy không có phản ứng, mặc cho nàng lôi kéo tay áo của mình, còn cố ý thả chậm bước chân một chút, cho nàng đuổi theo, trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ thấy được bóng lưng to lớn trước mặt nàng , đỉnh đầu vang lên giọng nói thong dong lại không nghe ra chút cảm xúc gì của hắn: "Cố gắng thử một lần."
Hắn không nói có thể, cũng không nói không thể, nhưng ngữ điệu bình tĩnh này, lại thêm hắn chính là Tần Yến Quy, có lẽ làm cho người ta không có lí do mà an tâm.
Đúng vậy, an tâm. Mặc dù chưa biết phía trước sống chết ra sao, nhưng vì hắn ở đây, liền giống như không có việc gì có thể làm khó được hắn, từ khi Vô Tà bắt đầu tiến vào cổ mộ, lúc nào cũng hết sức cảnh giác, một phút cũng không dám thư giãn, mà giờ phút này, sau lưng hắn, ngược lại so với bất cứ lúc nào cũng có thể lười biếng một chút, cái gì cũng không cần nghĩ.
Nhưng vào lúc này, sau lưng chợt có một luồng gió lau thật nhanh đến đây, Vô Tà liền cảm giác nhiệt độ quanh thân mình dường như một lần nữa lại xuống thấp, làm người ta không rét mà run, ngay sau đó, trong huyệt mộ tối tăm dường như có đồ vật gì đó phát sáng, Vô Tà theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy màu xanh thẩm u quang đang từ nơi kia không ngừng nghỉ trong bóng tối mà hướng đến, giống như một cái đèn xanh tung bay, phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo.
Trong lòng Vô Tà thoáng qua một ý nghĩ, nhưng tốc độ quá nhanh, nàng cũng không thể bắt được nó, trong lòng nghi ngờ, nhưng Vô Tà cũng chỉ thu hồi ánh mắt trước mắt, đang muốn quay đầu đi, màu xanh thẳm u quang kia bất chợt vọt thẳng đến trước mặt nàng, tiếp cận nàng gần hơn, một cỗ mùi hôi thối chợt xong thẳng vào mũi của nàng, một hồi thiêu đốt, Vô Tà trợn to hai mắt, thấy được chính là một đôi mắt màu xanh nhô ra đầy lông lá.
Không, kia có lẽ cũng không được coi là ánh mắt, cả con mắt máu thịt be bét, chỉ có một mảnh màu xanh biếc, vật kia toàn thân tản ra một cỗ mùi hôi thối làm cho người ta khó có thể chịu được, cực kỳ nồng, đó là mùi vị hôi thối.
Này...Đây là...xác sống?!
Loài vật này quả thật, không, nó không coi như là một thi thể rồi, nhiều nhất cũng chính là một con quái vật mà thôi! Không nghĩ tới trên thế gian này lại thật sự có quái vật như vậy! Nếu giờ phút này Vô Tà rãnh rỗi, chắc chắn sẽ nhịn không được mà liên tục cười khổ, xem ra Yến Vô Cực cùng người thủ Mộ Đế vương này thật sự quá khách khí, cái gì biến hóa trận địa sinh tử, so với vật này đáng yêu hơn nhiều!
Lúc trước cũng không biết vật này đang ở nơi nào thành thật mà đợi mình, cũng không thể ra được mà chạy loạn, xem ra là bị người giữ mộ khống chế. Đáng tiếc, trước mắt toàn bộ tinh lực của Yến Vô Cực đều dùng ngăn trở để khu mộ không sụp xuống, tinh lực tự nhiên cũng có hạn, không thể chú ý đến súc sinh này, mất đi không chế, bọn họ liền chạy loạn đến đây!
Cảm giác ghê tởm đánh úp về phía Vô Tà.
Trước khi phản ứng kịp đây là vật gì, lúc này Vô Tà lảo đảo về sau một bước, thân hình quái vật kia miễn cưỡng còn duy trì được hình người, thay đổi hoàn toàn, máu thịt be bét, khắp nơi trên da thịt đều là hồ, phát ra màu xanh thẩm u quang, xanh thẳm từ đầu đến chân, cái thứ miễn cưỡng được tính là mặt kia, chỉ có hai con mắt coi như là đầy đủ, trên mặt từ miệng lan rộng đến mang tai, cười quỷ dị hắc hắc, hưng phấn dị thường, hướng Vô Tà đi tới mà gặm!
Vô Tà phản ứng cực nhanh, theo bản năng liền buông lỏng tay áo của Tần Yến Quy, hai cái tay trống đi, nhịn đi cảm giác ghê tởm, hai tay bắt được đầu của con quái vật kia, trong tay áo của nàng vốn có dấu một cây chủy thủ để dùng, đáng tiếc vật kia đã cho Yến Vô Cực mất rồi, chưa từng nhặt lên, giờ phút này trong tay không có vật gì, tạm thời không có vật gì cắt đứt được đầu con quái vật, chỉ đành tung người lên, hung hăng đạp bay nó đi.
Đến đây không chỉ một con quái vật này, phía sau nó có rất nhiều đồng loại của nó cũng toét miệng cười hắc hắc he he chạy đến, Vô Tà đạp một, con quái vật bay ra trực tiếp nện vào người những con quái vật đang xông lên, đụng ngã tất cả đồn loại của nó, ba ba ngã một mảng lớn.
Lúc trước Vô Tà bảo hộ trước mặt Yến Vô Cực bị thua thiệt, trước ngực bị thương, trận vận động dữ dội này, không tránh khỏi thở dốc một trận, tiếp theo đó, trước ngực cũng truyền tới một trận đau nhói.
Với sức lực của Vô Tà vừa rồi, ngay cả một thanh niên cường tráng, bị nàng đạp như vậy, cũng muốn hôn mê rồi, nhưng dù gì những con quái vật kia cũng không phải là vật còn sống, không có cảm giác đau, ngã xuống đất sau đó lại rối rít lảo đảo lắc lư mà bò dậy, toét miệng cười quỷ dị hắc hắc lại hướng về phía Vô Tà vọt tới, đối với da mềm thịt mịn như Vô Tà cảm thấy hết sức hứng thú.
Thoạt nhìn vật này không có chút thông minh, tất cả động tác cứng nhắc mà hoạt động, nếu một lần nữa Vô Tà vẫn "Người", những quái vật kia có phải hay không giống như lần trước toàn bộ nằm xuống.
Lần này, sức lực Vô Tà có chút suy kiệt, trước ngực còn bị thương một trận, mùi tanh từ bên trong xông ra, mắt thấy những con quái vật kia cứ hướng nàng cắn tới, lúc này Vô Tà đứng thẳng lên, chịu đựng cảm giác đau đớn kịch liệt, ánh mắt cũng thay đổi trở nên ngoan độc hơn, lần này, nhất định không vặn gãy đầu mấy con quái vật này xuống là không thể!
Nhưng lần này, những con quái vật kia cũng không có đụng đến Vô Tà, lúc những con quái vật kia hưng phấn mà tiến đến gặm cắn Vô Tà, bàn tay bên tai Vô Tà duỗi đến, bàn tay trực tiếp giữ đầu tên quái vật kia, bởi vì hành lang cực kì chật hẹp, Vô Tà cũng không có cách nào chạy đến sau lưng Tần Yến Quy, chỉ có thể lui về phía sau mấy bước, tránh xa mùi hôi thối của con quái vật kia một chút, lưng cũng chạm được đến thân thể đang tỏa ra nhiệt độ của Tần Yến Quy.
Hành lang chật hẹp kia, con quái vật bị Tần Yến Quy bắt được tại chỗ, đi tới không được, lui về phía sau cũng không được, đồng bọn phía sau cũng không ý thức được, hắc hắc he he dùng sức đi về phía trước, nhưng thủy chung không thể tiến lên phía trước một phần nào, lại như cũ chậm lại ở phía sau.
Con quái vật kia vốn dĩ cũng không thông minh, chỉ cùng dã thú cấp thấp giống nhau chỉ biết nóng nảy, bản thân bỗng nhiên bị chế trụ, không động đậy được, quái vật kia nóng giận lên, liền đổi mục tiêu, đôi mắt xanh thẳm cùng đầy tơ máu kia chưa từng lấy ra khỏi người Vô Tà, ngược lại dời lực chú ý lên người Tần Yến Quy, muốn kéo đứt cánh tay kia.
Vô Tà biết bọn quái vật kia đã nổi giận, không khỏi khẽ thay đổi sắc mặt, mặc dù quái vật kia máu thịt be bét, vừa vặn thân thể lại cứng như đá, vừa rồi lúc muốn dùng sức vặn gãy cổ chúng nó thì biết được, nàng dùng nội công, lại không cách nào làm cho ngón tay cắm vào trong đầu nó được, vì thế Vô Tà mới quyết đoán, ra sức đá bay nó đi.
Giờ phút này Vô Tà ý thức được quái vật kia muốn bẻ gãy tay của Tần Yến Quy, Vô Tà liền biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, sắc mặt thay đổi một cách nhanh chóng, mở miệng định nói chuyện, thanh âm kia vẫn còn trong cổ họng nàng, một tay khác của Tần Yến Quy bất chợt nhẹ nhàng khoác lên vai trái của Vô Tà, nghiêng người, nhẹ nhàng kéo nàng hướng về phía sau mình, nhờ những ánh sáng xanh phát ra trên người con quái vật, Vô Tà thấy, trong chớp mắt, gương mặt tao nhã lạnh nhạt của Tần Yến Quy gợi lên một nụ cười lạnh, tay phải dùng sức nắm chặc...
Trong khoảnh khắc đó, con quái vật đang nóng nảy xông lên trước kia chợt bất động, đầu của nó nằm trong tay của Tần Yến Quy bị nắm thành đậu hũ, chất lỏng hôi tanh màu xanh biếc văng ra khắp nơi, nét mặt Tần Yến Quy thoáng quá chút chán ghét, trên tay dùng sức, ném quái vật ra xa, trừ bàn tay dính đầy chất lỏng xanh biếc của quái vật kia tràn ra, dường như không một giọt nào dính trên quần áo Tần Yến Quy.
Vẻ mặt Vô Tà khẽ giật mình, trong lòng như có thứ gì đó quay cuồng dữ dội bung ra, Tần Yến Quy giờ phút này đây, thật giống như một người nàng đã từng gặp qua ở nơi nào, nga, đúng rồi, rất nhiều năm trước, trong rừng rậm ở trên núi, hắn đối đãi với những con dã thú lúc tập kích bọn họ, cũng là như thế không chớp mắt một cái, liền tay không bắt được con hổ to lớn thân hình to hơn rất nhiều so với người, sau đó bị thương ở tay, một cái lấy mất đầu con hổ, hắn lúc đó, cũng như thế này, lạnh lùng tàn khốc, hóa thân thành ma quỷ...
Hắn rất ít khi tức giận, cũng cực kì ít động thủ, cho nên hắn vĩnh viễn cao nhã khó lường như vậy, không thể nào với tới được, nhưng cũng không có nghĩa là Tần Yến Quy sẽ không tức giận, cũng sẽ không ra tay...
Quái vật nhìn thấy ma quỷ, há lại đối thủ cùng cấp bậc?
Nhưng quái vật dù sao cũng chỉ là quái vật, bọn chúng không có thông minh, đồng loại đằng trước của mình chết thảm thiết, bọn chúng cũng không biết sợ, Tần Yến Quy đối với bọn chúng mà nói, là một người sống sờ sờ, cũng là thứ thức ăn đầy sức hấp dẫn rất hưng phấn đối với bọn chúng, thấy Vô Tà cách khá xa, bọn chúng dời toàn bộ lực chú ý lên người Tần Yến Quy, toét miệng rối rít vây lại.
Tần Yến Quy một tay bóp vỡ, sau đó chất lỏng hôi thối văng khắp mọi nơi, những con quái vật kia một con lại một con ngã xuống đất, trên mặt đất máu thịt be bét càng thêm nhiều, bị bóp nát phân nửa chỉ còn lại phân nửa.
Số lượng những con quái vật kia rất nhiều, giống như không bao giờ hết, Vô Tà đứng ở ngoài hồi lâu, sức lực cũng khôi phục chút ít, tình cờ có mấy con lọt lưới hướng về phía Vô Tà xông đến, cũng bị Vô Tà một cước đá bay trở về, sau đó liền bị Tần Yến Quy nắm lên, giết chết.
Số lượng những con quái vật này ngày càng nhiều lên, Tần Yến Quy có lợi hại hơn nữa, cuối cùng vẫn chỉ có hai tay, thỉnh thoảng vẫn có những con bị lọt lưới lao đến về phía Vô Tà, số lượng cũng ngày càng nhiều, mặc dù Vô Tà không có gì đáng ngại, nhưng lần lượt đạp những con cá lọt lưới này trở về, lại làm thân thể nàng càng thêm kiệt sức, ngực như bị thiêu đốt, thỉnh thoảng có máu tươi từ khóe miệng rỉ ra, Vô Tà cũng không hoảng hốt, lấy mu bàn tay lau đi, chẳng hề để ý.
Tần Yến Quy hơi cau mày, con ngươi đem thâm thúy kia, rốt cuộc cũng thoáng qua một tia không kiên nhẫn cùng tức giận, hắn dường như có chút do dự, cũng không tính toán làm như vậy, nhưng giờ phút này, hắn không thể không nâng tay trái lên, một trận gió từ xẹt qua rách tay áo của chính mình, chỉ chốc lát tay áo bào tách ra, tay phải nắm thành quyền, máu tươi rỉ ra, càng ngày càng nhiều, rơi xuống đất một giọt lại một giọt,
Chuyện xảy ra ngoài dự đoán, những thứ vốn là cực kì thèm khát máu tươi của người sống, sau khi gặp phải máu tươi của hắn, lại không phải là vui mừng mà là sợ hãi...
Những thứ quái vật không có suy nghĩ kia, sau khi nhìn thấy máu tươi của Tần Yến Quy, đồng loạt nhìn về phía khuôn mặt của Tần Yến Quy, sau đó run rẩy, sợ hãi, lạnh rung chạy thẳng về phía sau, hận không thể cách Tần Yến Quy càng xa càng tốt...
Cái này cũng không giống như có ý thức mà sợ hãi hắn, ngược lại giống như một loại bản năng của chủng loại, đối với một chủng loại khác mà sinh ra sợ hãi, chính là xác sống hóa thành, không có suy nghĩ, nhưng thân thể lại vẫn nhớ kĩ loại sợ hãi này...
Những quái vật kia, chỉ lo sợ, chợt giống như thủy triều rút đi một dạng, giống như bình thường không hiểu, một lần lại thông suốt thay đổi, bừng tỉnh trong giấc mộng, nếu không phải trên mặt đất vẫn còn những hài cốt của những con quái vật bị Tần Yến Quy giết chết cùng chất lỏng hôi thối văng khắp nói, Vô Tà thật sự muốn cho là, sự việc khi nãy hết thảy nhất định là bị trúng huyền trận gì đó, sinh ra ảo giác.
Tần Yến Quy vén tay áo ra, xoa xoa tay của mình, lại cực kì tùy tiện mà băng bó vết thương trên tay của mình một cái, xoay người lại, không hề nói gì, hương Vô Tà trực tiếp đi tới, bởi vì mất máu, sắc mặt của hắn hơi trắng bệch, Vô Tà đi đến bên cạnh nhìn hắn một cái cũng không nói câu gì, khẽ cau mày: "Đi."
Những con quái vật này, làm mất thời gian của bọn họ quá nhiều, hắn biết giờ phút này, Vô Tà có rất nhiều câu hỏi muốn nói, nàng không biết phụ vương nàng vì Tần Yến Quy mà vứt bỏ nàng, nàng mới là con của phụ vương, nàng cũng không biết vì sao, chủ nhân của ngọc bội hình chim ưng kia vốn dĩ là hắn, mà không phải là nàng? Giờ phút này nàng càng không biết được, vì sao máu của Tần Yến Quy, sẽ làm những con quái vật kia hoảng sợ mà chạy mất...
Vừa rồi ánh mắt Tần Yến Quy nhìn nàng rất phức tạp, đó là loại......hắn chưa bao giờ có, luống cuống cùng phiền muộn.
Trong lòng Vô Tà tuy có nghi vấn, nhưng cũng biết trong thời điểm trước mắt nói những thứ kia ra một chút, bọn họ lưu lại ở chỗ này thêm một phút, chính là trở thành gánh nặng của Yến Vô Cực thêm một phút, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Lấy tình huống của Yến Vô Cực, chỉ sợ là đang nỗ lực chống đỡ, tạo thêm thời gian cho bọn hắn, nhưng lấy thân thể của hắn, chỉ sợ cũng không chống đỡ được quá lâu...
Trong lòng Vô Tà vừa thoáng qua một cái ý niệm, chợt, chấn động dưới chân vốn dĩ đã dừng lại, lại một lần nữa bắt đầu chấn động, lần này, so với bất cứ lúc nào lúc trước cũng đáng sợ hơn, kịch liệt hơn! Sắc mặt của Vô Tà cùng Tần Yến Quy thay đổi, lăng mộ, lại một lần nữa sụp xuống, tốc độ lần này so với lúc trước nhanh hơn, lần này, ngay cả cây cột trụ của cung điện cũng không còn trọn vẹn để chống đỡ nổi, nếu đỗ, chính là hủy diệt hoàn toàn!
Trận động đất này ùn ùn kéo đến, dưới chân Vô Tà lúng xuống, nháy mắt cả người lệch xuống dưới, phía dưới đổ sụp xuống, cự thạch rớt xuống, mặt đất lay động, muốn là đổ xuống!
Đột nhiên lúc này, Tần Yến Quy giữ chặt tay Vô Tà dẫn nàng đi ra ngoài, kéo nàng chạy thật nhanh ra, vậy mà tốc độ sụp xuống của lăng mộ còn nhanh hơn so với tốc độ chạy của bọn họ, trong nháy mắt, Vô Tà chỉ cảm thấy hoa mắt, một giây kế tiếp, toàn thân Tần Yến Quy che chở trên người Vô Tà, hai cánh tay kéo nàng vào trong ngực mình, ngay sau đó, bọn họ bị một cỗ sức lực mãnh liệt tập kích: "Ầm" tiếng nổ vang dội cả lỗ tai trong phút chốc, cả một thật hoàn toàn sụp đỗ...
Cảm giác ùn ùn lúng xuống kéo đến, dường như muốn chôn hai nguời bọn họ xuống dưới đất, Vô Tà bị một trận hơi nóng đánh tới mà ngất xỉu, nhưng trong nháy mắt mùi vị quen thuộc kia ôm nàng vào lòng, còn có tiếng tim đập vững chảy mạnh mà có lực bên tai, ý thức của Vô Tà dần dần mơ hồ, nhưng đôi môi lại không ý thức được mà tự chủ nâng lên một đường cong, hồn nhiên, chói mắt, đẹp đến cực điểm...
Tần Yến Quy, hôm đó mặc cửu trong lưu tiên váy thật ra lf mặc cho ngươi xem...
Tiếng hủy diệt đinh tai nhức óc vang lên, giống như cũng không thật sự đáng sợ, kia hết thảy, cũng không sánh bằng tiếng kêu đau bên tai rung chuyển tâm nàng. Ngày xưa hắn từng ở trên cao nhìn xuống mà nói với nàng, hắn nói cho Vô Tà là nàng, tự nhiên sẽ cả đời bảo hộ nàng, giờ phút này, hắn quả thật lấy thân bảo hộ nàng, còn nói tình cảm là thứ ngu xuẩn nhất, quả nhiên hắn bị lật tẩy rồi....